Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1140.1: Cơ cấu quyền lực

.Hôm sau.
.- Phu quân! Phu quân!
.- Ồ!
.Hàn Nghệ đang ngủ say, nheo nheo mắt nói: - Cưng, sao thế?
.Cưng? Nguyên Mẫu Đơn đỏ mặt, nói: - Thời gian không sớm nữa, chàng phải đến quan nha rồi!
.Hàn Nghệ thình lình giơ tay ôm lấy nàng, nói:
.- Không muốn đi, hôm nay ta ở nhà cùng nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ nhíu cặp lông mày kẻ đen, nghiêm khắc nói: - Như vậy sao có thể được, bây giờ chàng là Hộ Bộ Thị lang, tài chính quốc gia đều phải dựa vào chàng, sao có thể giống như trò đùa.
.Nếu là Tiêu Vô Y thì tuyệt đối tán thành, ở thêm mấy ngày cũng được, nhưng Nguyên Mẫu Đơn thì khác, nàng rất cẩn thận tỉ mỉ đối với công việc, người nàng không vừa mắt nhất chính là lãng tử bất cần đời như Nguyên Ưng, cả ngày cười hi hi ha ha, không làm việc đàng hoàng.
.Hàn Nghệ nhìn nàng với vẻ đáng thương, nói: - Nhưng ở bên nàng một đêm làm sao đủ.
.Nguyên Mẫu Đơn hừ nói: - Chàng đừng tưởng ta không biết chàng đang có chủ ý gì, mau dậy đi.
.- Ồ!
.Hàn Nghệ ủy khuất ngồi dậy.
.Nguyên Mẫu Đơn nhìn bộ dáng này của hắn, trong lòng vạn bất đắc dĩ, chuyện này thật đúng là không tiện trách hắn, thở dài: - Nếu chàng có thể thuyết phục Vô Y, ta sẽ đồng ý. Thật ra đêm qua nàng gần như thức trắng cả đêm, chính là đang suy nghĩ chuyện này, nàng là người lý trí, biết sớm muộn mọi người cũng phải sống cùng nhau, không thể cứ như vậy cả đời được, lúc này nếu Hàn Nghệ đã đề xuất, hơn nữa còn vô cùng khát vọng, với sự hiểu biết của Nguyên Mẫu Đơn về Hàn Nghệ, hắn sẽ không từ bỏ như vậy, hắn sẽ nghĩ hết mọi cách để đạt được mục đích của mình, so với cự tuyệt hắn, chi bằng đồng ý trước, mọi người cùng nhau thương lượng, vậy còn tốt hơn nhiều so với việc một mình Hàn Nghệ nấp đằng sau giở âm mưu quỷ kế.
.Hàn Nghệ lập tức vui vẻ, nói: - Thật chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn gật gật đầu, nói: - Bây giờ chàng đã hài lòng rồi chứ, mau dậy đi, từ đây vào thành cũng phải mất một chút thời gian.
.Hàn Nghệ cười ha hả, đột nhiên lại nằm xuống.
.- Chàng làm gì?
.- Hôm nay ta có thể đi làm cùng với nàng?
.- Chàng nói vớ vẩn gì thế?
.- Đây là thật đấy.
.Hàn Nghệ nói: - Mấy công việc này của ta chính là đến điền trang xung quanh thị sát, thật ra cũng không khác đi tuần thị lắm, không phải là nàng cũng phải đi sao, bởi vậy không cần phải gấp gáp.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt một hồi, nói: - Sao chàng không nói sớm?
.- Nàng cũng không hỏi ta a! Hàn Nghệ cười ha hả, đột nhiên ôm nàng nằm lên người, nhắm chuẩn đôi môi mê hoặc kia mà hôn, hôn đến khi Nguyên Mẫu Đơn có chút thở không ra hơi, Hàn Nghệ mới chịu tha cho nàng, nói: - Thật hy vọng ngày đó có thể đến sớm một chút.
.Nguyên Mẫu Đơn bị hắn hôn cả mặt đỏ bừng, mắt long lanh kiều diễm, hừ nói: - Chàng đừng có nghĩ quá đơn giản, đến lúc đó hối không kịp cũng đừng có trách ta.
.Đương nhiên Hàn Nghệ hiểu câu hối không kịp này là ý gì, thực ra đây mới là điều hắn lo lắng nhất, đó là Nguyên Mẫu Đơn và Tiêu Vô Y thủy hỏa bất dung, nói: - Không sao, chúng ta có thể tìm người để thực nghiệm một phen trước, sau đó tiếp thu tinh hoa, bỏ đi cặn bã, hơn nữa trước khi có ngọc châu, đến lúc đó cho dù người khác biết thì cũng chẳng có gì.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy hết sức hoang mang, nói: - Việc này cũng có thể tìm người thực nghiệm?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên có thể a!
.- Chàng tìm ai?
.- Ca nàng a!
.- Ca ta?
.Nguyên Mẫu Đơn hơi kinh hãi, nói: - Chàng muốn làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Lẽ nào nàng quên ước định ban đầu của chúng ta sao, chúng ta phải trả thù ông ta, cũng không thể cứ để cho ông ta mặc ý làm bậy như vậy.
.Nguyên Mẫu Đơn thận trọng nói: - Chàng muốn làm như thế nào?
.Hàn Nghệ cười xấu xa nói: - Ta đã hẹn hồng nhan tri kỷ của ông ta đến Trường An, tin là không lâu nữa sẽ đến, đến lúc đó nhất định có trò hay để xem.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Chuyện này nếu để ca ta biết, huynh ấy sẽ cho chàng sống không bằng chết.
.Cuối cùng hươu chết chết về tay ai cũng chưa thể biết được. Hàn Nghệ cười ha hả, nói: - Nàng cứ yên tâm, lần này ta phải chơi cho ông ta sống lên chết xuống. Ha ha! Hắn bỗng nhiên thấy Nguyên Mẫu Đơn nhìn hắn với vẻ mặt quái dị, nghĩ bụng, đúng rồi, dù gì cũng là huynh muội ruột, rốt cuộc là phu thê quan trọng, hay là huynh muội quan trọng, cái này cũng thật không chắc chắn, ta không thể quá khoa trương, lỡ như Mẫu Đơn trả đũa thì ta hoàn toàn xong đời rồi. Ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: - Mẫu Đơn, thật ra ta đây cũng là muốn tốt cho đại ca, nàng xem đại ca bây giờ, cả ngày chẳng làm việc gì, chỉ biết trêu chọc người, tìm mấy người ở bên ông ấy cũng tốt.
.Vừa nói như vậy, Nguyên Mẫu Đơn lập tức dễ chịu hơn, dù sao thì chuyện này ban đầu cũng là nàng đề xuất, chỉ là sau đó nàng lại cảm thấy nếu không phải Nguyên Ưng giở trò, chỉ sợ nàng cũng không thể ở bên Hàn Nghệ, nói: - Nhưng chàng đừng làm loạn, con người ca ta nếu phát cuồng lên, cho dù ta cũng chưa chắc có thể ngăn cản huynh ấy.
.Thật ra cũng chỉ có Nguyên Mẫu Đơn có thể trấn áp được Nguyên Ưng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chuyện này nàng yên tâm, ta cũng sợ ca nàng, cho nên ta sẽ giữ đúng chừng mực.
.Nguyên Mẫu Đơn lại dặn dò: - Chàng cũng thật phải cẩn thận đấy.
.Hàn Nghệ tự tin gật đầu.
.Phu thê hai người ở trên giường âu yếm một hồi mới xuống giường, sau khi ăn sáng xong liền cùng nhau ra ngoài, còn gọi cả Nguyên Triết đến để yểm hộ. Nguyên Triết ở lại Trường An chủ yếu chính là phụ trách việc bên phía tập đoàn vận chuyển, ba người cùng đi đến ngoại ô tuần thị, dường như hết thảy đều đang tiến hành đâu ra đó, bởi vì lượng gia súc của Nguyên gia quá mạnh, đủ để bù đắp nhân số thiếu hụt.
.- Nguyên Triết, phía tập đoàn tiến hành như thế nào rồi?
.Hàn Nghệ men theo bờ ruộng, vừa đi vừa tùy ý trò chuyện. Nguyên Triết trả lời: - Hiện tại đều vẫn đang đợi thuyền bên phía Trường Vận, cộng thêm thuyền cũ trước đây, phỏng chừng cuối thu là nhóm thuyền đầu tiên có thể xuống Giang Nam rồi, chỉ là
.Gã muốn nói lại thôi, nhưng Hàn Nghệ cũng thì lại liệu sự như thần.- Chỉ là những cổ đông đó cả ngày đứng ngồi không yên, bám đít ngươi hỏi, có phải thế không?
.Nguyên Triết kinh ngạc nói: - Hóa ra cô phụ biết à!
.Hàn Nghệ cười lạnh một tiếng nói: - Cái này không cần nghĩ cũng biết, những chủ đất đó, cả đời cũng chỉ biết sống trong mảnh đất của mình, không khác gì ếch ngồi đáy giếng, tiền của bọn họ sẽ không rời khỏi kho tiền, cho nên tầm nhìn của bọn họ cũng chỉ cao được một chút như vậy, thật sự không thể nhiều hơn nữa. Trong lúc nói, hắn dùng ngón tay vạch ra một điểm, lại nói: - Lần này lấy ra nhiều tiền như vậy, trong lòng thiếu tự tin, hơn nữa chu kỳ đầu tư của tập đoàn vận chuyển cũng hết sức dài, hiện tại nhất định bọn họ ít ít nhiều nhiều cũng có chút hối hận, trồng ruộng thật tốt, nhắm mắt thu tô là được rồi, kiếm tiền ổn định, đâu có nhiều chuyện phiền lòng như vậy.
.- Đúng là như thế! Nguyên Triết gật gật đầu, mi trung cũng lộ ra một vẻ lo lắng, hiển nhiên gã cũng không có nắm chắc hoàn toàn, hơn nữa nếu xảy ra chuyện gì, mấy ông chủ đó không phải đều tìm đến Nguyên gia bọn họ sao, dù sao thì Nguyên gia cũng đã lôi kéo bọn họ.
.Hàn Nghệ tâm sáng như gương, nói: - Nhưng Nguyên Triết, ngươi nhất định phải nhớ kỹ, tuyệt đối đừng quay lại lúc ban đầu, tiếp tục cùng những địa chủ ngu muội đó lăn lộn với nhau, thật ra các triều đại chính là vong trong tay những địa chủ này.
.Nguyên Mẫu Đơn kinh ngạc nói: - Sao lại nói vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì nền kinh tế lấy địa chủ làm chủ đều là một kiểu kinh tế dị hình, không thể nào lâu dài được, nói như thế này nhé, sắp xếp các hộ gia đình của Đại Đường ta dựa theo của cải xong, sau đó đặt một quả trứng gà vào trong, nếu như vừa vặn ăn khớp, đây chính là một nền kinh tế khỏe mạnh.
.Nguyên Triết, Nguyên Mẫu Đơn đều nhìn Hàn Nghệ vẻ không hiểu.
.Hàn Nghệ giải thích: - Quả trứng gà này là hình bầu dục, trên dưới hẹp, ở giữa rộng, nói cách khác, hai đầu trên dưới dung nạp ít người, ở giữa dung nạp nhiều người, nếu như lấy mức của cải để sắp xếp, vậy thì đầu trên cùng chính là đại diện cho người cực giàu, phía dưới cùng thì chắc chắn là đại diện người nghèo, ở giữa chính là người nằm ở giữa giàu nghèo, người giàu có không nhiều được, từ cổ chí kim người cực giàu đều là số lượng cực ít, sau này cũng sẽ không thay đổi. Nhưng người nghèo không thể nhiều, nếu nhiều thì sẽ dẫn đến rất nhiều vấn đề. Thương nhân dựa vào cái gì để kiếm tiền, không phải chính là dựa vào buôn bán sao, nếu thiên hạ đều là người nghèo, vậy thì ai mua đồ của ngươi, chẳng cần bao lâu là ngươi sẽ đóng cửa, là thương nhân, đầu tiên ngươi phải giúp đỡ bách tính có sức mua, không có sức mua thì không có tất cả, bởi vậy người nằm giữa giàu và nghèo chính là chủ lực của tiêu dùng, nếu ngươi muốn kiếm nhiều tiền hơn thì phải mở rộng quần thể này, tại sao ta chế định dự luật lao động, chính là cho bách tính sức mua.
.Nguyên Triết, Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy đều như thoáng chút suy nghĩ. Hàn Nghệ nói: - Mà hiện giờ quốc gia của chúng ta không phải trứng gà, mà là một hình tam giác, người nghèo mới là quần thể lớn nhất, đây chính là nền kinh tế gọi là lấy địa chủ làm chính, cùng với sự bóc lột không ngừng của địa chủ, người nghèo sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, mà địa chỉ không cần đến trí tuệ, đổi lại là ta cũng được, bọn họ rất khó thất bại, bọn họ chỉ cần không ngừng bóc lột người khác và gieo trồng của cải, không cần phải buôn bán, bởi vậy người giàu sẽ thay đổi nhiều, nhưng sẽ càng ngày càng giàu, người nghèo sẽ càng ngày càng nghèo, đến khi tầng cuối cùng của tam giác không dung nạp được nữa thì sẽ lặp ngược lại, tại sao trước mắt Đại Đường ta vẫn hết sức ổn định, chính là vì nhân khẩu ít, đất đai nhiều, bách tính còn có thể có thế nào sống thế nấy nhưng từ những năm Vĩnh Huy đến nay, địa chủ lại bắt đầu đi trên con đường lầm nước hại dân rồi.
.Nói xong, hắn vỗ vỗ vai Nguyên Triết, nói: - Nguyên Triết, chỉ có bách tính dư dả, người giống như chúng ta mới có thể nắm giữ nhiều của cải hơn nữa, ngoài ra, chúng ta cũng phải nỗ lực để tiêu diệt địa chủ, chỉ có địa chủ bị tiêu diệt rồi, thương nhân mới có thể giành được quyền chủ đạo, vô số sự thật đã nói cho chúng ta biết, nền kinh tế mô thức địa chủ là khúc nhạc dạo của diệt vong mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận