Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1381.2: Dứt khoát quyết đoán

.Hoàng thất Thổ Dục Hồn chiếm giữ vô cùng nhiều đất đai, là địa chủ lớn nhất của Thổ Dục Hồn, bởi vì hoàng thất đều dựa vào chỗ đất đai này để sống, Thổ Dục Hồn không giống Đại Đường, không có thường phú, đây tuyệt đối là một việc làm siêu cấp lớn.
.Hoàng thất làm gương tốt, vậy thì bọn họ có thể không làm gương tốt sao?
.Nhưng bọn họ đấu tranh không phải chính là vì những thứ này sao, giờ vừa mới lên đài, còn chưa nhận được cái gì, đầu tiên đã phải nhường đất đai ra, thế này thì lúng túng quá rồi.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Phải, quả thực ta cũng hy vọng các vị có thể lấy mình làm gương, khống chế đất đai trong tay trong quy định luật pháp quốc gia, nhưng ta sẽ tăng bổng lộc của cả triều văn võ lên gấp đôi, coi như bù đắp cho các vị.
.Đạc Phục hiếu kỳ nói: - Khả hãn, như vậy triều đình còn có tiền?
.- Việc này lát nữa ta sẽ nói rõ. sở dĩ Thổ Dục Hồn không mất nước, toàn bộ là nhờ các vị ủng hộ, ta chưa bao giờ quên điều này, ta cũng sẽ không quên.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Nhưng ta hy vọng các vị có thể hiểu rõ một chút, không có cơ sở thì không thể tồn tại, nếu như chúng ta không hy vọng chúng ta trở thành thịt cá, mặc cho người chém giết, thì nhất định phải khiến cho quốc gia giàu có lên, một khi quốc gia giàu có lến rồi, chúng ta mới có thể sống yên ổn. Nếu như nội bộ chúng ta vẫn còn ai nấy theo ý mình, vậy thì sớm muộn chúng ta cũng sẽ trở thành nô lệ của Thổ Phiên, lẽ nào các vị hy vọng như vậy sao?
.Các đại thần trung ương lại trao đổi ánh mắt một phen.
.Đạc Phục nói: - Vậy còn quý tộc trước kia?
.Công chúa Hoằng Hóa cười nói: - Ai ai cũng như thế, triều đình hạn định mỗi người nên có bao nhiêu đất đai.
.Lời này vừa nói ra, mọi người ngay lập tức đều gật đầu đồng ý.
.Đầu tiên, Thổ Dục Hồn bây giờ quả thực không có gì để mất nữa, xuống một bước nữa thì chính là mất nước. Nếu như lúc này còn không đoàn kết, vậy thì trên cơ bản là không thể cứu nổi nữa, hơn nữa hoàng thất cũng đã lấy mình làm gương, chia đất đai cho bách tính, vậy bọn họ cũng không thể không biết xấu hổ mà chiếm quá nhiều đất đai, vì thế cũng gật đầu chấp nhận, dù sao thì hoàng thất lấy ra bao nhiêu đất đai, thì bọn họ lấy ra bấy nhiều đất đai.
.Quan trọng nhất nhất là, bọn họ đều là quý tộc mới, hoàn toàn dựa vào trận đại họa này mà thượng vị, không phải bọn họ có thực lực mạnh, trong tay bọn họ cũng không có bao nhiêu đất đai, hơn nữa đều là đất cằn cỗi, vốn dĩ còn muốn kiếm chút đất đai về, ruộng tốt thật sự đều nằm trong tay quý tộc cũ. Cứ như vậy thì sẽ làm suy yếu thế lực của quý tộc cũ cực lớn, đảm bảo địa vị của quý tộc mới bọn họ, hơn nữa, đất đai này một khi giao ra rồi, chắc chắn là bị triều đình khống chế, cân nhắc một phen, đây vẫn là vụ mua bán có lãi.
.Lý do này cũng hết sức cao thượng.
.Nếu quý tộc cũ không chấp nhận thì trực tiếp bắt gô lại, đang lo không có cớ để chỉnh bọn họ.
.Người đó cũng thật là lợi hại a! Trong mắt công chúa Hoằng Hóa hiện lên một cười, lại nói: - Hiện giờ Thổ Dục Hồn ta nhân khẩu khan hiếm, có đất đai cũng phải có người đi trồng trọt, nhất định phải quý trọng mỗi một người, bảo vệ mỗi một con dân, bao gồm cả nô lệ, cũng chỉ có như vậy, bách tính cả nước mới ủng hộ chúng ta, mới dũng cảm chiến đấu hăng hái vì quốc gia này, bởi vậy ta dự định đại xá, và còn thi hành bãi bỏ chính sách nô lệ, đồng thời ban cho bọn họ đất đai.
.Đây đúng là nhịp độ dứt khoát quyết đoán a !
.Những đại thần, tù trưởng bọn họ tại sao lại vênh váo như vậy, không phải là dựa vào nô bộc và đất đai sao, nhưng công chúa Hoằng Hóa vừa lên đã chặt đứt toàn bộ rồi.
.Công chúa Hoằng Hóa thở dài nói: - Ta biết việc này làm tổn hại đến quyền lợi của các vị, nhưng mà, chúng ta nhất định phải vượt qua cửa ải khó khăn này trước, ta đảm bảo sau năm năm nữa, cuộc sống của chúng ta nhất định giàu có hơn hiện tại. Hơn nữa hoàng thất chúng ta cũng sẽ giảm bớt tôi tớ xuống hai mươi người.
.Đạc Phục kinh ngạc nói: - Việc này sao có thể được?
.Nô bộc của hoàng thất chỉ có hai mươi người, ngươi mở một yến hộ cũng không nổi, vậy thật quá mất mặt rồi, không thể tự giẫm đạp lên mình như vậy a.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Không giấu quốc trụ, ta cũng muốn hưởng thụ, ai mà không muốn hưởng thụ, nhưng nếu nan quan này mà không bước qua nổi, nhiều nô bộc hơn nữa cũng chẳng có ích lợi gì, một năm sau có thể chẳng còn gì nữa cả. Hiện giờ là thời kỳ đặc biệt, tất nhiên phải dùng phương thức đặc biệt, nhiều nô bộc như vậy hầu hạ một mình ta, chẳng sản sinh ra bất cứ giá trị gì, sao không để bọn họ đi chăn nuôi trồng trọt, tăng thêm thu nhập quốc gia, đến khi chúng ta giàu có rồi, nhân khẩu tăng lên rồi, số người tất nhiên có thể gia tăng trở lại, nhưng hiện tại, chúng ta nhất định phải dốc toàn lực chấn hưng Thổ Dục Hồn, phải có tinh thần không tiếc bất cứ giá nào.
.Những đại thần trung tâm này nghe vậy liên tiếp gật đầu, quốc gia mà mất rồi, đất đai, nô lệ nhiều hơn nữa cũng sẽ là của người khác.
.Công chúa Hoằng Hóa nói: - Nhưng người Thổ Phiên thì nằm ngoài việc đại xá và phế nô, là người Thổ Phiên đã mang lại sự đau khổ như vậy cho chúng ta, bọn họ không thể được tha thứ, người Thổ Phiên đời đời kiếp kiếp làm nô, chúng ta nhất định phải lấy đi đến giọt mồ hôi nước mắt cuối cùng của mỗi một người Thổ Phiên, để bọn họ đi làm đường, việc khổ nhất mệt nhất đều để bọn họ làm.
.Câu này nghe quá là giải hận rồi, công chúa Hoằng Hóa chính là muốn hiệu quả này, nàng ta nhất định phải tập hợp mọi người, vậy thì nhất định phải xây dựng một kẻ thù, người Thổ Phiên là kẻ thù của mỗi một người Thổ Dục Hồn, khi mọi người có chung kẻ thù, tự nhiên sẽ tập hợp lại với nhau.
.Nhưng vừa là thu đất đai, vừa là phế bỏ nô lệ, những đại thần này cảm thấy có chút kích động, mặc dù bọn họ đều công nhận cách nói của công chúa Hoằng Hóa, bây giờ bọn họ đã không còn đường lui, nhất thời vẫn thật sự chưa quyết định chủ ý.
.Bộ lạc Hạ Chân là bộ lạc lớn nhất Thổ Dục Hồn, mọi người liền nhìn về phía Đạc Phục, hoàng thất đã lấy mình làm gương, nếu người đồng ý, chúng ta cũng đồng ý.
.Điểm này thì Đạc Phục cũng thật không để tâm, không phải chỉ là một vài nô lệ sao, ông ta thân là tể tướng, quyền cao chức trọng, tương lai quốc gia giàu có, có thể dễ dàng lấy lại được, hơn nữa ông ta chỉ có thể ủng hộ công chúa Hoằng Hóa, chính là bởi vì ông ta dẫn đầu đứng về phía công chúa Hoằng Hóa, mới khiến gian kế của Lộc Đông Tán không thực hiện được, nếu ông ta rơi vào tay người Thổ Phiên, vậy thì chắc Lộc Đông Tán không tha cho ông ta, vì thế đứng ra, gật đầu đồng ý.
.Những người còn lại cũng đồng ý.
.Công chúa Hoằng Hóa cười nói: - Các vị yên tâm, tuy các vị mất nô lệ, nhưng cũng mất thuế phú, ta dự định miễn trừ thuế cho tất cả mọi người trong cả nước, ra sẽ phế bỏ quan thự thu nạp thuế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận