Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1114: Nằm phát tài

.Kỳ thật ở Trung Quốc, bất kể là cổ đại, hay là hiện đại, quan viên đều phải hết sức chú trọng lời nói cử chỉ, nhất là những quan lớn, ít nhất là bề ngoài phải làm được, nếu không thì vừa nhìn đã nhận ra ngươi là một tham quan hoặc là giá áo túi cơm, điều này sẽ khiến bách tính mất đi lòng tin đối với quan phủ, kỳ thật diễn kịch thực sự đó là ở quan trường, chứ không phải là giới giải trí.
.Triệu Trì Mãn từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục tốt đẹp, lại sinh ra trong gia đình quan lại thế gia, hơn nữa còn là lần đầu tiên giao tiếp với Hàn Nghệ, cách nói chuyện này phối hợp với biểu cảm của Hàn Nghệ, nhìn có vẻ hoàn toàn không giống một Tể tướng, ngược lại còn giống như một kẻ ngốc hơn, ít nhất không có quan viên nào, quay đầu thấy mặt liền nói "Khà khà! Ngươi sắp thăng quan tiến chức rồi!", một Tể tướng như ngươi nói như vậy, ngươi phải chịu trách nhiệm vì điều này a.
.Câu này cũng khiến gã ta không biết trả lời ra sao.
.Gã ta không hiểu khuôn sáo của Hàn Nghệ, nhưng Trương Đại Tượng hiểu nha, Hàn Nghệ vốn hay cười đùa, hi hi ha ha nói chính sự, ban đầu ông ta cũng không hiểu lắm, nhưng bây giờ thì ông ta coi như đã sờ thấu rồi, đây chỉ là hư hư thật thật, ngươi cũng không biết rõ hắn nói câu nào là thật, câu nào là giả, như vậy có thể khiến mình tiến thoái tự nhiên, nhưng cũng chỉ có Hàn Nghệ chơi được, Hàn Nghệ trẻ tuổi, quá là có tính lừa gạt, Trưởng Tôn Vô Kỵ muốn chơi như vậy, lão cũng không chơi nổi, người đã năm mươi sáu mươi tuổi rồi, lúc này cười ha ha nói: - Trì Mãn, xem ra chuyến này ngươi đi không trắng tay a!
.Vậy sao? Sao ta lại cảm thấy đã đi uổng một chuyến a! Triệu Trì Mãn gượng cười, quay sang Hàn Nghệ nói: - Xin thứ cho hạ quan ngu dốt, không biết từ đâu mà Hàn Thị lang nói lời này?
.- Chỉ bằng Lương Châu!
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta tin là Triệu Thứ sử cũng đã nghe nói đến kế hoạch tây bắc rồi, mấu chốt của kế hoạch tây bắc là giải thoát thương nhân, làm giàu từ buôn bán, thông thương mấu chốt nhất là gì, đương nhiên chính là đường a. Mà Lương Châu là quan ải giao thông trọng yếu, môn hộ hành lang Hà Tây, đường thông suốt rộng rãi, khống chế cổ họng của năm quận, tính túy của cả kế hoạch tây bắc đều nằm ở Lương Châu, cũng có thể nói là xuất phát từ Lương Châu.
.Triệu Trì Mãn gật gật đầu, nói: - Nhưng Lương Châu này từ xưa đến nay đã là quan ải giao thông trọng yếu, điểm này chưa từng thay đổi.
.Lương Châu vốn là trọng địa quân sự, mậu dịch, đã phát triển vô cùng tốt rồi, người đời đều biết, ngươi nói những điều này chẳng có bất cứ ý nghĩa nào.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Triệu Thứ sử khiêm tốn rồi, tiềm lực của Lương Châu còn vượt xa như vậy, không bao lâu nữa, Lương Châu sẽ trở nên phồn hoa giống như Trường An.
.Triệu Trì Mãn, Trương Đại Tượng giật thót mình, Lương Châu trở nên phồn hoa giống như Trường An, cái này cái này thì hơi khoa trương quá rồi.
.Trương Đại Tượng cũng ngạc nhiên nói: - Hàn Thị lang, sao ta chưa bao giờ nghe ngươi nói về việc này?
.Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vì đây là kế hoạch tiếp theo của Hộ Bộ chúng ta, ta vốn dự định năm nay đề xuất lần nữa, đúng lúc Triệu Thứ sử đến, ta nghĩ có thể nói chuyện với Triệu Thứ sử, sẽ có sự trợ giúp lớn đối với cả kế hoạch tây bắc.
.Trò chuyện một hồi, Triệu Trì Mãn cảm thấy Hàn Nghệ cũng không phải là đang lừa dối người, chắp tay nói: - Có thể có được Hàn Thị lang chỉ giáo, đó là may mắn của hạ quan.
.- Triệu Thứ sử vậy là khách khí rồi! Hàn Nghệ chắp tay đáp lễ lại, nói: - Triệu Thứ sử có thể chạy đến tìm ta trao đổi công sự trong ngày lễ tết này, có thể thấy được là Triệu Thứ sử làm hết phận sự của mình, thật tâm suy nghĩ cho bách tính Lương Châu, khiến người ta kính nể, Hàn Nghệ làm sao tiện che che giấu giấu.
.- Không dám! Không dám!
.Triệu Trì Mãn hơi toát mồ hôi nói, kỳ thật hôm nay gã ta chủ yếu là đến đưa tiền bảo hộ, ý nghĩa chính trị lớn hơn là chính sách.
.Trương Đại Tượng vội hỏi: - Hàn Thị lang, ngươi có kế hoạch gì, mau nói đi a, ta chờ đến nóng ruột rồi đây.
.Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: - Xin hỏi Trương Thị lang, vì sao Trường An lại phồn hoa như vậy?
.Trương Đại Tượng sửng sốt, nói: - Trường An nhưng kinh sư, tất nhiên phồn hoa.
.Hàn Nghệ lắc đầu, nói: - Lời này cũng không sai, nhưng ngươi chưa nói đến trọng điểm, nguyên nhân thực sự thúc đẩy Trường An phồn hoa, là vì nhân khẩu đông đúc, không có người thì không nói đến phồn hoa được.
.Triệu Trì Mãn nói: - Nhưng điều này thì có quan hệ gì với Lương Châu?
.- Nhân khẩu chính là điểm mấu chốt a! Hàn Nghệ nói: - Muốn Lương Châu phồn hoa giống như Trường An, kỳ thật rất đơn giản, chỉ cần lưu động nhân khẩu nhiều giống như Trường An, như vậy là được rồi.
.- Đúng rồi!
.Trương Đại Tượng bừng tỉnh đại ngộ, lại hiếu kỳ nói: - Nhưng làm sao làm được việc này chứ?
.Hàn Nghệ cười nói: - Việc này thì phải dựa vào kế hoạch chợ mậu dịch Hộ Bộ chúng ta sẽ đề ra trong năm tới.
.- Chợ mậu dịch?
.Triệu Trì Mãn, Trương Đại Tượng đồng thanh nói.
.Bọn họ cảm thấy quá kinh ngạc bởi vì quá bình thường, bởi vì chợ vốn tồn tại vì mậu dịch, cái này thì tính là kế hoạch gì.
.Nhưng đồng thời hai người cũng biết, kế hoạch chợ mậu dịch này của Hàn Nghệ nhất định là có huyền cơ khác.
.Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ Đại Đường ta vừa mới tiêu diệt phản quân A Sử Na Hạ Lỗ, nắm giữ địa khu tây bắc trong tay, nhưng quan hệ giữa địa khu tây bắc và triều đình vẫn hết sức bạc nhược, bởi vậy triều đình mới chế định kế hoạch tây bắc, gia tăng mối liên hệ với nhau, sở dĩ lựa chọn thương nghiệp, bởi vì thương nghiệp là nằm ở lưu thông, lưu thông mới có thể xây dựng mối quan hệ. Trước đó triều đình để thương nhân đến tây bắc đầu tư, nhưng đây chỉ là bước đầu tiên, những người này sửa đường xong sẽ quay về, làm sao để tăng cường mối liên hệ giữa hai bên thì phải dự vào kế hoạch chợ mậu dịch. Chợ mậu dịch này không phải là xây một cái chơ, mọi người đến buôn bán, mà là mậu dịch giữa chợ và chợ, ở đây là chỉ giữa các khu vực, chứ không phải giữa người và người.
.Triệu Trì Mãn và Trương Đại Tượng liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ thiếu khuyết hiểu biết về thị trường, nghe mà những lời này không hiểu lắm.
.Hàn Nghệ lại nói: - Trong mấy năm sau này, triều đình sẽ lấy Lương Châu làm khởi điểm, xây dựng năm chợ lớn ở tây bắc, ngoài Lương Châu ra, còn có Bắc Đình, Quy Từ, Vi Điền, cùng với Sơ Lặc. Đây chính là mạng lưới mậu dịch cả tây bắc, một khi năm chợ lớn này xây dựng xong, hàng hóa vận chuyển đến địa khu tây bắc sẽ tăng lên bội số, bởi vì điều này đã giảm bớt khó khăn trong việc thông thương cho thương nhân, thật ra thương nhân thông hướng tây bắc, hiểm trở lớn nhất chính là đường xá xa xôi, điều này khiến rất nhiều thương nhân chùn bước, chỉ cần giải quyết được nan đề này, vậy thì kế hoạch tây bắc sẽ giành được thành công trọng đại. Mà chợ mậu dịch chính là vì vậy mà sinh ra, thương nhân không muốn đi xa thì chỉ cần vận chuyển hàng hóa đến Lương Châu là có thể đổi lấy sản phẩm Tây Vực về, thương nhân Tây Vực đến Sơ Lặc là có thể đổi lấy thương phẩm Trung Nguyên, cũng chính là nói mỗi một chợ đều chỉ là một trạm trung chuyển, không phải điểm cuối, cũng không phải điểm khởi đầu, tất cả đều đang lưu chuyển, khiến chợ và chợ xây dựng mối qua lại mật thiết, đối với một thương nhân nào đó mà nói thì đã giảm thiểu khá nhiều phí tổn vận chuyển, thương nhân Tây Vực có thể đưa hàng hóa đến Sơ Lạc là được, thương nhân thảo nguyên đưa hàng hóa đến Bắc Đình là được, thương nhân Thổ Dục Hồn ra ngoài là đến Lương Châu, thương nhân Thổ Phiên có thể đến Vu Điền, có thể đến Lương Châu.
.Trương Đại Tượng gật đầu nói:
.- Chẳng trách ngươi lại cho người đi sửa đường trước tiên, chỉ cần đường mở rộng rồi, thương nhân mới chịu tiến hành trao đổi mậu dịch.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói: - Giảm bớt khó khăn của thương nhân, chính là con đường duy nhất tăng cường mậu dịch. Vậy nhưng, trong năm chợ lớn, Lương Châu là quan trọng nhất.
.Triệu Trì Mãn như thoáng chút suy nghĩ nói: - Thông đường rộng rãi, khống chế cổ họng của năm quận.
.- Đúng là như thế!
.Hàn Nghệ cười nói: - Lương Châu chính là môn hộ của hành lang Hà Tây, là con đường thương phẩm Trung Nguyên phải đi qua để đến Tây Vực, thương phẩm xuất khẩu đến Tây Vực của cả Trung Nguyên đều sẽ tụ tập ở Lương Châu, sau đó từ Lương Châu phân phát đến các nơi, hoặc Bắc Đình, hoặc địa khu An Bắc, hoặc Thổ Dục Hồn, hoặc Quy Từ. Đồng thời hàng hóa đến từ Tây Vực cũng sẽ đều tụ tập đến Lương Châu, rồi từ Lương Châu đến Trường An, Lạc Dương, phân phát đến các nơi ở Trung Nguyên. Lượng hàng hóa khổng lồ như vậy qua lại sẽ mang lại rất nhiều cơ hội buôn bán, nhiều thì ta không nói, đến lúc đó Lương Châu cho dù xây một trăm quán trọ cũng không đủ dùng, cho dù một trăm quán trọ, mà lại phải tiếp bao nhiêu người, còn có quán cơm, vân vân, đến lúc đó bách tính lân cận Lương Châu đều sẽ tụ tập đến thành Lương Châu, Lương Châu trở nên tấc đất tấc vàng, nhà nhà người người đều có thể kiếm được đầy chậu đầy bát. Bách tính Lương Châu đều chạy vào trong thành rồi, vậy thì ruộng tốt của Lương Châu nên xử lý thế nào đây?
.Rất đơn giản, bắt chước Nguyên gia, để bách tính đem ruộng đất cho thương nhân bên ngoài thuê, rồi thương nhân bên ngoài đến trồng trọt, như vậy lại tiện cho việc quy hoạch đất đai của Lương Châu. Còn về Triệu Thứ sử, Lương Châu nhân khẩu tăng đột biến, căn cứ vào Đại Đường ta lấy nhân khẩu tính thuế, vậy thì thuế thu được tất nhiên sẽ gia tăng, thuế thu được tăng, chính tích sẽ tốt, đồng thời bách tính cũng giàu có, Lương Châu xây dựng cũng tốt lên, cả Lương Châu đều có sự nhảy vọt về chất, Triệu Thứ sử thân là trưởng quan Lương Châu, ngươi nói cho ta biết, ngươi còn lý do gì mà không thăng quan tiến chức?
.Sau những lời này, Triệu Trì Mãn biết Hàn Nghệ cũng thực sự không nói đùa với gã ta, trong cả kế hoạch, Lương Châu quả thực là nằm mà phát tài a, chuyện này kỳ thật rất bình thường, chính sách đi đến đâu thì đi đến đấy, nhưng Triệu Trì Mãn cũng là một người vô cùng thận trọng, gã ta không nghĩ là nằm mà phát tài, nếu Lương Châu đã là quan trọng nhất, vậy thì ngộ nhỡ xảy ra sai sót, Lương Châu cũng không thể tránh được trách nhiệm, hết sức cẩn thận hỏi: - Vậy không biết ta nên làm thế nào để phối hợp với kế hoạch tây bắc của triều đình?
.Xem ra Vô Kỵ lão ca không có cố tình nhét một vài bao cỏ vào chỗ ta! Trong mắt Hàn Nghệ lóe lên một vẻ tán thưởng, nói: - Triệu Thứ sử chỉ cần làm tốt ba điều là được, đầu tiên, làm đường! Không có đường, thì không có tất cả. Thứ hai, mở rộng ngành dịch vụ. Trọng địa mậu dịch, người đến đó đều là thương nhân, thứ mà khách bên ngoài cần rất đơn giản, chính là ăn uống tè ị, chỉ cần làm tốt ngành dịch vụ này, Lương Châu ngủ trên đống tiền cũng là phải. Cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, đó là vấn đề an toàn. Không an toàn, ai còn dám đến Lương Châu, hơn nữa Lương Châu còn là trọng địa quân sự, thủ giữ yếu địa quân sự, bởi vậy Triệu Thứ sử không những phải làm tốt vấn đề an toàn nội bộ, đánh đuổi thế lực phi pháp như đạo tặc, ác bá, trả lại một Lương Châu lanh lảnh càn khôn, làm được đến mức của rơi trên đường không ai nhặt, ban đêm không cần đóng cửa, còn phải củng cố biên phòng, phòng ngừa kẻ thù bên ngoài xâm lấn, đương nhiên, phương diện này triều đình cũng sẽ dành cho ngươi sự ủng hộ. Chỉ cần làm tốt ba điều này, còn lại thì đều là vấn đề nhỏ, có thể từ từ bổ sung.
.Nghe những lời này, Triệu Trì Mãn vui lòng thành phục, cuối cùng gã ta đã hiểu tại sao Cao Lý Hành lại nhường Hộ Bộ cho Hàn Nghệ, Hàn Nghệ cũng không phải là dựa vào tài nịnh bợ, tuy nói chỉ là nói đại khái, nhưng phương châm lớn vô cùng rõ ràng, chính là xây dựng mậu dịch giữa chợ và chợ, cái này so với mậu dịch giữa người và người còn lớn hơn nhiều, đứng dậy chắp tay nói: - Đa tạ Hàn Thị lang chỉ giáo, hạ quan vô cùng cảm kích.
.- Đâu có! Đâu có!
.Hàn Nghệ cũng đứng dậy, nói: - Tuy nhiên Triệu Thứ sử, ngươi phải hiểu một điều, ta nói với ngươi những lời này, không chỉ vì ông là Thứ sử Lương Châu, còn là vì ta tin tưởng con người của Triệu Thứ sử, trước khi chính sách chưa chính thức đưa ra, ta hy vọng Triệu Thứ sử có thể nói năng thận trọng, để bại lộ trước, sợ rằng sẽ có biến.
.Triệu Trì Mãn nói: - Hạ quan hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận