Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 225.2: Cày Khúc Viên.

..
.Chuyện này là thế nào?
.Sao lại gọi là phu quân?
.Rất nhiều người hôm qua không tới tiếc cũng không kịp, chờ lâu như vậy, lại không thấy được cảnh thành thân của họ. Điều này tuyệt đối là một sự đáng tiếc rất lớn rồi!
.Hàn Nghệ đều thấy rõ trong mắt, cười thầm, các ngươi không phải yêu giả vờ sao, ta lừa xem các ngươi có thấy được cảnh này hay không, để các ngươi ôm đầy nuối tiếc trong lòng.
.- Phu quân, chàng làm lâu như vậy, nhất định là mệt lắm rồi, nghỉ ngơi chút đi, uống chút nước nhé.
."Thôi Tinh Tinh" tới bên cạnh "Hùng Phi" quan tâm hỏi.
.- Xong ngay đây rồi.
."Hùng Phi" tra miếng gỗ đó vào trong thân cày, vỗ tay nói: - Làm xong rồi.
.- Phu quân, chiếc cày này có điểm nào tốt?
."Thôi Tinh Tinh" đã giúp mọi người hỏi lên tiếng lòng của mình.
.Hùng Phi liền nói qua một lượt ưu điểm của nó.
.Chiếc cày này chính là chiếc cày uốn. Kỳ thực chiếc cày uốn chính là người thời Đường phát minh ra, nhưng xuất hiện ở thời kỳ sau của triều Đường, lúc này vẫn còn dùng loại cày thẳng của thời Hán, rất là cồng kềnh, không linh hoạt. Nếu như thửa ruộng to còn được, chứ nếu là thửa ruộng nhỏ thì không được. Còn chiếc cày uốn này thì lại càng linh hoạt hơn chút. Nói chung, chính là tiên tiến hơn một chút, tiên phong toàn diện, trong lịch sử cũng chính là loại cày cong thay cho loại cày thẳng.
.Hàn Nghệ đương nhiên không biết được loại cày cong này là xuất hiện ở triều đại nào, nhưng hắn đi từ nam ra bắc, thấy cày đều rất cồng kềnh, hơn nữa cho dù có thì loại cày này của hắn cũng là loại cày thủ công tiên tiến nhất.
."Hùng Phi" nói không chi tiết lắm, chỉ là điểm qua những ưu điểm của loại cày cong này.
.Nhưng bằng đó cũng đã đủ rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy thế mà mắt sáng rực lên. Ông ta là người vô cùng thông minh, vừa nghe vừa nghĩ cũng đã hiểu. Điều này tuyệt đối là khả thi đấy.
.Chử Toại Lương cũng không kém gì, liền đứng dậy bước đi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ liền ngăn ông ta lại nói: - Ngươi đi làm cái gì chứ?
.Chử Toại Lương nói: - Ta đi xem cái cày đó.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ nói:
.- Cái tính nóng vội này của ngươi quả thực là không thể sửa được, bây giờ trên sân khấu vẫn còn đang diễn kịch, ngươi đi làm cái gì? Dù sao thì chiếc cày này cũng không có chạy được, chờ lát nữa diễn xong ngươi và ta cùng lên đó.
.Chử Toại Lương quả thực là rất nóng vội, thấy đồ hay như vậy sao có thể kiềm chế được. Nếu không phải Trưởng Tôn Vô Kỵ ở đây, ông ta có lẽ đã kêu dừng kịch rồi.
.- Hay! Hay! Chiếc cày này quả thực là rất hay!
.Sau khi Trịnh Thiện Hành nghe xong cũng gật đầu.
.Nguyên Liệt Hổ hoang mang nói: - Ta nói này Thiện Hành, xa như vậy ngươi có nhìn thấy rõ chiếc cày đó không, ngươi không thể ở đây không hiểu mà giả như là hiểu được chứ.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Thằng nhãi ngươi chiếc cày đó dù không thể dùng, nhưng điểm này Hùng Phi nói tuyệt đối là khả thi rồi.
.Trưởng Tôn Diên gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ là khả thi.
.Nguyên Liệt Hổ liếc nhìn Trưởng Tôn Diên, lại muốn nói với Thôi Tập Nhận: - Thôi huynh, huynh nói một câu công đạo đi.
.Thôi Tập Nhận ừ một tiếng nói: - Thiện Hành nói không sai.
.Ngay cả Thôi Tập Nhận cũng nói khả thi rồi, Nguyên Liệt Hổ không tin cũng phải tin, lại nhìn Vương Huyền Đạo nói: - Các ngươi đều nói khả thi, vậy thì chắc chắn là khả thi rồi. Điều này lẽ nào lại là tên tiểu tử Hàn Nghệ làm ra, sao hắn lại cái gì hầu như cũng làm được thế?
.Mặc dù cày quan trọng, nhưng đối với Phượng Phi Lâu mà nói, bản thân kịch nói cũng vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể làm ra cày, cho dù một hồi, điều này cũng tuyệt đối là tưới nước.
.Nội dung của tập này nói ra thì chính là Hùng Phi lợi dụng chiếc cày này, kiếm luôn món tiền đầu tiên từ một địa chủ xấu xa, đương nhiên là dùng phương pháp lừa người, trêu chọc cho địa chủ kia chạy xung quanh.
.Mọi người xem dường như cũng thấy thỏa mãn, rất nhanh đã quăng chiếc cày đó sang một bên, quay trở về với kịch bản.
.Kỳ thực Hàn Nghệ vẫn luôn xây dựng Hùng Phi thành một người trí thực không sợ quyền thế. Rõ ràng hắn đã đạt được mục đích, bây giờ trong mắt mọi người, dường như không gì có thể làm khó được Hùng Phi. Hắn là một người cơ trí như vậy.
.Trong lúc bất tri bất giác, chạng vạng tối, sự kỳ vọng cũng đã dần lắng xuống, chiếc cày uốn khúc phát minh của Hùng Phi rất nhanh đã làm chấn động tới quan phủ. Huyện lệnh địa phương đích thân tới tìm hắn, sau khi nói chuyện một hồi, cũng có ý muốn hắn tới quan phủ giúp đỡ.
.Sau khi Hùng Phi suy nghĩ hồi lâu, sau khi nói ra lời từ chối khéo léo, tấm vải đỏ từ từ hạ xuống.
.Mọi người ở hiện trường đều không hiểu, ngây người ra ở đó.
.Họ đều nhận thấy đây là một cơ hội Hùng Phi có thể xuất đầu lộ diện rất tốt, họ không nghĩ ra bất kỳ lý do từ chối nào, nhưng Hùng Phi lại vẫn từ chối.
.Họ rất muốn biết, nhưng họ càng hiểu, đáp án chỉ có thể chờ vào ngày mai. Ồn ào thì ồn ào cũng vô dụng, chỉ có thể ôm theo tiếng chửi rủa Hàn Nghệ mà rời khỏi đây thôi.
.- Đi thôi, chúng ta mau đi xem chiếc cày đó.
.Trịnh Thiện Hành hơi kích động nói.
.Mấy người vừa đứng dậy, bỗng nghe thấy tiếng kêu lớn:
.- Tránh ra, xin hãy tránh ra.
.Chỉ thấy mấy người hộ vệ mở đường, một người bước nhanh từ trong ra, chính là Chử Toại Lương. Ông ta là một người nóng vội, sớm đã không chờ nổi nữa rồi. Trưởng Tôn Vô Kỵ theo phía sau, lắc đầu, chỉ là khi Trưởng Tôn Diên gọi ông ta, đã khẽ gật đầu một cái, sau đó liền cùng với Trình Giảo Kim đi xuống.
.- Không ngờ Hữu Phó Xạ còn nôn nóng hơn cả chúng ta.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Chúng ta cũng đi theo xem xem.
.Thôi Tập Nhận nói: - Các ngươi đi đi, ta không đi, xin cáo từ trước.
.Nói xong, y liền chắp tay, bước ra phía thang lầu.
.Nguyên Liệt Hổ nói: - Thôi huynh cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng là không thích Hàn Nghệ, vẫn cố tình tới đây.
.Trưởng Tôn Diên khẽ mỉm cười nói: - Nguyên huynh nói sai rồi, Thôi huynh đã đọc thuộc lòng các loại sách rồi, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nói vậy y không đi xem cũng biết là chuyện gì rồi, thực sự không phải là nguyên nhân Hàn Nghệ.
.Chờ khi tấm vải đỏ hạ xuống, Hàn Nghệ liền bước lên sân khấu.
.- Tiểu Nghệ ca.
.Đám người Mộng Nhi, Mộng Đình thấy Hàn Nghệ bước tới, liền chào hỏi.
.Hàn Nghệ mỉm cười gật đầu, nói: - Mệt rồi chứ.
.Mộng Nhi lắc đầu nói: - Chúng ta không mệt tí nào cả.
.Mộng Đình nghịch ngợm nói: - Đây đều là do Tiểu Mập.
.Tiểu Mập cầm mấy xâu kẹo hồ lô từ phía sau Hàn Nghệ bước ra, nói: - Trách ta sao?
.Mộng Đình hừ một tiếng nói: - Vốn là chúng ta từ buổi trưa đã có thể diễn rồi, nhưng từ khi có tiểu phẩm của đệi, chúng ta chỉ có thể bắt đầu diễn từ buổi chiều được.
.Hùng Phi trừng mắt, đảo đảo con ngươi, suy nghĩ một hồi, liền nói với Hàn Nghệ: - Hàn đại ca, hay là buổi chiều chúng ta lên diễn thì thế nào?
.Hàn Nghệ tức giận, cười nói: - Tên tiểu tử đệ, Mộng Đình đùa mà đệ cũng không có nhìn ra.
.Mộng Nhi và Mộng Đình đều bật cười khanh khách.
.Mộng Nhi nói:
.- May mà có ngươi, còn có Hoa Tử, Du Du, nếu không diễn lâu như vậy quả thực rất mệt, như hiện giờ là vừa rồi.
.- Thật chứ?
.Hùng Đệ liền bật cười ha hả.
.Đúng lúc đó, Lưu Nga liền bước lại, nói: - Hàn tiểu ca, đám người Quốc cữu công tới.
.- Ta biết rồi.
.Hàn Nghệ gật đầu, sau đó bước đi xuống phía sau khán đài, nhưng chưa đi được bao xa liền thấy một lão khùng hừng hực khí thế bước về phía hắn.
.Oa! Làm cái gì, lẽ nào ta lại làm sai chuyện gì sao? Hàn Nghệ thấy vẻ mặt căng thẳng của ông lão này, không khỏi kinh ngạc. Nhưng chưa chờ tới lúc hắn định thần lại, ông lão này bỗng nhiên chuyển hướng, chạy thẳng về phía chiếc cày đó.
.Đây là loại người nào?
.Hàn Nghệ bỗng nhiên lại là vẻ mặt mờ mịt. Hắn chưa từng gặp Chử Toại Lương, cũng không biết trong lịch sử có người này.
.- Ha ha, thằng nhóc Hàn Nghệ, thấy Hữu Phó Xạ còn không hành lễ.
.Nghe được trận cười sang sảng, chỉ thấy Trình Giảo Kim và Trưởng Tôn Vô Kỵ bước tới.
.Hàn Nghệ liền bước lên nói: - Tiểu dân bái kiến Quốc cữu công, Lư Quốc công.
.- Miễn lễ, miễn lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận