Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1167: Ghét của nào trời trao của nấy

.Trong những năm Trinh Quán, triều đình nhiều lần ban phát chính sách, hy vọng dân chúng nơi nhỏ hẹp di dời sang nơi rộng lớn, kì thực diện tích lãnh thổ Đại Đường mênh mông, dân cư lại thưa thớt, tuy nhiên còn gặp quẫn cảnh thiếu hụt đất đai, chính là bởi vì nhân khẩu đều dồn đống ở nơi nhỏ hẹp, nơi rộng rãi thì lại hoang dã liên miên ngàn dặm, đây chính là bởi vì dân tộc Hoa Hạ bảo thủ vốn không thích di dời, hơn nữa chính sách cũng có vấn đề, triều đình khuyến khích dân chúng chuyển đi, nhưng vấn đề là ngoại trừ đất đai, còn lại đều không cấp cho dân, cổ đại lại không có đường cao tốc, di dân phải mất một năm, một năm không trồng trọt thì lấy gì mà ăn?
.Hơn nữa dân chúng cũng đều là ếch ngồi đáy giếng, hắn ta nào biết bên kia xảy ra tình huống gì, bởi vậy hiệu quả cũng không đạt được mức độ như đã dự tính. Dân cư địa khu Quan Trung vẫn hết sức đông đúc.
.Nhưng do thương nhân tổ chức di chuyển thì khác, thương nhân có kế hoạch, có tổ chức, dân chúng chỉ cần xuất lực là được rồi, hoàn toàn không cần lo lắng về việc sinh sống.
.Thương nhân cũng không lương thiện gì, phải trả giá lớn như vậy, đưa dân chúng di chuyển đến nơi hoang sơ, dù sao triều đình cũng phải có chính sách hậu đãi cho họ, "dự luật đất đai" và "dự luật thuê mướn" chính là hoàn toàn phối hợp với kế hoạch nam tiến của Hàn Nghệ, thứ kế hoạch nam tiến cần nhất chính là đất đai và bến cảng, bến cảng Quảng Châu là quan trọng nhất, vì Nguyên gia cần đoạt nô lệ ở đảo Lã Tống, dựa vào người của nhà bọn họ, vẫn không đủ để khai thác phát triển Lưỡng Quảng.
.Hơn nữa, Hàn Nghệ cũng không muốn nhiều dân cư xuôi nam, vì công thương nghiệp của hắn cũng rất cần nhân lực.
.Mặt trời buổi chiều ngả dần về phía tây, ánh tà dương chiếu lên những đám mây đen thưa thớt, giống như cô bé lọ lem đi đôi giày pha lê xinh xắn, cả bầu trời thoáng chốc phát ra ánh hào quang, khiến cho lòng người vui vẻ thoải mái.
.Ở ngoại ô phía nam, trước cửa Học viện Chiêu Nghi, Hàn Nghệ nghiêng người dựa trên xe ngựa, bóng dáng đổ dài vì chiều tà.
.Bỗng nhiên nghe thấy từng trận cười đùa, vừa nhìn đã thấy có một vài cặp thiếu phụ đi ra từ trong viện.
.- Hàn Thị lang?
.Các nàng nhìn thấyHàn Nghệ không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
.Hàn Nghệ vẫy tay, chào hỏi một tiếng.
.- Hàn Thị lang không phải đến đợi Vô Y tỷ chứ?
.Một tiểu nương tử hiếu kì nói.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu.
.Rất nhanh, có vô số ánh mắt ngưỡng mộ nhìn đến. Ở cổ đại, nam nhân vi tôn, chỉ có nữ nhân ở nhà chờ nam nhân, làm gì có nam nhân nào chạy tới đợi nữ nhân. Nhưng Hàn Nghệ cũng không phải cố ý công khai ân ái, chỉ là hắn vừa mới nói chuyện với bọn người Lai Hằng, hơn nữa đây cũng là lần đầu Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết đi làm, vì thế hắn tới đây đón các nàng về.
.Chờ giây lát, rốt cục cũng nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp.
.Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ đứng ở phía trước cổng lớn, đều sững sờ, ngay sau đó lại lộ ra nét vui vẻ, bước nhanh về phía Hàn Nghệ.
.- Sao chàng lại tới đây?
.Tiêu Vô Y ngạc nhiên vui mừng nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vừa vặn đi ngang qua đây, nên nghĩ thuận đường đón hai người về.
.Tiêu Vô Y bĩu môi một cái, nói: - Thật không có thành ý.
.Hàn Nghệ cầm đóa hoa đang nghịch trong tay, nói: - Cái này có thể tăng thêm một chút thành ý không.
.- Chỉ có một chút thôi!
.Đang nói chuyện, đóa hoa kia đã ở trong tay Tiêu Vô Y, nàng vụng trộm liếc mắt nhìn Dương Phi Tuyết ở bên cạnh, nói: - Chỉ có một chút thôi!
.Hàn Nghệ nói: - Ta tưởng là nàng sẽ diễn một màn Khổng Dung nhường lê đấy?
.Tiêu Vô Y khẽ hừ nói: - Thế chẳng khác gì cho chàng món hời, không phải chàng vẫn thường nói, nữ nhân càng nhiều, trách nhiệm càng lớn sao.
.Dương Phi Tuyết lúc này phì cười một tiếng, đỏ mặt lại sẵng giọng nói: - Vô Y tỷ, tỷ nói gì thế.
.- Ta nói câu này khi nào, ta nói là năng lực càng lớn, trách nhiệm càng lớn, nàng đừng bịa chuyện bậy bạ! Trong lòng Hàn Nghệ buồn bực không thôi, cô vợ này lại tiến hóa rồi, không chỉ biết bắt chước lời hắn, còn có thể tự xuyên tạc ra, đột nhiên hắn vỗ tay, nháy mắt trong tay xuất hiện thêm một đóa hoa, đưa về phía Dương Phi Tuyết, nói: - Tặng cho nàng.
.Dương Phi Tuyết nhận lấy, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nở nụ cười còn rực rỡ hơn ánh nắng chiều, nàng không giỏi che giấu cảm xúc của mình, nhận lấy nói:
.- Cảm ơn!
.Bỗng nhiên một khuôn mặt tươi cười chen vào giữa, cười hì hì nói: - Hàn Thị lang, nếu Phi Tuyết cũng có, vậy còn chúng ta?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta cũng muốn tặng cô, nhưng vấn đề là ta sợ trượng phu của cô tìm ta gây phiền phức.
.Tiêu Vô Y lúc này xì một tiếng khinh miệt - Chàng nói bậy bạ gì vậy, một chút nghiêm túc cũng không có. Nói xong lại nói với Dương Phi Tuyết: - Phi Tuyết, chúng ta đưa muội về.
.Dương Phi Tuyết gật gật đầu.
.Kết quả là ba người đi lên xe ngựa, nghênh ngang rời đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của đám nữ nhân.
.Bên trong xe ngựa.
.Hàn Nghệ ngồi một mình một bên, Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết ngồi đối diện. Theo như dự đoán trái ôm phải ấp của hắn thì thế này chênh lệch quá lớn à! Tuy nhiên Tiêu Vô Y, Dương Phi Tuyết quả thật không than một tiếng mệt mỏi nào, trò chuyện hôm nay ở học viện phát sinh chuyện gì lý thú, chủ yếu là một vài chuyện xấu của những thiếu phụ học ghép vần, chốc chốc, hai nữ tử cười với nhau, nhưng khổ cho Hàn Nghệ, hắn cũng muốn góp vui với các nàng.
.- Mà này Phi Tuyết, " Du viên kinh mộng" của muội thật sự rất được hoan nghênh, chỉ cần có thời gian giải lao là mọi người lại nói về "Du viên kinh mộng"! Thế nào? Muội có định viết tiếp quyển nữa không. Tiêu Vô Y đột nhiên nói.
.Hàn Nghệ cười nói: - Sợ là chính nàng muốn xem đấy!
.Tiêu Vô Y nói: - Đúng thì sao!
.- Kỳ thật ta cũng muốn xem! Hàn Nghệ cười ha hả nói với Dương Phi Tuyết - Phi Tuyết, nàng vẫn định viết nữa à?
.Dương Phi Tuyết lại lắc đầu nói: - Không muốn viết nữa!
.Trả lời thật quyết đoán!
.Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y đồng thanh nói: - Sao vậy?
.Bọn họ đều nghĩ Dương Phi Tuyết nhất định sẽ tiếp tục viết.
.Dương Phi Tuyết nói: - Muội viết sách chỉ vì lúc ấy xem xong "Bạch sắc sinh tử luyến", cảm thấy trong lòng trống rỗng, chỉ mong có thể tiếp tục xem tiếp, hơn nữa lúc ấy một mình ngồi trong nhà, vì thế mới viết cho khuây khỏa, chưa từng nghĩ lấy ra bán lấy tiền. Mà giờ muội có chuyện để làm, sao còn định viết nữa làm gì.
.Kỳ thật nàng đưa Hàn Nghệ và nàng thành nhân vật nam nữ chính trong sách, nàng không có cách nào lại làm như vậy nữa, vì vậy nàng cảm thấy thế là đủ rồi.
.Tiêu Vô Y ra vẻ thở dài nói: - Nếu mà độc giả của muội nghe được những lời này, chỉ sợ sẽ thương tâm đến chết mất.
.Dương Phi Tuyết cười nói: - Chỉ có thể trách Hàn Nghệ, là chàng đem bán đi, nào liên quan đến muội.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng nàng đã có không ít tiền a.
.Dương Phi Tuyết chợt giống như nhớ tới cái gì, nói: - Đúng rồi, nói đến tiền, ta cũng muốn lấy số tiền này quyên góp cho quỹ từ thiện.
.Hàn Nghệ nói: - Giờ thu được không ít tiền, hơn nữa sẽ còn nhiều hơn đấy.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Chàng có nhiều tiền như vậy rồi, Phi Tuyết còn cần tiền làm gì nữa.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Phu nhân nói có lý.
.Dương Phi Tuyết đỏ mặt lên, lại không cam lòng cứ bị hai người trêu ghẹo, cố lấy dũng khí nói: - Vô Y tỷ, muội nghĩ đây chính là nguyên nhân Hàn Nghệ không muốn quyên tiền đấy.
.Tiêu Vô Y đầu tiên sửng sốt, lập tức cười khanh khách nói: - Đúng vậy, đúng vậy!
.Hàn Nghệ buồn bực nói: - Ta là kẻ nhỏ mọn như vậy sao?
.Tiêu Vô Y nói: - Vậy chàng hãy đem tiền bán sách của chàng đi quyên góp a.
.Hàn Nghệ cười gượng hai tiếng, nói:
.- Ta cũng muốn quyên góp đấy, nhưng vấn đề là Tang Mộc chắc chắn không đồng ý, sách mà hiện tại các người dùng đều do xưởng in của ta quyên tặng không hoàn lại, hiện giờ khó khăn lắm mới bù lại được một chút tổn thất, cho xưởng in ấn chút năng lượng, nếu lại quyên đi thì làm tổn thương sĩ khí rồi.
.Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe được ngoài xe truyền đến một tràng giọng đọc non nớt.
.- Một mảnh hai mảnh ba mảnhbốn mảnh.
.- Năm mảnh sáu mảnh bảy mảnh tám mảnh.
.- Chín mảnh mười mảnh mười một mảnh.
.- Bay vào bụi hoa cũng không thấy.
.Tiêu Vô Y vén mành vải nhìn ra ngoài, thì thấy một vài đứa trẻ đeo ba lô nhỏ trên lưng, tay nắm tay, đón trời chiều, vừa nhảy cà tưng, vừa đọc rất diễn cảm.
.Ba người đều không khỏi cười thầm, chỉ thấy trong lòng tràn ngập hi vọng.
.- Đây chẳng phải là xe ngựa của Phó đốc sát sao. Chắc Phó đốc sát đang ngồi trong xe đấy!
.Vừa mới vào thành, chợt nghe bên ngoài có người hô to!
.Hàn Nghệ ló đầu ra, thấy là Ngôn Hào và Liễu Hàm Ngọc. Liễu Hàm Ngọc nhìn thấy Hàn Nghệ, vội vàng nói:
.- Phó đốc sát, tổng cảnh ti tìm huynh cả buổi chiều, bảo chúng ta gặp huynh, lập tức bảo huynh đến Cục Dân An một chuyến.
.Hàn Nghệ nói: - Xảy ra chuyện gì?
.Liễu Hàm Ngọc nói: - Chúng ta luôn đi tuần tra bên ngoài, tạm thời không biết chuyện gì.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn hai nữ tử, Tiêu Vô Y nói: - Chàng cứ đi Cục Dân An trước đi.
.- Ừ.
.Cục Dân An!
.- Hàn Nghệ, ngươi đã đến rồi!
.Trình Xử Lượng vừa thấy Hàn Nghệ, lập tức kích động kêu ầm lên.
.Hàn Nghệ nhìn thấy Trình Xử Lượng, Lý Tư Văn đều ở đây, hơn nữa mỗi người đều mang vẻ mặt ngưng trọng, như lâm đại địch, cau mày nói: - Xảy ra chuyện gì rồi?
.Trưởng Tôn Diên nói: - Xế chiều hôm nay có vài nông phu đến cáo trạng tam tử Lý Dương của Trung thư lệnh Lý Nghĩa Phủ ở ngoại thành phía đông giẫm đạp đồng ruộng.
.Hàn Nghệ nghe vậy cả kinh, nói: - Thật hay giả vậy?
.- Đây là lời khai của mấy người đó vừa mới làm, ngươi tự xem đi!
.Hàn Nghệ vội vàng cầm xem, trên đó nói rõ buổi chiều hôm nay, Lý Dương đi săn thú ở ngoại ô phía đông, trực tiếp xông vào đồng ruộng để đuổi theo con mồi, bất chấp việc nông phu ngăn cản, thậm chí còn lên tiếng uy hiếp nông phu, hơn nữa không phải lời khai của một người mà tận hơn mười người khai như vậy, dù sao có rất nhiều người đã tận mắt nhìn thấy.
.Xem xong lời khai, Hàn Nghệ không kìm được mắng: - Thật đúng là ghét của nào trời trao của nấy.
.Vi Đãi Giới có chút né tránh nói: - Giẫm lên đồng ruộng, coi như không phải chuyện to tát gì, chúng ta không nên vì việc nhỏ này mà phân cao thấp với Lý Nghĩa phủ. Theo ý ta, vẫn nên dàn xếp ổn thỏa đi!
.Trưởng Tôn Diên lại nói: - Cũng không thể nói như vậy được, triều đình ta từ khi kiến quốc tới nay đã rất coi trọng đồng ruộng rồi, bất cứ kẻ nào cũng không được phá hoại nông phu cày ruộng. Nhớ năm đó, Ngô Vương Lý Khác cũng từng giẫm đạp đồng ruộng, khiến Thái Tông Thánh Thượng tước bỏ chức Đô đốc An Châu, cũng cắt giảm phong hộ ba trăm hộ để trừng phạt.
.Trình Xử Lượng nói: - Việc này ngươi có biết rõ bằng ta không, lúc đó ta và Quyền Vạn Kỷ ở ngay bên cạnh Ngô Vương, Ngô Vương đó không phải lần đầu giẫm đạp lên hoa màu của nông hộ, mà vì khi đó, Ngô Vương đang lúc tuổi trẻ ngông cuồng, ngày ngày đi săn, phá hoại không ít hoa màu, cho nên mới bị đại thần trong triều buộc tội. Lại nói, lúc ấy Thái Tông Thái Thượng không muốn trừng phạt Ngô Vương vì việc này, hy vọng để ta và Quyền Vạn Kỷ thay Ngô Vương chịu phạt, chỉ có điều sau này, Liễu Phạm kia lại một mực nói phải trừng phạt Ngô Vương, Thái Tông Thánh Thượng rơi vào đường cùng mới hạ chỉ. Nhưng không được bao lâu, chẳng phải Ngô Vương lại lên làm Đô đốc An Châu.
.Lúc đó, Trình Xử Lượng và Lý Khác quan hệ khá thân thân thiết, chỉ có điều sau này, Trình Giảo Kim đứng bên phe Lý Trị, y không thể không đứng cùng phía với Trình gia.
.Trưởng Tôn Diên nói:
.- Nhưng sau khi Ngô Vương thay đổi triệt để, biết kiềm chế bản thân, thống trị An Châu đâu ra đấy, cũng vì vậy mà nhị thúc ngươi và Quyền Vạn Kỷ nhận được sự tán thưởng của bệ hạ. Nếu lần này c
Bạn cần đăng nhập để bình luận