Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 932.2: Có lợi mới có cung

.Ông ta nói không sai, Hiền giả lục học thật ra hết sức phù hợp với tư tưởng Đạo gia, bởi vì Hiền giả lục học thuần túy chính là học vấn, là tìm tòi nghiên cứu về giới tự nhiên, thứ mang lại là sức sáng tạo, là lợi dụng sáng tạo để thực hiện tiến bộ, không hàm chứa bất cứ đấu tranh tư tưởng giai cấp, cũng không phải tư tưởng Nho gia chủ trương, yêu cầu quản chế, quy phạm, cấp này chèn ép cấp kia.
.Công Bộ!
.- Thượng thư, bên ngoài người ta đều nói ngài đã bái Hàn Nghệ làm thầy, không biết có phải là thật không?
.Công Bộ Thị lang Khâu Hành Yêm không thèm gõ cửa, vội vã chạy vào trong phòng của Diêm Lập Bản, vẻ mặt lo âu lên tiếng hỏi.
.Diêm Lập Bản đầu tiên là sửng sốt, sao chuyện này lại truyền ra ngoài rồi, nhưng ông ta cũng không để ý đến những điều này, cười gật đầu nói: - Đúng là có chuyện này.
.Khâu Hành Yêm buồn bực nói: - Thượng thư, tại sao ngài lại làm như vậy, Hàn Nghệ hắn chẳng qua chỉ là một tên nông dân, còn ngài là Công Bộ Thượng thư a!
.Ông ta còn nửa câu chưa nói, nếu đúng là như vậy, Công Bộ chắc chắn sẽ khiến cho người trong thiên hạ chê cười.
.Diêm Lập Bản cầm một bản vẽ trên bàn lên, đưa cho Khâu Hàn Yêm nói: - Chỉ bằng cái này.
.Khâu Hành Yêm nhận lấy xem, lập tức hiểu được, nhưng vẫn hết sức buồn bực nói: - Xin thứ cho hạ quan nói một câu không nên, ngài là Công Bộ Thượng thư, đại diện cho cả Công Bộ, ngài làm như vậy, sẽ mang lại thương tổn cực lớn cho Công Bộ.
.Diêm Lập Bản rộng lượng cười nói: - Người làm việc lớn, sao có thể câu nệ tiểu tiết, bọn họ muốn cười thì để cho bọn họ cười đã đi, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ hiểu được. Ngươi đừng có coi thường mấy bản vẽ này, cái này đã giúp cho Công Bộ chúng ta giải quyết rất nhiều phiền phức lớn, Đại Đường chúng ta cũng sẽ được lợi ích vô cùng, chúng ta làm quan, không chính là là vì bách tính thiên hạ, giang sơn xã tắc sao, chỉ là chút thể diện, có gì mà tiếc.
.Phủ Tống Quốc Công.
.- Cha vợ, gần đây cơ thể vẫn khỏe!
.Bây giờ Hàn Nghệ đã thoải mái rất nhiều, trong lòng rất nhớ nhung thê tử, vì thế từ sớm đã đến Tiêu phủ.
.Tiêu Nhuệ vừa thấy Hàn Nghệ, đột ngột đứng dậy, vội vàng hỏi: - Hàn Nghệ, con đến thật đúng lúc, ta đang có chuyện muốn hỏi con.
.Hàn Nghệ nghi hoặc nhìn Tiêu Nhuệ.
.Tiêu Nhuệ nói: - Bên ngoài đồn Diêm Thượng thư và Lý Thái sử đã bái con làm thầy, chuyện này chắc là giả phải không.
.- Ặc!
.- Chẳng lẽ là thật?
.Tròng mắt của Tiêu Nhuệ sắp rơi ra ngoài.
.Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Có chuyện như vậy.
.Tiêu Nhuệ nghe vậy đại kinh thất sắc, nói: - Chuyện này sao có thể, sao họ có thể bái con làm thầy?
.Hàn Nghệ gãi đầu thành thật kể lại mọi chuyện.
.Sau khi nghe xong, Tiêu Nhuệ bất mãn nói: - Sao con lại không hiểu chuyện như vậy, nếu bọn họ muốn thỉnh giáo con một hai điều, con cứ nói cho bọn họ biết là được rồi, tại sao phải để bọn họ bái con làm thầy, con biết là hai người bọn họ là tri kỷ của ta, bọn họ bái con làm thầy, vai vế này không phải loạn hết rồi sao.
.Người cổ đại tương đối coi trọng những điều này, Tiêu Nhuệ cảm thấy Hàn Nghệ làm việc này là quá không hiểu lễ nghĩa, nhất định phải giáo huấn một chút.
.Vừa nói dứt lời, nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng cười: - Cha, con nói cha cũng thật là, Diêm thúc thúc, Lý thúc thúc bái Hàn Nghệ làm thầy, chứng minh Hàn Nghệ có bản lĩnh, cha nên vui mới phải, sao còn trách cứ chàng.
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y mặt mày vui vẻ đi đến.
.Tiêu Nhuệ trừng mắt, nói: - Đứa bất tiếu tử1 con hiểu cái gì, im miệng cho ta. Thậm chí ông còn cho rằng Tiêu Vô Y đã dạy hư Hàn Nghệ, chuyện này rất có phong cách của Tiêu Vô Y, đặc biệt là nhìn thấy nụ cười trắng trợn của Tiêu Vô, cơn tức liền bộc phát ra. (1: chỉ người con gái phẩm hạnh không đoan chính, hoặc tài đức không xuất chúng)
.Tiêu Vô Y lập tức xìu đi, mím miệng, ngước nhìn Tiêu Nhuệ vẻ rất ủy khuất.
.Nàng không sợ trời, không sợ đất, nhưng vẫn phải sợ cha.
.Hàn Nghệ nhìn thấy Tiêu Vô Y bị khuất phục, suýt nữa đã bật cười ra tiếng, mấp máy môi, lại nói: - Cha vợ, cha có điều không biết, lúc đó tiểu tế dứt khoát từ chối, nhưng họ cứ hoài nghi nhân phẩm của tiểu tế, cảm thấy không phải tiểu tế làm thầy, thì tiểu tế sẽ không dốc hết túi, cha vợ, cha không ở đó, không biết tình hình lúc đó, lúc đó hai người bọn họ đều sắp quỳ xuống trước mặt tiểu tế rồi, tiểu tế thực sự là bị ép đồng ý, hiện tại trong lòng tiểu tế vẫn còn hết sức lo sợ, vẫn mong cha vợ ra mặt, mời Diêm Thượng thư và Lý Thái sử thu hồi thỉnh cầu.
.- Phụt!
.Bên cạnh phát ra tiếng cười không hợp thời điểm.
.Đại tỷ, đừng ngắt thoại của ta có được không. Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vô Y có chút căng thẳng.
.Tiêu Vô Y mím môi thật chặt, con ngươi đảo loạn xạ.
.Tiêu Nhuệ liếc nhìn Tiêu Vô Y, lại hồ nghi nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Chuyên nay la thât?
.- Cực kỳ chính xác!
.Hàn Nghệ nói: - Nếu cha vợ không tin, có thể đi hỏi Diêm thượng thư hoặc là Lý thái sử, nhưng tiểu tế đã nói rõ, bái sư chỉ là để cho bọn họ yên tâm, xưng hô và vai vế là quyết không thể thay đổi, vẫn là xưng hô trưởng bối và vãn bối.
.Tiêu Nhuệ nghe nói vậy sắc mặt dịu đi vài phần, nói: - Nói như thế, ta đã trách nhầm con rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Không không không, cha vợ giáo huấn là đúng.
.Tiêu Vô Y ngồi bên cạnh trợn trắng mắt, nói như vậy, cha ta đúng là quá dễ lừa rồi.
.Tiếp theo Tiêu Nhuệ lại hỏi han chi tiết một chút, trong lòng ông cũng hiểu Diêm Lập Bản và Lý Thuần Phong, nên liền tin lời Hàn Nghệ nói, lại thấy Tiêu Vô Y vẫn ngồi ở đây, cũng không quấy rầy hai người nên trở về phòng.
.Tiêu Nhuệ vừa đi, Tiêu Vô Y liền khẽ hừ một tiếng nói: - Chàng lừa được cha ta, nhưng không lừa được ta, tin tức này chắc chắn là chàng cho người tung ra ngoài, còn không mau khai ra sự thật.
.Dù sao cũng là vợ chồng, mọi người hiểu rõ tận gốc rễ, Hàn Nghệ thở dài: - Thật là bi ai, sao ta lại cưới một thê tử thông minh sắc sảo, diện mạo như tiên thế này, một chút riêng tư cũng không có.
.- Coi như chàng biết điều!
.Tiêu Vô Y cười đắc ý, lại vui vẻ nói: - Nhưng ta cũng rất vui, đến cả Diêm Lập Bản và Lý Thuần Phong đều bái phu quân ta làm thầy.
.- Nàng a!
.Hàn Nghệ cười lắc đầu, ngồi xuống.
.Tiêu Vô Y liếc nhìn hắn một cái, nói: - Sao hôm nay chàng đến đây.
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là nhớ nàng chư sao.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Lâu như vậy mới nhớ ta, có thể thấy trong lòng chàng căn bản là ta không quan trọng.
.Hứ! Nể mặt mà không muốn phải không! Hàn Nghệ không vui nói: - Cũng không thấy nàng đến thăm ta, mấy ngày nay ta bận đến mức sắp gãy cả lưng rồi, cũng không biết quan tâm đến ta một chút.
.Tiêu Vô Y đảo mắt nói: - Mấy ngày nay ta phải nghỉ ngơi dưỡng sức, không tiện ra ngoài.
.- Nghỉ ngơi dưỡng sức? Trong lòng Hàn Nghệ bỗng dưng thắt lại, nói: - Nàng lại muốn làm đại sự gì?
.- Không liên quan đến chàng!
.Tiêu Vô Y đột nhiên hỏi: - Gần đây chàng có đến tìm Nguyên Mẫu Đơn không?
.Hàn Nghệ thận trọng nói: - Ta đã đến Nguyên gia một lần.
.Tiêu Vô Y dè dặt hỏi: - Nguyên Mẫu Đơn chắc vẫn khỏe?
.Cô ấy mà lại không trách ta đi thăm Nguyên Mẫu Đơn trước? Có âm mưu! Hàn Nghệ không khỏi lại nhớ đến sự khác thường của Nguyên Mẫu Đơn hôm đó, nói: - Cũng không phải là giống như bình thường, sao nàng hỏi như vậy?
.- Hỏi vậy thôi.
.Tiêu Vô Y chớp chớp mắt, nói rất qua quýt.
.Hàn Nghệ nói: - Hỏi vậy thôi?
.Tiêu Vô Y nói: - Ta tra hỏi quan hệ của nàng ta và chàng, chẳng lẽ không được sao.
.- Đương nhiên đương nhiên được!
.Lần này đến lượt Hàn Nghệ muốn chuyển chủ đề, cười he he nói: - Vô Y! Đã lâu rồi chúng ta chưa tắm chung, hôm nay ta có mang khăn tắm đến.
.Tiêu Vô Y đỏ mặt, lời lẽ chính nghĩa nói: - Hôm nay chàng về ngủ đi.
.Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: - Lại bảo ta đi về ngủ.
.Tiêu Vô Y lại càng ngạc nhiên, nói: - Lại? Chẳng lẽ còn có nữ nhân khác nói như vậy với chàng sao?
.Mẹ! Lỡ miệng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận