Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1372.2: Thật mà giả, giả mà thật

.- Phụ thân! Phụ thân!
.Tán Tất Nhược đã buồn bực muốn chết rồi, cũng chẳng thiết lễ nghĩa, trực tiếp xông vào doanh trướng của Lộc Đông Tán, nói: - Phụ thân, tại sao lại thế?
.Lộc Đông Tán chỉ chỉ lên bàn, nói: - Đây là hai phong tín hàm mà phía bắc vừa mới chuyển đến gấp, con tự xem đi.
.Tán Tất Nhược sửng sốt, sau đó cầm hai bức tín hàm, xem một lúc, lại kinh ngạc nhìn Lộc Đông Tán nói: - Phụ thân, đây
.Lộc Đông Tán nói: - Ngay trước đây không lâu, Tô Định Phương xuất Sơ Lặc liên hợp với Tiểu Bột Luật tiến công Đại Bột Luật, Bùi Hành Kiệm lãnh binh xuất Vu Điền tấn công hai bộ lạc Xử Nguyệt, Cung Nguyệt.
.Tiểu Bột Luật mà lão ta nói vốn là một quốc gia, vừa hay chính là nằm trên đường thông đến Tây Vực, cũng chính là địa khu Kashmir ở hậu thế, là yếu địa chiến lược tuyệt đối. Ngay từ đầu là Thổ Phiên kinh doanh ở bên đó, bởi vì phía đông là vương triều Đường đế quốc lớn mạnh nhất trên đời, vậy thì Thổ Phiên chỉ có mở rộng về phía tây bắc, nắm giữa yêu địa quan trọng đi đến Tây Vực là việc vô cùng quan trọng. Nhưng đối với Đại Đường mà nói thì cũng như vậy, trong trận chiến tiêu diệt A Sử Na Hạ Lỗ, Bùi Hành Kiệm đã lãnh binh đi đến bên đó, lung lạc một bộ phận thế lực, vì thế đã phân chia thành Đại-Tiểu Bột Luật, Tiểu Bột Luật ủng hộ Đại Đường, chiếm lĩnh con đường chủ yếu thông đến Trung Á, tương đương với việc đã khai thông con đường tơ lụa.
.Còn Đại Bột Luật chính là ủng hộ Thổ Phiên, dựa vào Thổ Phiên. Còn hai bộ lạc Cung Nguyệt, Xử Nguyệt là dư nghiệt còn sót lại khi bị Tô Định Phương đánh lúc đó, khu vực của hai bộ lạc Cung Nguyệt, Xử Nguyệt sớm đã bị Đại Đường chiếm lĩnh, còn thiết lập đô hộ phủ. Dư nghiệt của hai bộ lạc này chạy trốn đến biên giới Thổ Phiên, nhận được sự ủng hộ của Lộc Đông Tán, nâng đỡ bọn họ định cư ở phía bắc dãy núi Côn Luân, dụng ý rất rõ ràng, chính là đặt một quân cờ ở phía tây bắc, cũng cói như là khu vực giảm xung của Thổ Phiên và Đại Đường.
.Lúc ấy vương triều Đường không có dự tính đối kháng với Thổ Phiên, bởi vậy cũng để mặc bọn họ, dù sao thì mình đã chiếm lĩnh mảnh đất lớn như vậy rồi, cũng phải chia chút canh cho Thổ Phiên người ta chứ, dù sao Thổ Phiên cũng không phải kẻ dễ chọc vào.
.Tán Tất Nhược cũng đần người ra rồi, sao bên kia lại đột nhiên khai chiến thế, nói: - Chẳng lẽ chiến thư kia là thật?
.Động tác này quá lớn, rõ ràng chính là tiết tấu tuyên chiến a!
.Lộc Đông Tán thở dài, nói: - Thật cũng thế, giả cũng vậy, cuộc chiến này chỉ sợ là chấm dứt ở đây rồi.
.Tán Tất Nhược không cam lòng, nói: - Phụ thân, Thổ Dục Hồn đã là cá trong chậu của chúng ta rồi, sao chúng ta có thể cứ bỏ qua dễ dàng như thế được?
.Lộc Đông Tán thở dài một tiếng, nói:
.- Con trai à, đây chính là nguyên nhân tại sao ta bức thiết muốn đánh chiếm Thổ Dục Hồn. Từ sau khi Đại Đường tiêu diệt Tây Đột Quyết, ta đã ăn không ngon ngủ không yên, bởi vì cứ như vậy thì Đại Đường có thể xuất binh tiến công chúng ta từ các đô hộ phủ phía Tây Bắc, quân đội chúng ta tuy mạnh hơn Đại Đường, nhưng nhân khẩu, tài lực, vật lực của chúng ta vẫn kém xa Đại Đường, một khi khai chiến, chúng ta sẽ chỉ được cái này mất cái khác. Bởi vậy muốn thắng Đại Đường, phải đoạt Tây Bắc trước, muốn đoạt Tây Bắc, phải đoạt Thổ Dục Hồn trước. Nếu chúng ta liều lĩnh tiến công Thổ Dục Hồn, Đại Đường không giúp đỡ còn tốt, một khi Đại Đường thật sự tuyên chiến, mười vạn tinh nhuệ của chúng ta tất sẽ chết ở nơi này, Đại Đường có thể điều phái ra lính Quan Trung tác chiến cùng chúng ta, nhưng địa khu Tây Bắc thì làm sao? Nếu như Tô Định Phương công phá Đại Bột Luật là có thể thẳng tiến xuống phía nam đánh đến kinh đô của chúng ta, hơn nữa Đại Đường còn có thể xuất binh Ích Châu, chặn đứt đường lui của chúng ta, rồi phối hợp với Bùi Hành Kiệm ở phía bắc, hình thành thế bao vây với chúng ta, tuy nói chúng ta cũng chưa chắc sẽ thua, nhưng lúc này mạo hiểm đánh cược lớn vào trận này, tuyệt không phải hành động thông minh, bởi vì chúng ta không có chuẩn bị về phương diện này. Dù sao thì hiện giờ Thổ Dục Hồn đã hấp hối rồi, để cho nó kéo dài hơi tàn thêm một lúc nữa, nó cũng không trở mình được.
.Đúng lúc này, một quan tướng đi đến, thi lễ với Lộc Đông Tán và Tán Tất Nhược, nói: - Đại tướng, địa khu Hà Lũng truyền tin đến, Lý Tích suất lĩnh quân đội đã tới Lương Châu.
.Lộc Đông Tán cau mày nói: - Có thể có tra rõ Lý Tích đã dẫn theo bao nhiêu nhân mã không?
.Quan tướng kia lắc đầu, nói:
.- Nhưng căn cứ theo tin tức thám tử truyền đến, Lý Tích đến vô cùng nhanh, khả năng là không mang theo bao nhiêu binh mã, nhưng Lương Châu vốn đã có trọng binh đóng trú.
.Lộc Đông Tán nghe xong, lại nói với Tán Tất Nhược: - Bảo bọn họ rút về toàn bộ đi!
.Tán Tất Nhược tuổi trẻ khí thịnh đến mấy thì cũng từng nghe đại danh của Lý Tích, vương triều Đại Đường người ta đến cả át chủ bài cũng phái ra rồi, lần này thì không dám khoa trương nữa, gật đầu nói: - Hài nhi tuân mệnh.
.Ra lệnh một tiếng, toàn quân trở về.
.Nhưng việc này khiến các tướng sĩ Thổ Dục Hồn nhìn mà thẫn thờ, thế này rồi mà cũng không khai chiến, sao đã đi rồi.
.- Khả đôn, phụ thân, kẻ thù rút lui rồi, rút lui rồi!
.Phục Lập kích động lao vào trong đại trướng, nói ngay một câu.
.Hàn Nghệ nghe vậy lập tức thở phào một hơi.
.Trần Thạc Chân đều nhìn thấy trong mắt, cười thầm, quả thực hắn cũng không có nắm chắc tuyệt đối.
.Đạc Phục kích động đứng dậy, nói: - Con con nói cái gì, kẻ thù rút lui à?
.Phục Lập gật gật đầu.
.Đạc Phục bừng tỉnh lại, nhìn sang phía Hàn Nghệ nói: - Hàn Thị lang, chớ không phải là viện quân của Đại Đường đã tới rồi chứ.
.Ông ta còn chưa dứt lời, một quan tướng quân Đường đi đến, nói: - Khởi bẩm Hàn Thị lang, Lương Châu Triệu Thứ sử đến.
.Phục Lập nói: - Phụ thân, quả thật là viện quân đã đến.
.Đạc Phục lúng túng nói: - Viện quân tới cũng đúng là nhanh nha!
.- Binh quý thần tốc mà! Hàn Nghệ bật cười ha hả, nói: - Ta đi nghênh đón Triệu Thứ sử trước đây. Dứt lời, hắn liền vội vàng đi ra ngoài.
.Đạc Phục bọn họ cũng vội vàng đi theo ra ngoài.
.Ra khỏi doanh trướng, đi đến phía đông Đại Phi Xuyên, xa xa nhìn thấy một đội nhân mã chạy như bay về phía bên này, người cầm đầu chính là Thứ sử Lương Châu, nhưng mắt nhìn cũng chỉ hai, ba ngàn người.
.Đạc Phục giật mình, quân Đường trở nên lợi hại như vậy từ khi nào thế, hai, ba ngàn người đã dọa cho đại quân Thổ Phiên rút lui rồi.
.Một lát sau, Triệu Trì Mãn đi đến trước mặt Hàn Nghệ, xuống ngựa, thần sắc lo lắng: - Hàn Thị lang, Hàn Thị lang.
.Triệu Trì Mãn nhìn thấy Hàn Nghệ, vừa mừng vừa sợ, chạy nhanh đến.
.- Triệu Thứ sử!
.Hàn Nghệ giơ tay lên, bước nhanh đến nghênh đón.
.- Hàn Thị lang
.Không đợi Triệu Trì Mãn nói hết câu, Hàn Nghệ đã ôm chầm lấy ông ta, nhỏ giọng nói:
.- Có phải bệ hạ bảo ngươi đến tiếp ứng ta không?
.Triệu Trì Mãn thở dốc nói: - Bệ hạ bảo ngài đưa công chúa Hoằng Hóa mau chóng phá vây về Trường An.
.- Tốt lắm! Tốt lắm!
.Hàn Nghệ nhìn ông ta thở hổn hển thành bộ dạng như vậy, cười gật gật đầu, nói: - Tư Không có đến không?
.Triệu Trì Mãn nói: - Hiện giờ có lẽ Tư Không đã đến Lương Châu rồi.
.- Vậy thì tốt! Hàn Nghệ nói: - Ngươi phải nhớ, lát nữa tuyệt đối đừng nói là đến đón ta, cứ nói ngươi là bộ đội đi trước, Tư Không dẫn đại quân đã vào đến Lương Châu rồi.
.Triệu Trì Mãn vẻ mặt ngơ ngác nói: - Tại sao?
.Hàn Nghệ nói: - Cái này lát nữa giải thích với ngươi sau, nhớ đấy, đừng nói sai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận