Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 804.1: Đơn độc chiến đấu.

.Chử Toại Lương dùng ánh mắt hỏi ý kiến Trưởng Tôn Vô Kỵ.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ nhẹ nhàng thở dài, thản nhiên nói: - Đây không phải là kết quả xấu nhất!
.Nói xong, liền dẫn đầu đi ra ngoài trước.
.Mà Lý Bật vẫn luôn chờ đợi ở ngoài cung, đột nhiên nhìn thấy Lý Tích bị hai thái dám dìu ra, sợ tới mức đại kinh thất sắc, khẩn trương tiến lên hỏi: - Đại ca, huynh làm sao vậy?
.Lý Tích lắc đầu nói: - Lại tái phát bệnh cũ, mau mau đưa ta về nhà uống thuốc.
.- A!
.Lý Bật vừa nghe vậy, cũng an tâm, vội vàng dìu Lý Tích lên xe ngựa, sau đó nghênh ngang rời đi.
.Bởi vậy mới nói Chử Toại Lương có kế Trương Lương, thì Lý Tích ông cũng có thang vượt tường a.
.Lý Tích cũng là cáo già, ông ta mới không cam lòng để mình bị bán vào đâu, nếu ông ta ở lại nơi đó, chỉ có hai loại khả năng xảy ra, hoặc là ủng hộ, hoặc là phản đối, không có khả năng đứng trung lập, bởi vì qua lời nói của Chử Toại Lương, nếu ông ta không nói lời nào thì tức là đã đứng về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ rồi, lựa chọn duy nhất của ông ta chính là rời khỏi nơi này thôi.
.Nếu như ông ta đứng trung lập, tất nhiên sẽ là chuyện tốt với Trưởng Tôn Vô Kỵ, Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ lo ông ta sẽ đứng về phía Lý Trị thôi.
.Bỗng nhiên, từ bên trong ngõ có một người đi ra, người này đúng là Hàn Nghệ, hắn nhìn xe ngựa rời đi, nhịn không được hơi nhíu mày.
.Ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Vu Chí Ninh đi vào trong điện Lưỡng Nghi, chỉ thấy có một mình Lý Trị ngồi bên trong.
.Ánh mắt vừa tiếp xúc với nhau, Lý Trị đã khẩn trương muốn chết.
.Nhưng ba người bọn họ ngược lại cực kỳ bình tĩnh, dù sao khi đối mặt với Lý Trị, dù là trên tâm lý hay trên thực lực thì ba người bọn họ đều chiếm giữ ưu thế tuyệt đối, vì thế bọn họ bình thản tiến lên hành lễ.
.Lý Trị liếc mắt nhìn qua, trước đó đã biết Lý Tích chạy mất, y cũng không có cách nào, ít nhất biểu hiện trước mắt của Lý Tích là trung lập, nếu ngươi còn đến hỏi tội ông ta, nếu chẳng may chọc giận Lý Tích, làm ông ta đứng cùng phe với Trưởng Tôn Vô Kỵ, vậy thì không có cách nào chơi đùa khoái trá nữa rồi.
.- Mời ba vị ái khanh ngồi.
.Trên mặt Lý Trị cũng không có biểu tình gì, y duỗi tay ra, nhưng khi nhìn kỹ, có thể thấy tay y vẫn còn có chút run rẩy.
.Ba người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Vu Chí Ninh, Chử Toại Lương đồng loạt ngồi xuống.
.Đây tuyệt đối là hội nghị cấp cao nhất ở Đại Đường, cũng chính nó sẽ kéo ra mở màn cho cuộc quyết chiến.
.Bởi vậy từ đây có thể thấy được, khi những người đứng đầu chân chính quyết đấu, không giống những gì diễn trong tivi, lục đục với nhau, dùng thủ đoạn ngầm, đó đều là cách làm của nữ nhân, giống như những thủ đoạn Võ Mị Nương đã dùng kia, đều là những thủ đoạn không thể công khai, còn ở loại quyết chiến công khai này, phải so nhau về thực lực, nếu không có thực lực, tất cả chỉ là mây bay thôi.
.Nhưng khi hai quân đối chọi, Lý Trị thật lòng cảm thấy chính mình chiến đấu hơi đơn độc nha, nhưng việc đã tới nước này, cũng không có đường quay lại nữa rồi, nên y nói ngay vào điểm chính;
.- Hoàng hậu không con, Võ chiêu nghi có con, nay trẫm muốn lập Võ chiêu nghi làm hậu, không biết ba vị ái khanh nghĩ như thế nào?
.Cực kỳ trực tiếp, đã đến trường hợp này rồi, nếu vẫn nói những lời hoa lá, là vô dụng, mọi người cứ nói trực tiếp. Hơn nữa về chuyện lập Võ Mị Nương làm hoàng hậu, Lý Trị chỉ từng nói qua với Trưởng Tôn Vô Kỵ, lúc đấy là thời điểm gia yến, đây là lần đầu tiên bàn chuyện này ở trường hợp chính thức, nên cực kỳ cần phải nói trực tiếp.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ không lên tiếng, kỳ thật từ đầu đến cuối, ông ta chưa từng trực tiếp phản đối ngay mặt Lý Trị, ông ta từng nói qua với Dương thị, với Hứa Kính Tông, nhưng chưa bao giờ biểu lộ thái độ với Lý Trị, bởi vì nếu ông ta giáp mặt xung đột với Lý Trị, thì chắc chắn là vấn đề lớn, ông ta là đại thần được ủy thác, lại là cữu cữu, là người đứng đầu đương triều, không đến thời khắc cuối cùng, ông ta sẽ không lựa chọn chính diện khai chiến với Lý Trị đâu.
.Mà Vu Chí Ninh lại nhát gan sợ phiền phức, hơn nữa vừa rồi Chử Toại Lương đã tỏ thái độ rồi, nên cứ để cho Chử Toại Lương nói hết đi.
.Có câu là nuôi binh ngàn ngày, dùng binh một lúc, Chử Toại Lương hả lòng hả dạ đứng dậy nói; - Bệ hạ, hoàng hậu xuất thân danh môn, lại là do tiên đế tự mình cưới về cho bệ hạ. Trước khi tiên đế lâm chung, đã từng giao bệ hạ và hoàng hậu cho thần, bảo rằng: “Trẫm phó thác đôi giai nhân giai phụ này cho khanh” Lời này vẫn còn luôn văng vẳng bên tai thần, lúc ấy bệ hạ cũng có mặt, liệu thần có nói sai nửa chữ không? Mà hiện giờ hoàng hậu chưa từng có sai lầm, sao có thể phế được! Thần không dám vâng lệnh bệ hạ, trái lại lệnh của tiên đế đâu.
.Lý Trị nghe vậy nhíu mày, trong lòng rất không hài lòng, y cảm thấy phiền nhất là hơi tí Chử Toại Lương lại lôi Lý Thế Dân ra để giáo huấn y, lúc Lý Thế Dân còn sống y đã bị giáo huấn đủ thảm rồi, đều sắp dọa đến mắc bệnh tâm thần, hiện giờ Lý Thế Dân cũng đã qua đời rồi, các ngươi có tất yếu suốt ngày đặt Lý Thế Dân ở bên miệng sao? Hiện tại Lý Trị ta mới là hoàng đế của các ngươi nha! Y nói:
.- Ái khanh nói sai rồi, hoàng hậu không có con nối dõi, trên đời có ba tội bất hiếu, không có con nối dõi là tội nặng nhất, sao có thể nói là chưa từng có sai lầm được?
.Chử Toại Lương biết Lý Trị cũng chỉ có thể lôi việc này ra nói thôi, chuyện này ông ta đều có chuẩn bị trước cả rồi, vì thế chậm rãi phản bác: - Bệ hạ nói có lý, theo “Đại Đới lễ ký” có ghi lại, có bảy điều nói về phụ nhân, thứ nhất, không nghe lời cha mẹ, gọi là nghịch đức; thứ hai, không có con, là tuyệt thế; thứ ba, dâm, là gây loạn gia; thứ năm, có bệnh hiểm nghèo, là không thể lo thờ cúng, thứ sáu, nói lung tung, đáng ly hôn; thứ bảy, trộm cắp, là trái đạo đức. Trong đó bao hàm cả không con, nhưng không con ấy không giống với không con trong miệng bệ hạ.
.Bài này phần sau có thuyết minh đầy đủ, “Không con” phải tới hết số trời mới có thể xác định, mà hiện giờ hoàng hậu mới chỉ có hai mươi lăm tuổi thôi, bệ hạ nói hoàng hậu không con, còn hơi sớm, luật lệ này đã xếp vào trong luật pháp Đại Đường ta rồi. Mặt khác còn có quy định, cho dù đến năm trời định còn chưa có con cái, nhưng chỉ cần làm tròn chữ hiếu, phụng dưỡng cha mẹ, vậy thì thê tử cũng không thể bỏ, mà ban đầu Hoàng hậu cũng từng đưa Đường Thái Tông đi nốt đoạn đường cuối đời đấy.
.Đám cổ nhân này còn cực kỳ bảo hộ hôn nhân đấy, cũng có thể nói là bảo hộ nữ nhân, nữ nhân phải tới năm mươi tuổi còn không có con, thì trượng phu mới được bỏ vợ, nhưng lúc này còn bỏ gì nữa, đều đã năm muôi tuổi rồi, kỳ thật chính là không cho phép đơn phương ly hôn thôi, nhưng lại phải nói, chuyện ly hôn ở Đại Đường cũng cực kỳ thông thường đấy, nữ tử vẫn là quần thể yếu thế thôi.
.Nói về giảng đạo lý, Chử Toại Lương mà nhận thứ hai, thì không ai dám nhận thứ nhất, lúc này đã thể hiện ra tác dụng của việc đọc sách, bởi vì người xưa cổ hủ, ngươi phải nói có sách, mách có chứng, mới thuyết phục được người khác. Hàn Nghệ chỉ lợi hại về ngụy biện thôi, là lợi dụng sơ hở, chứ nếu hắn nói đạo lý với Chử Toại Lương, thì hắn cũng không thắng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận