Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 466.1: Tất cả đều trong kế hoạch

.So với bận rộn của hôm qua, hôm nay Hàn Nghệ, Trình Xử Lượng, Trưởng Tôn Xung lại cảm thấy thoải mái hơn, bởi vì xung quanh chợ Đông toàn là nhà lớn của quý tộc, quý tộc bây giờ đại biểu cho danh vọng, đồng thời cũng đại biểu cho chính trị, chỗ ở của bọn họ, cơ sở phòng cháy nhất định rất hoàn thiện, hơn nữa tiểu thương tới đây mở cửa tiệm, đều có ý thức phòng cháy siêu cường, nếu ngươi làm không tốt, một khi bùng cháy, mười cái mạng của ngươi cũng không đủ bồi thường đấy.
.Đương nhiên, vọng hỏa đài và thiết lập của Phòng hỏa ti, khiến cơ sở phòng cháy chợ Đông được tăng cường không ít.
.- Ha ha! Những tiểu tử kia biến mất, thật sự là yên tĩnh rất nhiều.
.Trưởng Tôn Xung thấy trên đường không một bóng người, không khỏi cười ha hả nói, ông ta vẫn yêu thích chỗ yên tĩnh chút.
.Trình Xử Lượng đi ở bên cạnh đĩnh đạc nói:
.- An tĩnh có gì tốt, ta thích náo nhiệt một chút đấy. Hàn Nghệ, không phải nói bên chợ Đông cũng có Giọng hát hay Đại Đường sao.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Còn chưa bắt đầu đâu, buổi chiều người ở đây sẽ nhiều hơn, nhất là Đắc Nguyệt Lâu.
.Trưởng Tôn Xung nói:
.- Vì sao?
.Hàn Nghệ nói:
.- Bởi vì buổi chiều bắt đầu báo danh a.
.Trưởng Tôn Xung lắc đầu nói:
.- Ta xem chưa chắc, xung quanh đây toàn là vương công quý tộc, bọn họ đều rất để ý thanh danh của mình, không có khả năng cho người nhà đến tham gia giọng hát hay, dự đoán người sẽ không đông.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Một khi như vậy, chúng ta liền đánh cuộc một bữa cơm vào trưa hôm nay ở Đắc Nguyệt Lâu, coi như giúp triều đình tiết kiệm một số chi tiêu, nếu ít hơn so với một trăm ngươi coi như ta thua.
.Trình Xử Lượng vừa nghe đến đánh cuộc, lập tức hứng thú, giật giây nói:
.- Trưởng Tôn huynh, đánh cuộc với hắn, ta đứng về phía ngươi, lão Trình gia ta cũng sẽ không phái người đến.
.Trưởng Tôn Xung thấy Hàn Nghệ tràn đầy tự tin. Gật đầu nói:
.- Một lời đã định.
.Trình Xử Lượng nói:
.- Vậy trước hết chúng ta đến Đắc Nguyệt Lâu ngồi một chút đi.
.- Đi.
.Ba người tới Đắc Nguyệt Lâu, chưởng quỹ vừa thấy Hàn Nghệ đến đây, rất là nhiệt tình, mặc dù đối với Trưởng Tôn Xung và Trình Xử Lượng vẫn rất cung kính, nhưng mặc cho ai cũng nhìn ra, ông ta đang lấy lòng Hàn Nghệ. Một mạch khách sáo với Hàn Nghệ, lại trực tiếp đưa ba người mời lên lâu ba, còn nói cái gì bữa tiệc này
.ông ta làm ông chủ, không cần trả tiền.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Cái này không được, bữa tiệc này thế nào cũng phải trả tiền.
.Chưởng quỹ kia sửng sốt.
.Trình Xử Lượng nói:
.- Sao ngươi còn đứng đó, nhanh đi chuẩn bị lên món
.ăn, lát sau tự nhiên sẽ có người trả tiền đấy.
.Chưởng quỹ kia không rõ, nhưng thấy đại danh đỉnh đỉnh Trình Nhị mở miệng, nào dám nói nhiều nửa câu.
.Ứng vài tiếng liền lui xuống rồi.
.Trưởng Tôn Xung cười nói:
.- Hàn Nghệ, ngươi và chưởng quầy kia quan hệ hình như rất tốt.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Đã gặp mặt vài lần.
.Trình Xử Lượng hỏi:
.- Vậy sao gã lại nhiệt tình với ngươi như vậy?
.Hàn Nghệ đáp:
.- Ta đem phân khu thi đấu chợ đông đặt ở nơi nay, cho dù ta ăn ở đây một tháng, ông ta cũng sẽ không thiệt nha.
.Trưởng Tôn Xung vỗ trán nói:
.- Đúng đúng đúng, ta thiếu chút nữa đem việc này quên mất.
.Ngõ Ngõ Bắc.
.- Ôi, Lệnh Hồ Nhị công tử đến đây, thất lễ thất lễ.
.Tiển Đại Phương thấy Lệnh Hồ gia Nhị Lang đến, vội vàng bước nhanh ra đón.
.Lệnh Hồ Nhị Lang cười ha hả nói:
.- Tiền Đại. Kinh doanh của ngươi sao rồi?
.Tiển Đại Phương cười nói:
.- Cũng vậy thôi, sống qua ngày.
.Lệnh Hồ Nhị Lang trừng mắt lên. Nói:
.- Nghe nói Phượng Phi Lâu đã đem phiếu phát cho các ngươi rồi hả?
.- Ồ, đúng đúng đúng.
.Tiển Đại Phương cười gật gật đầu.
.Lệnh Hồ Nhị Lang cười tủm tỉm nhìn Tiền Đại Phương, cứ như đang xem mỹ nữ không mặc quần áo vậy.
.Bọn công tử ca các ngươi, đều bị người ta tính kế gắt gao, còn sĩ diện ở nơi này. Tiển Đại Phương trong lòng
.âm thầm thầm thì, ngoài miệng lại nói:
.- Này —— phiếu. Thật ra ta có để lại một tấm cho Lệnh Hồ Nhị công tử, chỉ có điều phiếu này không thể tặng tùy tiện được.
.Lệnh Hồ Nhị Lang sửng sốt, nói:
.- Chỉ giáo cho?
.- Lệnh Hồ Nhị công tử, xin chờ một chút.
.Nói xong, Tiền Đại Phương đi vào trong buồng. Chỉ chốc lát, thấy ông ta bưng một mâm gỗ cao xa hoa đi ra, bên trong mâm gỗ còn lót một tấm vải đỏ, trên vải đỏ bày đặt ba món đồ, một sổ ghi chép nhỏ, một miếng đồng mảnh, một tấm phiếu có in hình cái đầu Hàn Nghệ.
.Lệnh Hồ Nhị Lang nhìn thấy tấm phiếu kia, ánh mắt chớp chớp, giơ tay muốn lấy, lại thấy trước mặt bắn từ đâu phóng ra hai thanh ống gỗ phòng ngự, không khỏi vừa nhìn về phía sổ ghi chép nhỏ và miếng đồng mảnh kia, nói:
.- Đây là cái gì?
.Tiển Đại Phương liếc mắt nhìn y, nói:
.- Lệnh Hồ Nhị công tử, đây là thẻ VIP mới ra của ngõ Bắc của chúng ta.
.Nói xong, ông ta lại giải thích một phen về thẻ VIP này, kỳ thật thẻ VIP chính là thẻ hội viên, phí thẻ cần hai mươi văn tiền, đây cũng không phải nhiều, dù sao văn tiền cũng là tiền, nhưng nếu muốn thẻ VIP có hiệu lực, trước hết phải thả một xâu tiền đi vào.
.Nhưng mà, thẻ VIP này thông dụng ở ngõ Bắc, bất cứ cửa hàng nào cũng có thể sử dụng, chỉ có điều ngươi mua
.ở đâu, thì nhất định được hưởng ưu đãi.
.Mà bí quyết sử dụng thẻ VIP này, nằm trong quyển sổ nhỏ kia, quyển sổ đó là một thể với thẻ VIP, tương đương một cái máy tính, chuyên dùng ghi chép phí chi tiêu, đến lúc đó Phượng Phi Lâu sẽ thuê một ghi chép viên ở mỗi cửa tiệm, chuyên môn ghi lại những phí chi tiêu, đồng thời trong tiệm cũng sẽ ghi lại, có nghĩa là ba bên cùng ghi chép, như vậy có thể bảo đảm ba bên sẽ không xuất hiện khoản không rõ sự tình.
.Mặt khác, mặt trên sổ ghi chép sẽ có con dấu, cho biết ngươi mua bán ở nơi nào.
.Nghe tựa như thật phiền toái đấy, nhưng so với hình thức chi tiêu như bây giờ, thì đỡ tốn công hơn nhiều, ít nhất ngươi không cần xách theo cả túi tiền để dạo phố, hoặc đẩy một chiếc xe chứa tiền, đồng nghĩa với việc đem toàn bộ sự rườm rà của khách hàng, chuyển dời đến cửa tiệm.
.Lệnh Hồ Nhị Lang nghe được hai mắt tỏa sáng, nói:
.- Chủ ý này tốt!
.Cầm lấy quyển sổ ghi chép, chỉ thấy tờ giấy bên trong khác với tờ giấy đương đại, nói là giấy vàng đi, nhưng chỉ là hơi vàng, nhưng so với giấy vàng phải thô hơn, nhìn qua không thấy tốt hơn giấy vàng, nhưng là rất đặc biệt, hắn cũng là lần đầu nhìn thấy loại giấy này, ồ lên một tiếng,
.- Giấy này của ngươi ——từ đâu ra thế?
.Tiển Đại Phương lắc đầu nói:
.- Ta đây cũng không rõ ràng mấy, Phượng Phi Lâu phát đấy, nhưng nghe nói dùng loại giấy này, là vì phòng ngừa có người làm giả sổ sách, trong tay chúng ta toàn là một tấm thẻ ứng với một quyển sổ, cho nên đừng nói là khách. Chúng ta muốn làm giả đều là không thể nào đấy.
.Lệnh Hồ Nhị Lang gật gật đầu, nói:
.- Điều này cũng đúng. Nhưng nếu như thứ đồ chơi này bị người ta trộm mất rồi sao?
.Quyển sổ nhỏ này là độc nhất vô nhị, nghĩa là hoàn toàn không mong chờ gì về việc làm giả, bởi vì đến lúc đó Hàn Nghệ cũng sẽ phái người đến ký sổ đấy, ngươi cũng không thể nào đổi một quyển sổ để gạt người ta.
.Tiền Đại Phương nói:
.- Ngươi không cần lo lắng, mỗi một hóa đơn đều cần dấu vân tay hoặc chữ ký của ngươi.
.- Như vậy tốt nhất rồi.
.Lệnh Hồ Nhị Lang gật gật đầu. Đột nhiên lại cầm lấy tấm vé kia, lập tức cười híp, đột nhiên nói:
.- Ta nói Tiền Đại, vì sao mặt trên phiếu này nhất định phải in hình cái đầu Hàn Nghệ a, thay bằng Mộng Nhi thì đẹp hơn biết mấy a!
.Việc này thì Tiền Đại Phương cũng không rõ, khi lần đầu nhìn thấy tấm phiếu này, ông ta cũng cười, lắc đầu nói:
.- Đây thì ta càng không rõ, Phượng Phi Lâu đem phiếu chia cho ta. Ta cầm chứ sao.
.Hàn Nghệ chính là dụ dỗ người ta như vậy, ngươi càng châm chọc ta, ta càng cố tình đưa cái Avatar của ta lên, có bản lĩnh thì ngươi đừng mua.
.- Hàn Nghệ thật không biết xấu hổ.
.Lệnh Hồ Nhị Lang lắc đầu.
.Tiển Đại Phương coi như không nghe thấy, cười ha hả nói:
.- Lệnh Hồ nhị công tử, ngươi lấy hay không? Đây là tấm cuối cùng đó.
.- Tấm cuối cùng?
.Lệnh Hồ Nhị Lang kinh hô một tiếng, nói:
.- Sao có thể, ta mới nghe tin. Liền chạy tới, chẳng lẽ còn có người tới sớm hơn ta?
.Tiển Đại Phương cười nói:
.- Phiếu này là đêm hôm qua phát đấy. Phiếu trên tay ta chỉ nhiều như vậy, có mấy mối cũ sáng sớm hôm nay trực tiếp tới cửa lấy mất toàn bộ thẻ VIP và phiếu vé, chỉ còn mỗi một tấm này.
.- Đêm qua?
.Lệnh Hồ Nhị Lang nghe được nghĩ mà sợ không ngừng nha, y xem như chú ý lắm rồi, nào biết còn có người còn chú ý hơn mình, khẩn trương nói:
.- Mau làm thay ta.
.Những cửa hàng còn lại cũng như tiệm của Tiền Đại Phương. Nhất là Tự do chi mỹ, bởi vì phiếu của Tự do chi mỹ nhiều nhất, hơn nữa hiện tại đến Tự do chi mỹ mua quần áo rất đỗi bình thường, tiêu tiền ở đây nhiều hơn, mua thẻ ở đây sau này đến mua quần áo còn có thể hưởng thụ chiết khấu, không ít công tử ca cố chen vào trong đó, đúng thật là ngàn vàng trong tay, một phiếu khó cầu a!
.Tuy nhiên, thẻ VIP không thể dùng ở chợ lớn Đào Bảo, dù sao chợ lớn Đào Bảo đều chỉ tiêu một số tiền nhỏ, ký sổ lại rất phiền toái, nhưng Hàn Nghệ cũng rất coi trọng chợ lớn Đào Bảo, cho chợ lớn Đào Bảo hai mươi vé vòng tuyển chọn diện rộng đầu tiên, chiêu thì vẫn là chiêu cũ, rút thưởng. Nhưng mỗi người đều phải mua mười tấm phiếu khoán của chợ lớn Đào Bảo trước, một tấm năm văn tiền.
.Cũng chen chúc như nhau, mua phiếu khoán, ngươi chỉ có thể dùng ở chợ lớn Đào Bảo a!
.Hơn nữa, Hàn Nghệ còn tính toán bán loại phiếu khoán chuyên dụng này lâu dài, cũng cho khách hàng một trải nghiệm như nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận