Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1351: Sĩ tộc hoàn toàn bạo phát

.Sau khi Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ bọn họ xem xong, liền dâng lên cho Võ Mị Nương. Võ Mị Nương ngược lại cũng không có xem gì, nàng ta chỉ đưa đề thi cho những quý phụ kia xem. Kỳ thực hai đề thi này rất dễ phân biệt mức độ khó dễ. Một cái vô cùng cứng nhắc, học thuộc lòng là có thể làm được, mà cái kia coi trọng là tính linh hoạt. Nếu như học thuộc lòng, vậy thì chỉ có thể đạt được thành tích cấp trung, nhất định phải biết áp dụng lý thuyết vào thực tiễn mới có thể lấy được thành tích nổi trội.
.Nếu như cãi thắng, vậy thì lúc này Trịnh Bá Ngung bọn họ cũng không vội đi tìm kẽ đất rồi.
.Tuy Lý Trị đã giao đề thi ra, nhưng cũng đang suy nghĩ một số đề bài trên đề thi, hỏi:
.- Hàn Nghệ, đề bài cuối cùng của khanh, nhìn hình nói chuyện, đáp án là gì?
.- Hồi bẩm bệ hạ, đề bài này không có đáp án.
.- Không có đáp án. Lý Trị hơi kinh ngạc.
.Hứa Kính Tông nói: - Không có đáp án, cái này tính là đề thi gì chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Dám hỏi Hứa Thị trung, trước đây tiến sĩ khoa thi từ, có đáp án không?
.- Thì ra là thế.
.Đám người Quách Du nhao nhao gật đầu.
.Hàn Nghệ cười nói: - Kỳ thực kỳ thi của Học viện Chiêu Nghi chúng ta, không phải là vì thành tích cao thấp. Kỳ thi chỉ là một phương pháp giáo dục học sinh. Bởi vì kỳ thi có thể kích phát ra trạng thái tốt nhất của học sinh. Xem hình nói chuyện, chủ yếu chính là để bồi dưỡng năng lực quan sát, năng lực lý giải, cùng với năng lực biểu đạt và tưởng tượng của học sinh, thêm hình vào, cũng có thể bồi dưỡng hứng thú sáng tác của học sinh. Tục ngữ nói rất hay, sư phụ dẫn vào cửa, tu hành ở chính mình. Làm sao dẫn vào cửa, đương nhiên là bồi dưỡng năng lực học tập của học sinh, cùng với hứng thú học tập của học sinh, chứ không phải là cứng nhắc nhồi nhét khuôn sáo của ngươi vào đầu óc học sinh.
.Lý Hoằng cứ luôn gật đầu nói:
.- Lời nói có lý, khi ta làm đề thi của Học viện Sĩ Tộc, tuy là đơn giản, nhưng cũng bởi vì vậy mà cảm thấy khô khan vô vị. Bài thi của Học viện Chiêu Nghi tuy khó, nhưng mà ta làm vô cùng hưng phấn.
.Thằng nhãi này lại đang tàn nhẫn rắc muối lên vết thương của Trịnh Bá Ngung bọn họ.
.Hàn Nghệ cười gật đầu, nói: - Ngoài điều này ra, còn có thể để cho học sinh lĩnh hội được kiểu khoái cảm kia khi phát huy những gì đã học ra. Ví như nói thái tử điện hạ ở đề bài xem hình nói chuyện cuối cùng, cũng dẫn dụng kiến thức Luận Ngữ trong đó. Thần dám khẳng định, khi thái tử dùng Luận Ngữ để trả lời đề bài này, nhất định có một cảm giác vô cùng vui sướng. Kỳ thực học tập là vô cùng buồn khổ, nhưng mà học để ứng dụng là vô cùng vui vẻ đấy.
.Lý Hoằng cười hì hì nói: - Tuy ngươi nói cũng không sai, nhưng mà cũng không hoàn toàn đúng. Ta nghĩ rằng đề bài này chính là giải câu đố, vì vậy lúc nãy ta còn lo lắng không có trả lời đúng, nào biết được là một đề bài không có đáp án.
.Lý Trị nghe xong cười ha hả, nói: - Nói rất hay, chỗ kỳ diệu của việc học, chính là ở chỗ học để ứng dụng. Nếu như đầy bụng Kinh luân, lại không biết dùng như thế nào, vậy cũng chẳng có gì khác biệt so với người không đi học.
.Võ Mị Nương cười gật đầu, nói: - Không ngờ rằng một đề bài đơn giản như thế, lại hàm chứa trí tuệ lớn, thật sự khiến người ta cảm thấy kinh ngạc.
.Đám người Lý Thuần Phong, Diêm Lập Bản cũng nhao nhao gật đầu.
.Lý Trị lại hỏi: - Trẫm càng hiếu kỳ đó là, học sinh của Học viện Chiêu Nghi thật sự có thể làm được những đề bài này?
.Tinh thần của Trịnh Bá Ngung, Thôi Ti liền chấn động. Đúng vậy, là khó, là nhanh, nhưng mà viết không ra thì có tác dụng gì?
.- Hồi bẩm bệ hạ, thành tích này đương nhiên có cao có thấp. Nhưng thần tin tưởng một lớp ít nhất cũng có vài người đạt được điểm cao. Hàn Nghệ nói xong lại cười, nói: - Nếu như các học sinh đều làm không được, vậy thì thần đem bài thi này cho bọn họ làm, há không phải là đang bôi nhọ Học viện Chiêu Nghi? Thần nhất định là có nắm chắc.
.Lý Trị nghĩ cũng phải. Nếu như học sinh của Học viện Chiêu Nghi từng người từng người không qua được, thế thì còn ai sẽ đi học nữa? Bèn cười nói: - Học sinh của Học viện Chiêu Nghi, trẫm cùng vô cùng hiểu, trước khi nhập học, chỉ sợ đều không biết chữ, nhưng mà không ngờ rằng, không tới một năm lại tiến bộ nhanh như vậy, Thật sự không thể tin được mà.
.Lư Thừa Khánh cười hỏi: - Không biết Hàn thị lang có thể bằng lòng chỉ ra ảo diệu bên trong không?
.Lời này vừa nói ra, chính là biểu hiện rõ đã nhận thua rồi. Nhưng mà Trịnh Bá Ngung bọn họ lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Chính trong lúc nãy, bọn họ có một loại cảm giác muốn chết. Lần này thua đến nỗi một chút tính khí cũng không có.
.Nhưng mà dựa vào nhân tính mà nói, chết không nhận thua, chỉ là chính mình đang tra tấn mình mà thôi, thẳng thắn thừa nhận, ngược lại có thể lĩnh ngộ được loại giác ngộ buông bỏ đó.
.- Không dám. Không dám.
.Hàn Nghệ đột nhiên lại trở nên khiêm tốn, nhưng mà đừng hiểu lầm, đây chẳng qua là nhịp điệu của lão thiên mà thôi. Chuyển lời nói: - Kỳ thực nếu nói về thiên phú, khẳng định là học sinh của Học viện Sĩ Tộc càng mạnh hơn. Điểm này, không chỉ thần thừa nhận, mà ngay lão sư của Học viện Chiêu Nghi cũng đều thừa nhận. Bởi vì, từ nhỏ họ đã nhận được sự giáo dục tốt. Cha mẹ của bọn họ cũng có thể dạy dỗ bọn họ. Đây là điều mà học sinh của Học viện Chiêu Nghi không có được.
.Đây nhìn như là khen tặng, kỳ thực là đang đánh vào mặt. Nếu như đã không phải là lỗi của học sinh, vậy thì khẳng định là lỗi của lão sư rồi.
.Nhưng mà Trịnh Bá Ngung bọn họ đều không biết phản bác làm sao? Dù sao cũng không thể nói, Hàn Nghệ, ngươi quá khiêm tốn rồi. Học sinh của các ngươi thông minh hơn học sinh của bọn ta nhiều. Học sinh của bọn ta ngu như heo vậy.
.- Đó đương nhiên là chỗ không đủ của Học viện Sĩ Tộc, chính là giống như lời thần đã nói lúc nãy. Học viện Sĩ Tộc sắp phải đối mặt với việc bị đào thải.
.- Xin lắng tai nghe.
.Lư Thừa Khánh cười ha ha nói.
.Vào loại thời điểm này, ông ta nhất định phải giữ phong độ, sự thật bày ngay trước mắt. Vậy thì nếu ngươi phất tay áo bỏ đi rồi, vậy còn không phải để cho người ta cảm thấy ngươi không chỉ thua, mà còn là thua không ngóc đầu lên nổi.
.Những quý phụ đó cũng xôn xao nhìn Hàn Nghệ. Thân làm mẹ, đương nhiên hy vọng con cái của mình không phải bị đào thải. Bọn họ cũng muốn học vài chiêu từ chỗ Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nghiêm mặt nói: - Thứ nhất, sự ra đời của Học viện Sĩ Tộc vốn dĩ chính là một kiểu sai lầm. Bởi vì, lúc nãy ta cũng đã nói, các vị lão tiên sinh, Đại học sĩ, đều xuất thân là sĩ tộc, mà mô thức giáo dục của sĩ tộc chính là cha truyền cho con trai, con trai truyền cho cháu trai, đời đời tương truyền. Đổi một cách nói khác, phương pháp giáo dục kiểu này, là phương pháp giáo dục giữa cha con, mà cha con có mối quan hệ đặc thù. Sự kỳ vọng của cha đối với con trai cùng với sự kỳ vọng của lão sư đối với học sinh, dù sao cũng có chỗ không giống nhau, hơn nữa những người liên quan không nhiều. Mà Học viện Sĩ Tộc chính là dựa vào khuôn sáo giáo dục này, vì thế nhất định sẽ xảy ra vấn đề.
.- Nói có lý.
.Lư Thừa Khánh nghe vậy khẽ gật đầu.
.- Thứ hai, giậm chân tại chỗ. Sở dĩ xuất hiện tình huống mà lúc trước ta đã nói qua, là do ai sai? Không phải là lỗi của ai. Bởi vì mọi người đều trải qua như vậy. Nhưng mà không có ai từng nghĩ, tại sao ta không làm tốt hơn nữa? Nếu như cứ dùng mãi một phương pháp giáo dục, vậy thì sẽ giậm chân tại chỗ. Cho dù có học sinh cá biệt siêu việt nổi trội, vậy cũng không phải là công lao của ngươi, mà là học sinh kia vốn dĩ là một thiên tài. Loại mô thức giáo dục này của Học viện Chiêu Nghi chúng ta từ xưa đến nay chưa từng có. Đây chính là một sự sáng tạo can đảm. Nhưng mà chúng ta không phải là những kẻ lỗ mãng. Chúng ta thông qua suy nghĩ cẩn thận, tính toán hợp lý, cho rằng làm như vậy sẽ đạt được thành công, vì thế chúng ta mới làm vậy. Điều này có quan hệ rất lớn với xuất thân thương nhân của ta. Vụ làm ăn đầu tiên của thương nhân nhất định phải kiếm được tiền. Bởi vì hiện thực rất tàn khốc, sẽ không đem đến cho ngươi cơ hội lần thứ hai nữa. Không thể nói lần đầu tiên ngươi làm ăn, thất bại cũng không sao cả. Vậy thì, trước khi thương nhân bắt tay vào làm ăn, nhất định phải chuẩn bị rất nhiều. Thứ ba, sư tôn sinh ti. Ở Học viện Sĩ Tộc, lão sư là có uy quyền tuyệt đối, là không thể ngỗ ngược. Bởi vì ngươi học không tốt, nhất định là lỗi của ngươi, lão sư chỉ sẽ cảm thấy thất vọng đối với ngươi, thậm chí sẽ đuổi ngươi ra khỏi lớp học. Ta dạy ngươi, đó chính là vinh hạnh của ngươi. Nhưng đây không phải là giáo dục, mà là bố thí. Học viện Chiêu Nghi chúng ta không phải như thế. Học viện Chiêu Nghi chúng ta dựa vào học sinh là chính. Tại sao lại có khái niệm này, đều là xuất phát từ tấm lòng yêu thương của hoàng hậu. Hoàng hậu lập nên Học viện Chiêu Nghi đều là vì suy nghĩ cho bọn trẻ, chứ không phải là vì lão sư.
.Võ Mị Nương liếc hắn một cái, nói: - Khanh nói khanh được rồi, kéo ta vô làm gì?
.- Dạ dạ dạ.
.Hàn Nghệ cười ngượng, nhưng hắn biết, kỳ thực Võ Mị Nương rất vui. Lại tiếp tục nói: - Khác biệt chính là ở chỗ này. Lão sư của Học viện Sĩ Tộc nghĩ rằng, ta dạy ngươi, ngươi phải biết trân trọng, ngươi không học hành đàng hoàng, chính là ngươi ngu ngốc, đây là cơ hội khó khăn biết bao chứ. Xuất phát từ loại tư tưởng này, thế thì lão sư đương nhiên cho rằng, các ngươi không thể yêu cầu quá nhiều đối với ta, ta đứng ở đây, các ngươi đã phải cảm tạ rồi. Nhưng mà Học viện Chiêu Nghi hoàn toàn không như vậy. Lão sư của Học viện Chiêu Nghi mỗi ngày phải vắt hết óc suy nghĩ làm thế nào để có thể đào tạo bọn trẻ thành tài. Vì thế suy nghĩ ra đủ loại phương pháp để bồi dưỡng hứng thú đọc sách cho bọn trẻ, để cho bọn trẻ hiểu biết càng nhiều hơn nữa. Thứ tư, dùng người không thích đáng.
.Lời này vừa nói ra, Trịnh Bá Ngung bọn họ sắp che mặt đến nơi rồi, dùng người không thích đáng, dùng ai, không phải chính là một đám lão già bọn họ sao?
.Nhưng mà bọn họ lại sơ sót một điểm, đường đi nước bước của Hàn Nghệ, đó chính là không ra bài theo lối mòn.
.- Học vấn của Trịnh lão tiên sinh bọn họ có thể nói đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa. Lời nói của Hàn Nghệ vừa thay đổi, tất cả mọi người đều ngây ngốc rồi. Lại nghe hắn tiếp tục nói: - Sự chênh lệch giữa họ và học sinh quá lớn. Trong đó cũng bao gồm tuổi tác. Nói ví dụ như: Ta muốn đem một thứ từ Trường An đưa đến Lạc Dương, nhiều nhất thì vài ngày, nhưng mà nếu chuyển đến Dương Châu, chỉ sợ là phải mất vài tháng. Sự chênh lệch học vấn càng lớn, tốc độ truyền đạt kiến thức sẽ càng chậm. Bởi vì Trịnh lão tiên sinh tùy tiện nói một câu, có thể học sinh sẽ không thể hiểu. Nhưng mà Trịnh lão tiên sinh bọn họ đã quen rồi, bình thường bọn họ cũng nói như vậy. Trịnh lão tiên sinh bọn họ nên làm bàn tay điểm vàng, đợi đến khi nền tảng của những học sinh kia ổn định rồi, thậm chí là sau khi nghiệp học có thành tựu, Trịnh lão tiên sinh bọn họ lại chỉ điểm một chút nữa, đó là chỗ kỳ diệu của việc vẽ rồng thêm mắt.
.Trịnh Bá Ngung bọn họ cảm động đến nỗi lệ nóng lưng tròng. Bỏ qua hết thảy những lời nói của Hàn Nghệ trước đó, hận không thể xem Hàn Nghệ như là tri kỷ. Lời này nói thật sự quá đúng, quá đẹp mà. Giống như một kim thấy máu, nói ra tiếng lòng của bọn họ.
.Võ Mị Nương nhìn thấy biểu cảm trên mặt của Trịnh Bá Ngung bọn họ thay đổi nhanh chóng, cố sức nhịn cười, chỉ có thể nói cho dù là mắng chửi, hay nịnh bợ người khác, Hàn Nghệ xếp thứ hai, vậy thì không có ai dám nói mình xếp thứ nhất.
.Ngay cả Lý Nghĩa Phủ là loại cao thủ a dua nịnh hót, cũng hận không thể vỗ tay khen hay. Lời này nói giống như thật vậy.
.- Cuối cùng, cũng chính là điểm quan trọng nhất.
.Nói đến đây, Hàn Nghệ dừng lại một chút, nhìn Thôi Tập Nhận nói: - Tôn chỉ của Học viện Sĩ Tộc các người chính là đẩy những học sinh ưu tú nhất lên miếu đường. Còn tôn chỉ của Học viên Chiêu Nghi chúng ta là muốn để cho những học sinh kém nhất có thể tự nuôi sống mình.
.Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều không khỏi kính nể hắn. Ngữ khí của Hàn Nghệ vô cùng bình thản, nhưng cuốn hút vô cùng.
.Chợt nghe thấy một tràng pháo tay vang lên. Chỉ nhìn thấy Lý Hoằng đang vỗ đôi tay nhỏ của mình muôn phần kích động nói: - Nói rất hay, Hàn Thị lang, câu nói này của ngươi nói thật sự là quá hay rồi.
.Lư Thừa Khánh ngẩn người, chỉ tự cảm thấy hổ thẹn. Lập tức chắp tay nói: - Một câu nói cuối cùng của Hàn thị lang, thật sự khiến cho lão hủ xấu hổ không ngừng, lão hủ thụ giáo rồi.
.Trịnh Bá Ngung vuốt râu than thở, hình như là nói: Lão đệ, xem ra chúng ta thật sự già rồi.
.Lý Trị tuy chỉ là mỉm cười gật đầu, nhưng lại có điều cảm ngộ, nói: - Giáo dục như vậy, trị quốc cũng là như vậy. Tể tướng của một nước có sống tốt hơn nữa, uy phong hơn nữa, cũng không nói được cái gì. Duy chỉ có cuộc sống của dân chúng một nước trôi qua thật tốt, mới có thể tượng trưng cho sự lớn mạnh của một quốc gia. Hàn Nghệ, lời này của khanh cũng khiến cho trẫm được lợi không nhỏ à.
.- Trong lòng bệ hạ có dân chúng, thật sự là phúc của Đại Đường.
.Quần thần đồng thanh nói lên.
.Hàn Nghệ buồn bực rồi. Đệt! Lúc này ngươi tới giành nổi trội gì chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận