Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 790: Cấm kỵ.

.Câu chuyện này đúng là đơn giản đến không thể đơn giản hơn, và còn thật sự hết sức thông tục dễ hiểu.
.Sau khi nói xong, Hàn Nghệ vẻ mặt chột dạ nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y mặt không chút cảm xúc gật đầu, nói: - Ta hiểu rồi.
.- Nàng thật sự đã hiểu rồi? Hàn Nghệ hỏi vẻ không quá chắc chắn.
.- Chàng không phải chính là chàng muốn bỏ ta sao, vậy chàng cứ nói thẳng là được, hà tất phải quanh co lòng vòng, cứ coi như ta đã nhìn lầm chàng.
.Tiêu Vô Y lập tức đứng dậy, mắt ngấn lệ, nói với vẻ hết sức đau lòng.
.Hàn Nghệ nghe vậy giật mình, một cảm giác sợ hãi từ dưới bàn chân chạy lên, có vẻ hơi kích động nói: - Đây là ai nói, ta thà tự giết chết mình, cũng không thể làm ra chuyện này.
.Tiêu Vô Y ngoảnh mặt sang một bên, nói: - Không phải chàng đã thích ăn cá rồi sao.
.Hàn Nghệ ngẩn người, nói vẻ không chắc chắn: - Nhưng điều này cũng không cản trở ta vẫn luôn thích ăn thịt cừu a, có cá có thịt mới viên mãn mà.
.- Chàng thật đúng là lòng tham không đáy!
.Tiêu Vô Y liếc nhìn Hàn Nghệ vẻ chán ghét, giận nói: - Cá với chân gấu không thể có hết, chàng chỉ có thể lựa chọn.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Không phải trước đây nàng
.- Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ. Tiêu Vô Y nói hết sức kiên quyết.
.Hàn Nghệ ngẩn ngơ chớp mắt, đây chính là tình huống mà hắn không muốn đối diện nhất, trong lòng hắn, Tiêu Vô Y có vị trí cực kỳ đặc thù, mất nàng cũng có nghĩa là Hàn Nghệ đã mất đi thứ quý giá nhất, thậm chí có thể sẽ mất đi chính mình, lại quay lại với tên lãng tử ngây ngô. Nếu hắn và Nguyên Mẫu Đơn chỉ là có tình cảm, mà Tiêu Vô Y kiên quyết không đồng ý, thì hắn có thể thật sự sẽ sớm cắt đứt, dù sao thì hắn là người đến từ hậu thế, theo hắn thấy, Tiêu Vô Y phản đối là chuyện chính đáng, nếu tán thành thì đơn giản chính là ban ân.
.Cũng như vậy, nếu Tiêu Vô Y không đồng ý, Nguyên Mẫu Đơn cũng sẽ chặt đứt tơ tình như vậy.
.Nhưng hiện tại vấn đề là, hắn và Nguyên Mẫu Đơn không những đã có tình cảm, còn đã có quan hệ, thậm chí còn có thể có con.
.Hàn Nghệ cảm thấy nếu như mình vứt bỏ Nguyên Mẫu Đơn thì cũng thật không có lương tâm, hắn cũng không làm chuyện này, bây giờ vẫn không rõ, nhưng nếu như thật sự đã có con, Hàn Nghệ quyết sẽ không để đứa trẻ không có cha, bởi vì hắn chính là người trưởng thành trong tình huống này.
.Sự chuyển biến trong thái độ của Tiêu Vô Y, có thể nói là đã đưa ra cho Hàn Nghệ một nan đề mà cả đời hắn cũng chưa từng gặp phải.
.Hàn Nghệ hơi cúi đầu, trầm mặc không nói, hắn vừa không có mặt mũi bảo Tiêu Vô Y đồng ý, cũng không có mặt mũi nói từ bỏ Nguyên Mẫu Đơn.
.Tiêu Vô Y liếc mắt thoáng nhìn, nói: - Sao nào? Giả vờ câm điếc à? Hay là vì bận tâm đến cảm nhận của ta, ngại không nói ra, chàng cứ việc nói là được, lúc đầu ta chủ động muốn làm thê tử của chàng, bây giờ nếu chàng bỏ ta, thì cũng không trách người được.
.Hàn Nghệ hơi ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn nàng, Hàn Nghệ hơi hơi ngẩng đầu lên, giữ chặt bàn tay nhỏ của nàng.
.Tiêu Vô Y làm tư thế chuẩn bị giằng ra, nhưng tay còn chưa giằng ra, Hàn Nghệ đột nhiên giơ tay trái lên vỗ thật mạnh vào mông nàng.
.Bốp một tiếng!
.Đánh cho Tiêu Vô Y ngây người, nhìn Hàn Nghệ vẻ không dám tin.
.Hàn Nghệ cũng cực kỳ chân thành nói: - Chẳng lẽ trong mắt nàng quan hệ phu thê của chúng ta chỉ mỏng manh như vậy, rẻ tiền như vậy thôi sao? Nếu là như vậy, thì tại sao lúc đầu chúng ta còn phải kết làm phu phụ? Nếu đã kết làm phu phụ, tất nhiên phải nắm tay đi hết cuộc đời này, chuyện lớn đến đâu, cũng không thể lấy quan hệ phu thê ra là lý do uy hiếp, đây không phải trò đùa, nếu như nàng quen thói này rồi, duyên phận phu thê của chúng ta thật sự sẽ không lâu dài.
.Nửa câu cuối cùng lại hết sức nặng.
.Thân hình Tiêu Vô Y run lên, trong đầu trống rỗng, nước rơi xuống như mưa, trong mắt lộ ra một tia e ngại.
.Trước đó Hàn Nghệ đã từng cảnh cáo Tiêu Vô Y một lần, nhưng Tiêu Vô Y vẫn không coi là một chuyện, hiển nhiên nàng cũng không hiểu quá khứ thật sự của Hàn Nghệ.
.Trước đây Hàn Nghệ vẫn luôn không muốn lập gia đình, chủ yếu chính là vì hắn sợ mình sẽ bội tình bạc nghĩa, không có tự tin với mình, bởi vậy một khi hắn lập gia đình thì hắn nhất định sẽ đi tiếp, vậy nên hắn hết sức cẩn thận việc kinh doanh hôn nhân của mình, đặc biệt là chuyện trong phương diện tình cảm, hắn còn không dám giấu giếm Tiêu Vô Y nhiều, thật ra nếu hắn muốn giấu, cũng không phải là hoàn toàn không có cách, nhưng bất luận là Dương Phi Tuyết, hay là Nguyên Mẫu Đơn, hắn đều hết sức thẳng thắn với Tiêu Vô Y, nếu như Tiêu Vô Y bảo dừng, chắc chắn hắn sẽ lập tức cắt đứt, sẽ không có bất cứ do dự nào, bởi vì hắn hiểu rất rõ, che giấu sẽ nảy sinh tổn hại cực lớn đối với quan hệ vợ chồng.
.Vấn đề là trước đó Tiêu Vô Y lại luôn khuyến khích hắn, cộng thêm những chuyện trời xui đất khiến, dẫn đến tình hình ngày hôm nay.
.Nhưng bất kể như thế nào, bỏ và xa, là cấm kỵ trong hôn nhân của Hàn Nghệ, nếu bình thường trong không khí bông đùa, có lẽ hắn sẽ không quá chú ý, nhưng bầu không khí hiện giờ khiến hắn cảm thấy hết sức căng thẳng và lo sợ, thậm chí có thể nói là căm ghét.
.Nhưng mà, khi Hàn Nghệ nhìn thấy Tiêu Vô Y lê hoa đới vũ, trong lòng lại trào dâng áy náy, kéo tay nàng, nói: - Ta xin lỗi! Nhưng mong nàng sau này đừng nói câu này nữa, nàng còn quan trọng hơn cả sinh mạng, nếu như mất nàng rồi, cũng đồng nghĩa là ta mất tất cả.
.Nước mắt của Tiêu Vô Y chảy càng nhanh càng gấp hơn, đột nhiên vùi đầu lòng Hàn Nghệ, òa một tiếng, thỏa sức khóc lớn lên.
.Tiêu Vô Y là một nữ nhân hết sức quật cường, từ nhỏ đến lớn rất ít khi khóc, khóc lớn thế này, e là cũng chỉ ba lần, đều là vì ba người thân nhất của nàng bỏ nàng mà đi, người đầu tiên đó là mẫu thân của nàng, người thứ hai đó là Ngô Vương Lý Khác, người thứ ba tất nhiên chính là Thôi đại tỷ kia.
.Những lời này của Hàn Nghệ cũng khiến nàng cảm thấy một nỗi sợ hãi chưa từng có, trước đây nàng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày mình mất đi Hàn Nghệ, nhưng lúc nãy, nàng đột nhiên có một cảm giác có thể mất Hàn Nghệ, nàng cũng đã sợ choáng váng, tại sao nàng khóc ghê gớm như vậy, không phải vì ấm ức, mà là vì sợ. Hàn Nghệ không thể chấp nhận, thì nàng làm sao chấp nhận được, chỉ là trước nay nàng nói chuyện đều không kiêng kỵ gì, không băn khoăn quá nhiều, nhưng nàng thật không ngờ rằng, Hàn Nghệ trước giờ cũng không kiêng kỵ gì lại nghiêm túc với việc này như vậy.
.Có thể dọa nữ ma đầu sợ đến như vậy, cũng chỉ có Hàn Nghệ thôi.
.- Được rồi! Được rồi! Tất cả đều là lỗi của ta ! Nỗi khổ trong lòng nàng, ta đều hiểu.
.Hàn Nghệ thấy Tiêu Vô Y khóc dữ dội như vậy cũng thấy sợ, ôm Tiêu Vô Y thật chặt, ra sức an ủi, lại thò tay xoa xoa mông nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, nói:
.- Lúc nãy đánh đau à.
.Tiêu Vô Y chỉ cảm thấy một cảm giác khác thường, hai gò má ửng hồng, nhăn nhó mấy cái, gỡ bàn tay nóng ấm kia ra, tiếng khóc cũng dừng lại, hai tay ôm quanh cổ Hàn Nghệ, đỏ mặt, chăm chú nhìn ái lang, mắt đẫm lệ nói: - Xin lỗi! Sau này ta sau này sẽ không nói câu đó nữa.
.Tiêu Vô Y chưa từng chịu nhận sai, trong thời khắc này, cái đầu cao quý cúi xuống.
.Hậu quả này thật sự quá nghiêm trọng, căn bản là nàng không thể chịu đựng, đến nghĩ cũng không dám nghĩ, đừng nói một câu xin lỗi, cho dù ngươi bắt nàng lập tức viết giấy cam đoan, nàng cũng sẽ không có một giây do dự.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, giơ tay lên, lau lệ châu trên mặt nàng, vẻ mặt áy náy nói: - Nhớ ngày trước khi chúng ta thành hôn ở đây, ta đã từng nói sẽ không để nàng khóc nữa, không ngờ rằng ta vẫn không làm được.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ còn nhớ lời thề của hắn với mình, trong lòng hạnh phúc, ngươi đừng thấy nàng khóc lóc ghê gớm, nhưng trong lòng lại giống như ăn mật, lo sợ nhưng cũng hết sức vui vẻ, tựa trán vào vai Hàn Nghệ, dịu dàng nói: - Có lẽ chàng không biết, thật ra có thể khóc vì chàng, đối với ta mà nói cũng là một kiểu hạnh phúc.
.Đừng nhìn Vô Y ta bình thường là nữ vương cao cao tại thượng, hoặc là nữ ma đầu ác nghiệt vô tình nhưng nếu nói đến tình thì cũng không hề hàm hồ a!
.Hàn Nghệ bị cảm động trong lòng khóc như mưa, cánh tay không khỏi tăng thêm vài phần lực, ôm chặt Tiêu Vô Y trong lòng, lại không khỏi tự hỏi lòng mình, quả thực bản thân mình đã nợ Tiêu Vô Y quá nhiều quá nhiều rồi.
.Tiêu Vô Y thấy trong nét mặt áy náy của hắn lại lộ ra vài phần phân vân, trong lòng sao có thể không biết hắn đang nghĩ gì, mím môi cười, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng hỏi: - Có phải là cơ thể của Mẫu Đơn tỷ rất đẹp không?
.Hàn Nghệ "Ừ" một tiếng theo bản năng, đột nhiên quay đầu thật mạnh, kinh ngạc nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y cười nói: - Nhìn ta làm gì, trước đó ta cũng thường tắm cùng với Mẫu Đơn tỷ, ta rất rõ cơ thể của cô ta, ta cũng đã từng sờ nữa.
.Nói đến phần sau, nàng chớp chớp mắt, có vẻ đắc ý, bản sắc ma nữ lại lần nữa chiếm cứ dung nhan tuyệt sắc này.
.Chuyển qua đề tài này quá phóng khoáng rồi! Trong đầu Hàn Nghệ không khỏi hiện lên hình ảnh Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn tắm rửa, thật sự là quá quyến rũ, vội vàng mặc niệm thanh tâm chú, nghi hoặc nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Vô Y hừ nói: - Thật ra ta sớm đã biết chuyện chàng và Nguyên Mẫu Đơn động phòng rồi.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Làm sao nàng biết được?
.Tiêu Vô Y ngạo kiều nói:
.- Bổn quận chúa thần thông quảng đại, bấm ngón tay tính toán là biết.
.Lợi hại như vậy? Hàn Nghệ hơi trầm ngâm, không vui nói: - Nàng còn tưởng mình là Tiêu bán tiên chắc, còn bấm ngón tay tính, có phải là Nguyên Ưng nói cho nàng biết không?
.Tiêu Vô Y nói theo bản năng: - Làm sao chàng biết?
.Hàn Nghệ nói: - Việc này tổng cộng chỉ ba người biết, ta và Nguyên Mẫu Đơn không nói, vậy thì nhất định là Nguyên Ưng nói với nàng.
.- Thật vô vị!
.Tiêu Vô Y nói với vẻ cụt hứng.
.Hàn Nghệ lại dè dặt hỏi: - Vậy lúc nãy nàng
.Tiêu Vô Y nói: - Sở dĩ lúc nãy ta nói như vậy, chủ yếu là muốn biết chàng sẽ giấu ta, hoặc là bịa chuyện để lừa ta hay không, nếu là như vậy, cả đời này ta cũng sẽ không tha thứ cho chàng, và ta còn muốn xem xem chàng có mới nới cũ hay không.
.Hàn Nghệ nói: - Ta là loại người đó sao, trong lòng ta, nàng có vị trí cực kỳ đặc biệt, bất cứ ai cũng không thể thay thế.
.Trong lòng Tiêu Vô Y tràn ngập niềm vui, bây giờ nàng hết sức tin tưởng vị trí của mình trong lòng Hàn Nghệ là không thể lung lay, nhưng miệng lại nói: - Nếu đã như vậy, tại sao lúc nãy chàng phân vân như vậy?
.Hàn Nghệ ngẫm nghĩ, nói: - Ta nghĩ có thể là vì trái tim ta khá lớn, đây đều trách cha mẹ ta.
.Tiêu Vô Y đầu tiên là sửng sốt, sau đó giơ tay vỗ vào ngực hắn, sẵng giọng: - Giảo biện! Lăng nhăng là lăng nhăng.
.Hàn Nghệ cười ha hả, sự thật bày ra trước mặt, làm sao giảo biện, lại nói: - Vậy vậy nàng thấy thế nào?
.Tiêu Vô Y hơi hơi cong khóe môi nói:
.- Cách nhìn của ta quan trọng sao?
.- Nói đùa gì vậy, nàng là phu nhân của ta a, đối với ta mà nói, lời của nàng lớn hơn trời, ở chỗ ta, thánh chỉ của hoàng đế cũng không bằng lời của nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận