Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 702.2: Bất ngờ lúc viên mãn.

.Ba ngày của đại hội giao lưu mậu dịch, rốt cục kết thúc vào chạng vạng hôm nay, chỉ có một chút thương phẩm rải rác còn chưa bán đi, nhưng cũng bởi vì có người ở những canh giờ cuối cùng đột nhiên giảm giá, nên trong vòng một canh giờ đã tiêu thụ hết, đây chính là tiện nghi cho dân chúng Trường An, cũng là ưu thế của dân chúng ở đế đô, món lợi lớn không mò được đến, nhưng món lời nhỏ cũng thường xuyên có.
.Nhưng dù sao cũng phải nói, lần này tổ chức cực kỳ viên mãn, hai bên cũng đều đạt được thứ mình cần, dù sao mậu dịch ở thời này cũng rất khó lỗ vốn, chỉ khác nhau ở chỗ kiếm nhiều hay kiếm ít thôi.
.Đạo lý kia rất đơn giản, bởi vì ngươi có, ta không có, hơn nữa là một chút cũng không có. Mà thứ ta có, thì ngươi lại không, nên ta lấy thương phẩm của ngươi, đến bán ở quốc gia của ta, thì sẽ là thứ cực kỳ quý báu đấy, nên giá tiền khẳng định đắt lên rất nhiều so với ở quốc gia các ngươi, trừ phi gặp phải yếu tố ngoài ý muốn gì, nếu không rất khó bị lỗ vốn. Không giống như đời sau, toàn cầu hóa kinh tế, cùng một loại sản phẩm đã có vô số loại thương hiệu, khắp nơi đều có bán, giá cả còn cực kỳ thống nhất đấy.
.Hàn Nghệ làm chủ nhà, cực kỳ khẳng khái bao xuống Dương Châu Đệ Nhất lâu, lại mời đến một ít ca kỹ trợ hứng từ Hoa Nguyệt lâu cùng với trong đại viện của Tào Tú, đương nhiên, chỉ là ca múa biểu diễn, không đề cập những thứ khác, mở tiệc chiêu đãi đám phú thương này ăn uống chơi đùa, dù sao buôn bán kiếm nhiều tiền từ bọn họ như vậy, hơn nữa hắn nhất định phải lung lạc được đám ngoại thương này, tạo quan hệ tốt đẹp cùng bọn họ, cho nên tiền này nhất định phải bỏ ra đấy, dù sao thì tiền cũng là cho huynh đệ tốt của mình buôn bán kiếm lời thôi, bởi vậy hắn không chút keo kiệt, sai Thẩm Quý đưa rượu cùng thức ăn tốt nhất lên, ta đây không thiếu tiền.
.- Đến đến, vãn bối kinh các vị một ly.
.Hàn Nghệ bưng rượu, đầu tiên là đi về phía các đồng hương Giang Nam.
.- Ai ôi! Hàn tiểu ca đến đây, không dám, không dám, nên là chúng ta mời ngươi một ly mới đúng. Cạn!
.- Cạn!
.- Các vị trưởng bối, mấy ngày này thu hoạch thế nào?
.Hàn Nghệ lau miệng, cười hỏi.
.- Nhờ vào hồng phúc của ngươi, thu hoạch khá phong phú nha!
.Lục Giang cùng đám phú thương Giang Nam cười không ngậm nổi miệng, thương nhân Giang Nam đi chuyến này, do bọn họ trực tiếp đối mặt với thương nhân Tây Vực, không có bị thương nhân Trường An bóc lột mất một phần lợi ích, hơn nữa vừa vặn giá tơ lụa cùng lá trà lại tăng lên, lại có nhiều thương nhân Tây Vực nữa, nên mỗi người đều kiếm được đầy bồn đầy bát. Đây hết thảy đều là Hàn Nghệ cho bọn họ, nên bọn họ sao có thể không tôn trọng Hàn Nghệ được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị, đây mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi, hàng hóa của Giang Nam chẳng những khách thương Tây Vực thích, mà khách thương ở phía đông cũng rất thích, các vị nên thường xuyên đến Trường An mới được, ta thậm chí còn hy vọng các vị có thể phái người đến ngõ Bắc của ta mở cửa tiệm ấy.
.Trương Phục trong mắt sáng ngời, hỏi: - Hàn tiểu ca, chuyện này là thật sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta lừa ai chứ cũng sẽ không lừa đồng hương a!
.Lục Giang hiếu kỳ hỏi: - Nhưng không phải ngõ Bắc của ngươi đã đầy rồi sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Đó là bởi vì thương nhân chỉ có chút người thôi, nếu như có nhiều thương nhân hơn, thì vì sao triều đình không cho ta thêm vài chỗ chứ.
.Trương Phục vui vẻ nói: - Vậy thì một lời đã định a.
.Lần này bọn họ nếm được ngon ngọt, lúc này đã bị lợi ích làm mê muội tâm can rồi.
.- Một lời đã định.
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói. Kỳ thật chuyện này đối với hắn cũng là thu hoạch ngoài ý muốn, hắn vốn muốn mưu hoa chỗ Dương gia, biến Dương Châu thành một thành thị buôn bán, một bước này, vừa lúc ủng hộ những thương nhân Giang Nam này, bọn họ nếm được ngon ngọt thì nhất định sẽ vui lòng đến Trường An buôn bán thôi.
.Cùng bọn họ nói chuyện một lát, Hàn Nghệ lại đi về phía khách thương Tây Vực, lại mời rượu một vòng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các vị, mấy ngày nay có nhiều chỗ tiếp đón không được chu đáo, mong các vị thông cảm cho.
.Pháp Lý Tư nét mặt tỏa sáng cười ha ha nói: - Hàn tiểu ca nói quá lời rồi. Ta đi buôn bán cũng có vài chục năm còn lâu hơn một chút so với Lạp Mỗ, nói thật, còn chưa từng khâm phục ai cả, duy chỉ có Hàn tiểu ca ngươi là ngoại lệ, lần này đến đây, mua bán chỉ là phụ, có kể kết bạn với người như Hàn tiểu ca, mới là thu hoạch lớn nhất của ta đấy.
.Những người còn lại đều gật đầu phụ họa.
.- Đâu có, đâu có.
.Hàn Nghệ khiêm tốn vài câu.
.Pháp Lý Tư lại nói: - Hàn tiểu ca, ta còn hy vọng ngươi có thể suy xét một chút yêu cầu quá đáng kia của ta, ta thật sự là cực kỳ có thành ý đấy.
.Trải qua nhiều ngày cãi vã, trình độ tiếng Hán của tên nhãi này đột nhiên tăng mạnh.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhất định rồi, đợi ngõ Bắc của ta ổn định lại, ta nhất định sẽ thận trọng suy xét đề nghị đầu tiên của Pháp Lý Tư.
.Trong mắt Pháp Lý Tư hiện lên chút thất vọng, cười nói:
.- Tốt lắm! Hy vọng lần tới ta đến, thì có thể trực tiếp đưa tất cả tiền tài đến quý phủ.
.Ngụ ý chính là nguyện ý dùng tất cả mọi thứ trao đổi lấy bí phương nước hoa của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: - Nói vậy ta sẽ không kiềm chế nổi sức hút mất.
.Sau khi hàn huyên một lúc lâu cùng thương nhân Tây Vực, Hàn Nghệ cuối cùng đi tới phía các thương nhân Trường An, vỗ một bàn tay lên vai Tiền Đại Phương, cười nói:
.- Lão Tiền, lúc ở Thương vụ lâu, ta thấy ngươi giống như lợn chết vậy, sao vừa tới nơi này, ngươi lại trở nên sinh long hoạt hổ thế rồi, có phải là đồ miễn phí càng ăn ngon không?
.Tiền Đại Phương cười ha ha bảo: - Hàn tiểu ca thật sự là hiểu ta a.
.Hàn Nghệ nói: - Các vị, lần này chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp khiến lão Tiền ra chút máu, người này vẫn luôn ăn sẵn đấy.
.Các thương nhân đều sôi nổi gật đầu.
.Tiền Đại Phương nói: - Các ngươi không thể làm như vậy được, ta vốn là làm mua bán nhỏ, sao mà mời được, nếu ta có thể kiếm nhiều tiền như Hàn tiểu ca, thì mời các ngươi ăn ba ngày ba đêm cũng không thành vấn đề.
.- Ngươi cứ khoác lác đi a!
.Triệu Tứ Giáp chế nhạo: - Nếu ngươi buôn bán kiếm được nhiều tiền như Hàn tiểu ca, lại sẽ nói, nếu ta buôn bán kiếm được nhiều tiền như Nguyên gia, thì mời các ngươi ăn một tháng cũng không thành vấn đề.
.Mọi người nghe vậy lại bật cười ha ha.
.- Tốt lắm, tốt lắm, lão Tiền cũng không dễ dàng, đêm nào cũng phải giữ chặt túi tiền, áp lực tinh thần khá lớn đấy.
.Hàn Nghệ cười nói: - Không biết các ngươi có vừa lòng với Thương vụ lâu của ta không?
.Triệu Tứ Giáp vội nói: - Hàn tiểu ca, ngươi cũng không cần phải nói, lần đầu tiên ta buôn bán kích thích thế đấy, mấy ngày nay ta hưng phấn đến không ngủ được.
.- Còn không phải thế sao, giống như là đánh giặc vậy, mỗi thời mỗi khắc đều khẩn trương muốn chết, thật sự là mắt nhìn lục lộ, tai nghe bát phương, nhưng vẫn cực kỳ thú vị.
.Trong Thương vụ lâu không nói cảm tình, chỉ có giao dịch lợi ích tiền bạc trắng trợn, tất cả mọi người đều vô cùng trực tiếp, ngược lại sẽ không dùng đến nhân tình, một số thương nhân không có nhân mạch, lúc này trong mấy ngày giao dịch, đã bộc lộ tài năng ra, bọn họ cực kỳ thích loại buôn bán giao dịch tinh khiết như này, nói cách khác, bình thường đều là đám quý tộc kia chiếm ưu thế tuyệt đối.
.Trong lúc mọi người đang nói chuyện, đột nhiên Trà Ngũ vội vàng đi tới, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nghe xong, cười nói: - Các vị, ta có chút việc, trước xin lỗi không tiếp được một hồi.
.- Không sao, không sao, đều là người một nhà, cũng không cần khách khí như vậy. Tiền Đại Phương ngoắc tay nói.
.- Thật có lỗi! Thật có lỗi.
.Hàn Nghệ đặt chén rượu xuống, cùng Trà Ngũ đi tới góc bên kia quầy, sắc mặt đột nhiên trở nên ngưng trọng, hỏi: - Ngươi đã điều tra rõ ràng chưa?
.Trà Ngũ gật đầu: - Lúc trước ta chính là đi điều tra việc này, ba gã thợ thủ công kia vốn là được nghỉ đến hôm qua, theo lý thì chạng vạng hôm nay đã nên trở lại, nhưng hôm qua tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, vốn không có chú ý, cho đến giữa trưa hôm nay, lão Trương nói ba gã thợ thủ công này đến nay chưa về, cũng không có nhờ người đến truyền tin hay gì, vì thế ta mới sai người đến nhà bọn họ hỏi thăm, nhưng vừa hỏi, người nhà bọn họ đã nói chạng vạng ngày hôm qua bọn họ đã vào thành rồi.
.Hàn Nghệ nghe vậy cau mày lại.
.Trà Ngũ nói: - Tiểu Nghệ ca, ba gã thợ thủ công này đều cực kỳ thành thật, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, thì tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ biến mất. Tiểu Nghệ ca, chúng ta có cần báo quan không?
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn y, hỏi: - Ta không phải là quan sao?
.- Đúng rồi!
.Trà Ngũ ngẩn ngơ nói.
.Hàn Nghệ trầm ngâm một lát, nói: - Việc này tạm thời không cần lộ ra, đợi ta trở lại xử lý.
.- Vâng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận