Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 906.1: Tin tức nặng ký

.Hàn Nghệ nói: - Thiệp mời.
.- Thiệp mời?
.- Đúng vậy!
.Tiêu Vô Y lại không vui: - Chàng tìm Nguyên Mẫu Đơn để viết văn chương, vậy mà lại chỉ tìm ta viết thiệp mời, chàng rõ ràng đang khinh thường ta. Ồ ---- ta biết rồi, đích thị là Nguyên Mẫu Đơn không chịu viết, nên chàng mới tìm ta có phải không? Hàn Nghệ, chàng thật sự là khinh người quá đáng.
.Mẹ kiếp! Nàng đều nói hết rồi, ta còn nói gì nữa. Hàn Nghệ gặp phải vị nữ vương thích ghen này, nhất là khi dính dáng đến Nguyên Mẫu Đơn, thì chỉ số thông minh của nàng ấy lập tức sẽ giảm xuống, trong lòng hắn cũng là vạn phần bất đắc dĩ, nói: - Thiệp mời này không phải là thiệp mời bình thường, có yêu cầu về nội dung rất cao, nếu chỉ là một thiệp mời bình thường, ta chỉ cần tùy tiện gọi một ai đó viết là được rồi, hơn nữa ta cam đoan, việc này nàng nhất định sẽ vui lòng làm.
.- Thật sao?
.Tiêu Vô Y hồ nghi liếc nhìn Hàn Nghệ một cái.
.- Nàng nhất định sẽ viết vô cùng vui vẻ đấy.
.Hàn Nghệ nhướn lông mày, từ trong tay áo lấy ra hai cuộn vải lụa được thêu đường viền hoa nổi tinh mỹ, đưa tới.
.Lòng hiếu kỳ của Tiêu Vô Y cũng bị hắn câu lên rồi, bèn gật đầu nói: - Được rồi! Ta đáp ứng chàng.
.- Đa tạ! Đa tạ!
.Hàn Nghệ chắp tay, lại hô ra ngoài: - Đều lên đây đi!
.- Vâng!
.Nghe được một tiếng trả lời thanh thúy.
.Chỉ thấy một thiếu nữ bưng một cái khay đi tới, trên khay kia tràn đầy cuộn vải lụa giống trong tay của Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y kinh ngạc hỏi: - Nhiều thế sao?
.Hàn Nghệ nói: - Không nhiều lắm! Chỉ có hơn mười bản mà thôi. Nói xong lại bảo thiếu nữ kia: - Để ở chỗ này, ngươi có thể đi xuống rồi.
.- Vâng!
.Hai thiếu nữ kia buông xuống khay, sau đó lập tức rời đi
.Tiêu Vô Y lạnh nhạt nhìn Hàn Nghệ, bảo: - Chàng làm vậy là lừa gạt.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Ta lừa nàng khi nào.
.- Ta nghĩ rằng chàng chỉ bảo ta viết một phần thôi.
.- Một phần, vậy thì có lạc thú gì chứ!
.- Nếu như không có lạc thú, thì chàng nhất định phải chết.
.Tiêu Vô Y hung hăng uy hiếp.
.Hàn Nghệ khẽ run lên, sợ hãi bảo:
.- Nếu nói thế, thì ta vẫn là đi tìm người khác viết đi, chỉ là thiệp mời thôi mà, ta cũng không muốn chết vì nó đâu.
.Tiêu Vô Y mấp máy môi, bảo: - Thôi đi! Chàng đi cầu xin người ta, thì người mất mặt cũng là ta, chàng chịu được, nhưng ta không chịu nổi, đường đường là trượng phu của Vân Thành Quận Chúa, vậy mà ngay cả thiệp mời cũng không biết viết, chậc chậc --- !
.Hàn Nghệ chỉ cảm thấy hai má nóng lên, nói: - Coi như nàng thắng, mau viết đi.
.- Phì!
.Tiêu Vô Y khinh thường liếc nhìn Hàn Nghệ nói: - Dù sao chàng cũng phải nói xem thiệp mời này viết cho ai chứ!
.- Hứa Kính Tông!
.- Hứa Kính Tông. Cái gì? Hứa Kính Tông?
.Tiêu Vô Y kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Đúng vậy! Hứa Kính Tông!
.Tiêu Vô Y kinh ngạc hỏi; - Chàng hòa hảo với lão ta rồi sao?
.- Làm sao có thể chứ.
.Hàn Nghệ ngạo nghễ nói: - Ta mới sẽ không hòa hảo với cái loại cầm thú đó đâu.
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy thì chàng mời lão làm chi?
.Hàn Nghệ hỏi ngược lại: - Nàng xem số mới nhất của Đại Đường Nhật báo chưa?
.- Đương nhiên xem rồi.
.- Vậy thì nàng nên biết ta mời lão đến để làm gì rồi đấy.
.- Không phải là ngân sách của hội từ thiện giáo dục sao.
.- Đúng vậy, từ thiện là gì? Không tiền vàng không từ thiện, lời này nàng chưa từng nghe qua sao? Hàn Nghệ cười xấu xa nói:
.- Ta mời lão đến, là để lão quyên góp tiền, lão già Hứa Kính Tông này tiếc tài như mạng, lúc này ta nhất định phải khiến lão mất máu nhiều.
.Tiêu Vô Y nghe vậy lập tức trong mắt sáng bừng, nhưng lại lập tức hỏi: - Nhưng chàng mời lão, liệu lão có đến không?
.Hàn Nghệ nói: - Ta mời lão làm chi, ít nhất trên danh nghĩa không phải ta, là quỹ từ thiện giáo dục của Võ hoàng hậu mời lão tới tham gia, nàng bảo lão có tới hay không?
.- Đúng rồi! Tiêu Vô Y chuyển tròng mắt, vui vẻ hỏi: - Vậy chàng có thể mời cả Lý Nghĩa Phủ được không?
.- Nhất định có rồi! Tên khốn kia mơ tưởng trốn thoát đi!
.Hàn Nghệ nhân cơ hội dùng một tay ôm eo của Tiêu Vô Y, hôn một cái lên mặt nàng, cười xấu xa nói: - Nương tử, ta đến Trường An chưa lâu, kẻ thù không nhiều lắm, nàng nhiều kẻ thù nha, ai từng làm cho nàng tức giận, thì nàng cứ mời họ, có phải là rất thích đúng không.
.Tiêu Vô Y đỏ bừng hai má, nhưng trong đôi mắt phượng lại ánh lên vẻ sáng rọi, nói: - Ta muốn mời cả Trưởng Tôn lão tặc.
.- Trưởng ----!
.Sắc mặt Hàn Nghệ cứng đờ, nàng thật đúng là cho rằng phu quân mình là Như Lai Phật Tổ, hắn lúng túng nói: - Trưởng Tôn Vô Kỵ thì thôi, người này thủ đoạn lớn, vốn là không để ý tới hoàng hậu, nàng mời ông ta thì ông ta cũng sẽ không đến đâu. Nàng nên mời những người vừa đắc tội nàng, lại vừa muốn nịnh bợ hoàng hậu ấy, hơn nữa cần có tiền, lại cực kỳ keo kiệt ấy, thì chiêu này của chúng ta mới như nhát dao cắt lên thịt. Nàng xem Bùi Thanh Phong được không?
.Tiêu Vô Y lắc đầu nói: - Không thể mời gã, nhà gã có tiền, mà tên ngụy quân tử kia lại yêu danh tiếng nhất, nếu như chàng mời gã, nói không chừng gã còn cao hứng ấy, không mời gã, ngược lại sẽ khiến gã cực kỳ thống khổ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nàng nói cũng là có đạo lý.
.Tiêu Vô Y hưng phấn hỏi:
.- Vậy những thiệp mời này nên viết như thế nào?
.- Chuyện này cần phải có kỹ xảo! Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói: - Đầu tiên, ta phải nói cho bọn họ biết sự thật là đến góp tiền, dù sao có hoàng hậu đứng trên nhìn chằm chằm, ta không thể gạt người được, nhưng phải khéo léo tỏ vẻ việc chính không phải là quyên tiền, mà chủ yếu viết rõ từ thiện ra, nhấn mạnh ở tham dự, mời bọn họ vì cảm thấy địa vị của họ cao, có thể kéo lên sự nghiệp từ thiện, về phần có tiền hay không, có chút ý tứ đó là được rồi.
.- Thật chỉ cần chút ý tứ là được sao?
.- Đương nhiên không phải thế, không lột đi bổng lộc một năm của họ, thì lần hội nghị này cũng bằng không. Hàn Nghệ cười ha ha nói.
.Tiêu Vô Y hì hì cười, lập tức cầm bút lên.
.Muốn nói đến việc chỉnh người, Tiêu Vô Y có thể nói là cực kỳ thích, nghĩ đến lần lượt từng tờ đơn phạt tiền một, khiến nàng viết cực kỳ vui vẻ.
.- A? Không còn sao?
.Tiêu Vô Y vươn tay trái vào khay, không ngờ đã hết rồi, không khỏi nói với Hàn Nghệ: - Chàng chỉ mời có tí người đó sao?
.- Ách!
.Hàn Nghệ lau mồ hôi: - Đây chỉ là chỉ tiêu ta đưa cho nàng thôi.
.- Có ý tứ gì?
.- Ý tứ chính là, đương nhiên không chỉ có những người này, nhưng còn nhất người khác nhất định phải mời đến, những người khác ta bảo người ta chép lại là được.
.- Nhưng mà kẻ thù của ta đâu chỉ có thế thôi đâu. Tiêu Vô Y nháy mắt đẹp nói: - Cho thêm vài cái nữa đi.
.Hàn Nghệ gật mình nói: - Oa! Nàng đến cùng có bao nhiêu kẻ thù?
.Tiêu Vô Y sững sờ, chậm rãi quay mặt sang một bên, không lên tiếng.
.Không hổ là nữ ma đầu đại danh đỉnh đỉnh! Hàn Nghệ đều sắp bị mồ hôi lạnh mình chảy ra tưới cho ướt sung rồi.
.Tiêu Vô Y vụng trộm liếc nhìn hắn, khẽ thở dài: - Đáng tiếc ta không thể đi, không thể nhìn tới bộ dáng thống khổ của tên khốn Lý Nghĩa Phủ kia.
.- Nàng nhất định phải đi.
.- Vì sao?
.Hàn Nghệ thở dài:
.- Ta vừa thương lượng với cha nàng xong, hiện tại Tiêu gia cũng cần dịu đi quan hệ với hoàng hậu, lần này chính là một cơ hội tốt, nhưng dù sao Tiêu Thục Phi vừa chết không bao lâu, nếu Tiêu gia nhanh như vậy đã phái người đi, vậy thì khẳng định sẽ có người nghị luận, để cho nàng ra mặt thì không còn gì tốt hơn, nàng là thê tử của ta, tham dự vào cũng là đương nhiên, nhưng đồng thời nàng cũng là đại biểu của Tiêu gia.
.Tiêu Vô Y nhíu mày, nói: - Chàng nói như vậy, làm ta cũng không muốn đi nữa, dù sao Tiêu Thục Phi cũng là tộc tỷ của ta a!
.Hàn Nghệ thở dài: - Vị tộc tỷ này cũng chỉ là trả giá cho sự ngu xuẩn của nàng ta thôi, chuyện tranh giành trong hậu cung, vốn là chuyện ngươi chết ta sống. Coi như là vì ta, thế đã được chưa.
.Tiêu Vô Y cũng biết Hàn Nghệ kẹp giữa khó làm người, bèn gật đầu nói: - Được rồi! Nói xong, nàng chợt nhớ đến điều gì: - Nguyên Mẫu Đơn có đi không?
.- Này ----!
.Lúc này Hàn Nghệ cũng ngây ngẩn cả người.
.Tiêu Vô Y truy vấn: - Nàng ấy sẽ đi đúng không?
.Hàn Nghệ chần chừ một hồi, mới nói: - Chuyện này ta đã sớm thương lượng xong với Nguyên gia rồi, nàng --- nàng ấy cũng sẽ phải đi.
.- Vậy là được rồi!
.Tiêu Vô Y cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận