Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1196: Tà tâm bất tử

.Khoa cử này mặc dù là Hàn Nghệ đề nghị thay đổi chế độ, nhưng bất luận là hiện tại, hay là sau này, bất cứ chính sách nào nhìn qua đều có vẻ tương đối hoàn mỹ, nhưng trên thực tế không thể nào hoàn toàn giống như dự tính. Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông thu nạp môn sinh kỳ thật cũng là chuyện hết sức bình thường, có tể tướng nào không phải là môn sinh trải khắp triều dã, chỉ dựa vào con trai đâu có đủ, ngươi có thể sinh được bao nhiêu, rồi thì có mấy người có thể có tiền đồ.
.Ngoài ra, phần nhiều văn thần có vẻ cũng thật sự có tài hoa, đạo lý rất đơn giản, bởi vì môn sinh có thật tài thực học, tương lai sẽ có cơ hội thượng vị, tận lực thu những thứ rác rưởi cũng chẳng có bất cứ ý nghĩa gì.
.Kỳ thật chuyện này đều là tính hệ thống, thậm chí là kéo dài đến tận thế kỷ hai mươi mốt.
.Nhưng Hàn Nghệ cũng không lo lắng, bởi vì lần khoa cử này muốn gian dối thực sự là quá khó, thứ nhất, bởi vì sự thay đổi của bài thi, có rất nhiều đề bài đều là có đáp án chính xác, duy nhất ở phương diện chính trị có thể cho chút điểm, thứ hai, Lý Trị hết sức coi trọng lần khoa cử này, chắc chắn sẽ tích cực tham dự vào, Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông cũng không ngốc, không thể nào đưa mấy tên gà mờ lên được, vậy thì Lý Trị thật sự sẽ không vui với bọn họ rồi.
.Hơn nữa Hàn Nghệ cũng không có tư cách nói gì, khoa cử người ta mới chiêu nạp có bao nhiêu người, học viện quân sự của ngươi động cái đã là mấy trăm người, càng xấu hổ hơn nữa là, ngươi công khai giảng bài ở Hiền giả lục viện, thu hút bao nhiêu người đi nghe a.
.Mặt trời chiều ngả về phía tây!
.Hàn Nghệ ngồi xe ngựa về Tiêu phủ, vừa mới xuống xe, chợt thấy phía đối diện có một cỗ xe ngựa đi đến, hắn khẽ mỉm cười, không vội vã vào nhà mà đứng ở trước cửa.
.Chỉ chốc lát, cỗ xe ngựa kia đi đến trước cửa, chỉ thấy một vị đại mỹ nhân phong tư trác tuyệt, thướt tha duyên dáng từ trong khoang xe đi ra, một bộ váy dài màu vàng nhạt, rất vừa với thân người, tôn lên đường cong hoàn mỹ, cái mũi xinh xắn, má phấn ửng hồng, khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ trong suốt như ngọc.
.Không phải Tiêu Vô Y thì là ai!
.Hàn Nghệ đi lên phía trước, vươn tay ra.
.Tiêu Vô Y ngượng ngùng lườm hắn một cái, nhưng vẫn dặt bàn tay ngọc ngà thon thon lên tay Hàn Nghệ.
.Đang lúc Hàn Nghệ chuẩn bị đỡ Tiêu Vô Y xuống xe ngựa một cách hết sức quý ông, nhưng Tiêu Vô Y lại nhẹ nhàng dứt khoát nhảy từ trên xe ngựa xuống.
.Xấu hổ.
.Hàn Nghệ lúc này hóa đá, thần thái quý ông trên khuôn mặt có vẻ cứng ngắc dị thường.
.Tiêu Vô Y thấy Hàn Nghệ bỗng nhiên ngây ra như phỗng, nói: - Chàng làm sao thế?
.Hàn Nghệ khẽ giật mình, bản thân cũng vui vẻ, nói:
.- Không có gì.
.- Kỳ lạ khó hiểu.
.Tiêu Vô Y lầu bầu một câu, lại hỏi: - Sao chàng lại ở đây?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là đang đợi phu nhân về nhà.
.- Vậy sao?
.Tiêu Vô Y đột nhiên nhìn nhìn ra phía sau Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ quay đầu lại, nói với mã phu của mình: - Đại thúc kia a, lần sau nếu gặp phải lúc như thế này, phải ghi nhớ, khi phu nhân vẫn chưa xuống xe, ngươi nên lập tức kéo xe ngựa đi, biết không?
.- Vâng! Tiểu nhân biết rồi.
.Mã phu kia khẩn trương kéo xe vội vã đi ra phía sau, tuy gã ta không biết tại sao Hàn Nghệ muốn gã ta làm như vậy, nhưng là một tôi tớ thì phải có sự giác ngộ của tôi tớ.
.- Đức hạnh!
.Tiêu Vô Y khóe miệng mỉm cười, lườm Hàn Nghệ một cái đầy quyến rũ, cùng Hàn Nghệ nắm tay đi vào trong phủ.
.Đi vào cửa chính, Hàn Nghệ nhìn Tiêu Vô Y nói: - Phu nhân, nhìn nàng có vẻ hơi mệt mỏi, ta để nàng đi làm viện trưởng, chính là sợ nàng mệt. Thật ra vốn dĩ cũng không có viện trưởng gì đó, cũng chính là nói viện trưởng không cần phải làm việc gì.
.Tiêu Vô Y nghe xong, lập tức mang vẻ mặt cảm động nói: - Phu quân, xem ra chàng vẫn tốt với ta nhất.
.- Đây chỉ là định luận vĩnh viễn không đổi mà thôi, ta thật không biết tại sao nàng lại dùng giọng điệu này trình bày. Hàn Nghệ nhún nhún vai nói.
.Tiêu Vô Y dùng ánh mắt khinh bỉ liếc Hàn Nghệ một cái, nhưng miệng lại nói:
.- Điều này ta biết, nhưng bây giờ cũng có Phi Tuyết rồi, ta khó tránh khỏi có chút lo lắng, nhưng hiện tại xem ra căn bản không cần lo lắng. Thật ra cả học viện người mệt nhất chính là Phi Tuyết, chàng để Phi Tuyết đi chịu mệt, đồng thời lại sợ ta mệt, ta thật sự rất vui.
.- Ha ha!
.Hàn Nghệ cười, nhưng là cười vô cùng xấu hổ, sao ta lại cảm thấy nàng đang châm chọc ta vô tình vô nghĩa a! Xem ra công phu mắng người của nữ nhân này lại tiến bộ không ít, mắng người nhưng cũng không có lời thô tục.
.Tiêu Vô Y hỏi: - Sao phu quân lại cười, không phải là ta đã nói sai chứ.
.- Ha ha!
.Hàn Nghệ cười càng lớn tiếng hơn, bởi vì câu hỏi này trả lời sao cũng là sai a.
.- Tỷ phu!
.Một âm thanh của tự nhiên vang lên.
.Hàn Nghệ vội vàng giơ tay nói: - Tiêu Hiểu!
.- Tỷ! Tỷ phu! Hai người đang nói gì mà vui vẻ như vậy, nói cho đệ nghe với. Trước mặt Tiêu Vô Y, Tiêu Hiểu mãi mãi vẫn giống như đưa trẻ không lớn được.
.- Cút sang một bên!
.Mắt thấy đã sắp dồn Hàn Nghệ vào góc chết rồi, Tiêu Hiểu này vừa quấy rầy đã để cho Hàn Nghệ thoát thân, trong lòng Vô Y tỷ có thể vui vẻ sao?
.- Ồ!
.Tiêu Hiểu ngoan ngoãn giống như một con thỏ, trong lòng cũng buồn bực, sao ta lại chọc đến bà chị nữa rồi.
.- Con người nàng sao cứ nổi cáu với Tiêu Hiểu người ta thế, gần đây Tiêu Hiểu biểu hiện rất tốt. Hàn Nghệ trách cứ nhìn Tiêu Vô Y.
.Tiêu Hiểu cũng rất lăng xăng, nói: - Không sao, không sao, tỷ mắng đệ là việc nên như vậy.
.Tiểu tử này thật là hết thuốc chữa! Hàn Nghệ nói: - Sắp cấm đi lại ban đêm rồi, tối nay đệ trực ban tối sao?
.Tiêu Hiểu gật gật đầu.
.Tiêu Vô Y lại thấy tiêu Hiểu còn cầm một tay nải, nói: - Đệ trực ban tối mà cầm tay nải làm gì?
.Tiêu Hiểu cười ha hả nói: - Cái này là dùng để ngụy trang, tối nay bọn đệ phải đi làm trộm?
.Tiêu Vô Y hưng phấn nói: - Làm trộm gì?
.- Là!
.Tiêu Hiểu đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Phó đốc sát, việc này có thể nói không?
.Gã cũng không ngu, chuyện liên quan đến cơ mật của Cục Dân An, gã liền gọi Phó đốc sát.
.Hàn Nghệ trừng mắt lườm gã, nói: - Đệ đã nói như vậy rồi, nếu ta nói không, sợ là đêm nay ta cũng phải đi trực ban đêm với đệ rồi.
.Tiêu Hiểu kinh ngạc nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ hừ nói: - Không thì ta ngủ ở đâu?
.- Nói vớ vẩn!
.Tiêu Vô Y không nặng không nhẹ véo vào tay hắn, hai má trong ngần như ngọc lộ ra nét ửng hồng, lại nói: - Rốt cuộc chuyện là thế nào, nói nghe xem nào.
.Tiêu Hiểu lập tức nói cho Tiêu Vô Y nghe chuyện bẫy chấp pháp.
.Tiêu Vô Y nghe nói vậy ánh mắt, nhưng lại rất lo lắng nói: - Chuyện này chuyện này nguy hiểm lắm a!
.Hàn Nghệ vội nói: - Nguy hiểm thì có, nhưng nếu ngay cả tiểu tặc này mà cảnh sát hoàng gia cũng không bắt được, vậy thì hơi vô dụng quá rồi.
.Tiêu Hiểu nói: - Tỷ phu nói đúng, tỷ, tỷ cũng quá không tin tưởng đệ đệ rồi đấy.
.- Tin tưởng đệ chuyện gì?
.Tiêu Vô Y mặt sắc mặt ngưng trọng nói: - Không được, ta quyết không thể để đệ đi mạo hiểm.
.- Hả?
.Tiêu Hiểu và Hàn Nghệ ngơ ngác nhìn nhau, đều không hiểu ra sao.
.Tiêu Vô Y nói: - Như vậy đi, ta cùng đi với đệ, có tỷ ở đó, sẽ không ai có thể làm đệ bị thương.
.Cô vợ này! Hàn Nghệ kéo nàng đến bên cạnh, vừa tức vừa buồn cười nói: - Nàng đừng có nghĩ đến chủ ý này. Nói xong, hắn lại nói với Tiêu Hiểu: - Đệ mau đi đi.
.Tiêu Hiểu cũng phản ứng lại:
.- Tỷ, tỷ phu, đệ đi trước đây.
.Nói xong, gã liền vội vàng chạy ra.
.- Này!
.Tiêu Vô Y vội giơ tay ra, vốn muốn gọi Tiêu Hiểu lại, nhưng Tiêu Hiểu sớm đã chuồn ra ngoài cửa rồi, nàng vẻ mặt ảo não thu tay về, hành hiệp trượng nghĩa, trừ bạo giúp kẻ yếu, giữ gìn hòa bình thế giới chính là nguyện vọng cả đời của Tiêu Vô Y, nàng vừa nghe đến thú vị như vậy chuyện, lại quay đầu, nhìn Hàn Nghệ với vẻ đáng thương.
.- Nàng động não nghĩ đi được không, ngay cả để nàng làm viện trưởng ta còn sợ nàng mệt, sao ta có thể nỡ để cho nàng đi làm việc này.
.Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói.
.Tiêu Vô Y nói: - Nếu ta dùng chức viện trưởng này đổi lấy cảnh sát hoàng gia, đổi không?
.Hàn Nghệ nói: - Nói đến đổi, như vậy phải nhìn từ góc độ thương nghiệp rồi. Cảnh sát hoàng gia này là cửu phẩm đấy, còn viện trưởng thì không có phẩm, nàng nói ta sẽ đổi sao?
.Khóe miệng Tiêu Vô Y nhếch lên, giơ tay ngọc ra, khẽ hừ một tiếng liền đi vào trong nhà.
.Hàn Nghệ cười lắc đầu.
.Đêm đã khuya.
.- Hàn Nghệ, chàng nói đêm nay Tiêu Hiểu có thể bắt kẻ trộm không?
.Tiêu Vô Y nằm sấp trên người Hàn Nghệ, nàng vừa mới tắm rửa xong, hai mắt ươn ướt, lóng lánh mê người, làn da mềm mại trắng như tuyết, dưới ánh nến chiếu rọi, nói là không tỳ vết cũng thật không khoa trương chút nào, khiến ngươi ta xốn xang trong lòng, chỉ là câu hỏi của nàng khiến Hàn Nghệ có chút chẳng biết nói gì.
.- Cái này thì phải xem có rắp tâm hại người hay không, thật ra hai ngày trước đã bắt đầu rồi, nhưng hình như vẫn chưa có người mắc câu.
.Nói xong, Hàn Nghệ lại nói: - Ta nhớ nàng làm viện trưởng rất tốt, sao vậy, đã chán rồi sao?
.Tiêu Vô Y thở dài thườn thượt, nói: - Cũng không phải vậy, so với ở trong nhà, đương nhiên đến học viện thú vị hơn. Nhưng mà ta vẫn muốn làm Tổng cảnh ti, không có lý nào tiểu tử Tiêu Hiểu còn có thể đảm nhiệm mà ta thì không thể, không phải chỉ vì ta là nữ nhân sao, nhưng nữ nhân không yếu hơn nam nhân, giữa ta và chàng là có thể nhìn ra.
.Hàn Nghệ cười mà không nói, một bàn tay lặng lẽ kéo áo ngủ của Tiêu Vô Y ra.
.Bộp!
.Tiêu Vô Y trực tiếp giơ tay ra túm lấy cổ tay hắn.
.Đệt! Ta đây là tay của lão thiên a! Hàn Nghệ có chút buồn bực, đúng lúc hắn chuẩn bị thu tay về thì Tiêu Vô Y lại nói:
.- Không được làm loạn, ta còn muốn nói chuyện với chàng.
.Hàn Nghệ mừng rỡ, gật đầu lia lịa.
.Tiêu Vô Y khóe miệng hạ xuống, lúc này mới buông tay ra, bàn tay to của Hàn Nghệ khẩn trương luồn vào trong, nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng ngọc mịn màng, còn hơi kích động một chút.
.Tiêu Vô Y lườm hắn một cái, nói: - Phu quân, gần đây Học viện quân sự Đại Đường đó cũng rất xôn xao.
.Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: - Nàng cũng nghe nói rồi à.
.Tiêu Vô Y nói: - Hay là ta lại kiêm thêm một viện trưởng, dù sao ta cũng là đồ đệ của Vệ Quốc Công, ta thấy hết sức thích hợp.
.- Hả?
.Hàn Nghệ ngẩn ra, cười khổ nói: - Nàng cũng thật là tà tâm bất tử a.
.Tiêu Vô Y giận nói: - Cái gì mà tà tâm bất tử, một loạt bản lĩnh ta học được nhưng không có chỗ dùng, bây giờ chàng còn để ta làm viện trưởng của một đám trẻ con, vậy không phải là không biết trọng nhân tài sao.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Ta biết nàng có thể đảm nhiệm, thật ra ta cũng không phản đối nàng làm Tổng cảnh ti, nhưng tiền đề là thủ hạ của nàng cũng đều là nữ nhân, Học viện quân sự Đại Đường đều là nam nhân, ta sắp xếp nàng đến làm viện trưởng, ta đây không phải là chuốc phiền cho mình sao. Với lại, Học viện quân sự Đại Đường này hiện giờ đã ở nơi đầu sóng ngọn gió, hôm nay bệ hạ còn dạy dỗ ta một trận nữa, không thể làm cho phức tạp thêm nữa.
.Tiêu Vô Y nổi giận trực tiếp đập đầu vào ngực Hàn Nghệ!
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ ôm ngực, suýt nữa đã sặc khí.
.Đây chỉ là cử chỉ vô thức của Tiêu Vô Y, lực đạo lớn cỡ nào, chỉ sợ bản thân nàng cũng không biết, bản thân còn có chút giật mình, nhưng lại nhìn thấy Hàn Nghệ đỏ mặt vì sặc, phụt một tiếng, bật cười khanh khách.
.Nàng còn cười! Hàn Nghệ nổi giận, nhưng chợt thấy hai bầu ngực cao vút kia phập phồng lên xuống ngay trước mặt, dường như đã sắp nhảy ra ngoài rồi, lập tức nói: - Ta phải trả thù! Nói xong liền cắm đầu vào giữa hai bầu ngực.
.- A!
.Tiêu Vô Y làm sao dự đoán được Hàn Nghệ lại đột nhiên đánh lén, kinh hô một tiếng!
.Chính vào lúc phu thê hai người vui đùa trên giường, chợt nghe bên ngoài có người nói: - Cô gia, người đã ngủ chưa?
.Hàn Nghệ hung hăng lườm sang phía bậu cửa, hung thần ác sát nói: - Kẻ nào đến, báo tên tuổi ra, bởi vì ta phải lập tức khai trừ ngươi.
.Tiêu Vô Y mặt đỏ bừng, vỗ nhẹ vào ngực Hàn Nghệ, vừa tức vừa buồn cười nói: - Nói vớ vẩn gì thế, là Hinh Nhi. Nói xong lại hướng tới ngoài cửa nói: - Hinh Nhi, có việc gì thế?
.- Vô Y tỷ, Thôi Hữu Du công tử nói có chuyện gấp tìm cô gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận