Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1410: Vương tạc.

.Sau khi xấu hổ ra khỏi Dương phủ, Hàn Nghệ cũng không trở về Ngõ Bắc mà đi về Tiêu phủ, vỗn dĩ hán muốn ngày này phải ở lại Tiêu phủ, thực ra những người kia quá phiền phức, vì vậy mới chọn đến Ngõ Bắc trốn tránh, bây giờ cũng nên quay về rồi.
.Nhưng vừa về đến con đường trước cửa lớn Tiêu phủ, chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa dừng ở bên đường, Hàn Nghệ nhận ra chiếc xe ngựa này, chính là xe ngựa của Lại Bộ Thượng thư Đường Lâm.
.Hàn Nghệ trực tiếp lên xe ngựa, thấy Đường Lâm ngồi bên trong, nói: - Đường Thượng thư, ông đang đợi ta?
.Đường Lâm gật gật đầu, lấy từ trong ngực ra một bản tấu chương.
.- Đây là danh sách nhân viên sẽ đi Tây Bắc.
.- Nhanh như vậy? Hàn Nghệ cười, nói: - Thực ra không cần phải gấp gáp như vậy.
.Đường Lâm nói: - Ngươi không biết bệ hạ dự định ngày mai mở triều hội sao?
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, điều này trên cơ bản chính là biểu thị kỳ nghỉ của hắn đã kết thúc rồi.
.Hôm sau!
.Lúc này trời vẫn tờ mờ sáng, trong cung Thái Cực đã tụ tập rất nhiều người, trong tay một thẻ gỗ, túm năm tụm ba lại nói chuyện với nhau.
.- Bệ hạ đột nhiên mở triều hội, các ông nói là vì chuyện gì?
.- Lẽ nào ngươi không biết Hàn Thị lang đã trở về, triều hội hôm nay chắc chắn có liên quan đến chuyện Thổ Dục Hồn.
.- Việc Hàn Thị lang này làm, vẫn đúng là không phải người tầm thường có thể nhìn hiểu được, không ngờ lại nâng đỡ công chúa Hoằng Hóa làm khả hãn ở Thổ Dục Hồn, việc này quá là không thể tưởng tượng nổi.
.- Thổ Dục Hồn ngay cả khu vực Hà Nguyên cũng đã mất rồi, đã chỉ còn chút hơi tàn, chỉ xem lúc nào thì Thổ Phiên sẽ tiến lên đá ra một cước cuối cùng, ai còn để ý đến ai làm khả hãn.
.- Các ngươi nói bệ hạ sẽ phái binh bảo vệ Thổ Dục Hồn hay không?
.- Cũng đừng nói đến nữa, vẫn thật có khả năng này.
.- Nhưng mong là đừng, Thổ Dục Hồn kia chính là một con sói đói không nuôi nổi, cũng không thể tin được.
.- Hàn Thị lang đến rồi.
.- Đi đi đi, qua đó.
.- Ngươi quen với hắn lắm sao?
.- Mọi người cùng là thần cùng điện, chào hỏi một câu thì có gì không thể? Ngoài ra... thuận tiện thăm dò chút tin tức, để lát nữa đừng có nói sai.
.- Phải phải phải.
.Lúc này Hàn Nghệ vừa đến lập tức bị không ít đại thần bao vây lại, họ cũng có lí do để bao vây lấy Hàn Nghệ, dù sao Hàn Nghệ cũng lần đầu làm cha, phải chúc mừng a!
.Hàn Nghệ biết mục đích của bọn họ, nhưng cũng không có cách nào khác, người ta đến chúc mừng, ngươi không thể ra vẻ chán ghét, dù thế nào cũng phải tươi cười nghênh đón, mọi người cũng đều nói chuyện với nhau, mọi người ra sức thăm dò ý tức của Hàn Nghệ, vẫn muốn moi ra chút tin tức, nhưng Hàn Nghệ đề phòng vô cùng cẩn thận, vì bây giờ hắn cũng không dám ngông cuồng tự ý đoán tâm tư của Lý Trị.
.- Hứa Thị trung, lẽ nào huynh cứ để mặc cho Hàn Nghệ làm bừa sao? Lý Nghĩa Phủ đứng ở cạnh bậc thang, liếc nhìn Hàn Nghệ đang bị đoàn người vây quanh, trong mắt hiện lên một tia ghen ghét, nhỏ giọng nói với Hứa Kính Tông ở bên cạnh.
.Hứa Kính Tông nói: - Đệ nói về việc xuất binh bảo về Thổ Dục Hồn?
.Lý Nghĩa Phủ gật gật đầu: - Nhưng nếu thật sự để Hàn Nghệ thành công rồi, vậy thì trên dưới Thổ Dục Hồn chắc chắn vô cùng cảm kích Hàn Nghệ, bao gồm cả công chúa Hằng Hóa, cứ như vậy, địa vị của Hàn Nghệ sẽ càng không thể lay động được.
.Hứa Kính Tông thở dài nói:
.- Việc này đương nhiên ta không muốn, nhưng đệ có từng nghĩ qua, chuyện này vẫn chưa được các đại thần trung tâm cùng đồng ý, bệ hạ đã vội vàng mở triều hội, như vậy nói lên điều gì?
.Lý Nghĩa Phủ nhíu nhíu mày, nói: - Xin lắng tai nghe.
.Hứa Kính Tông nói: - Chính là trong lòng bệ hạ đã có quyết định, không muốn nghe chúng ta tranh cãi ở điện Lưỡng Nghi nữa, việc này a, chúng ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.
.Qua chốc lát, cửa lớn của điện Thái Cực cuối cùng cũng mở ra, các đại thần tiến vào đại điện, xếp hàng đứng hai bên.
.Lại đợi một lát, Lý Trị mới từ cửa lớn tiến vào.
.Sau trận hô to vạn tuế, Lý trị cất cao giọng nói: - Trong mấy tháng trước, về trận chiến giữa Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên, vẫn luôn quấy nhiễu Đại Đường ta, may mà hiện giờ chiến hỏa đã bình ổn, Hộ Bộ Thị lang Hàn Nghệ cũng đã an toàn trở về, trẫm thật sự vô cùng vui mừng khi có thể nhìn thấy Hàn ái khanh bình an vô sự.
.Ban đầu trẫm phái Hàn ái khanh đi sứ Thổ Dục Hồn, chủ yếu là để hòa giải phân tranh của Thổ Dục Hồn và Thổ Phiên, nhưng trong thời gian đó xảy ra rất nhiều việc ngoài ý muốn, làm cho sự việc phát sinh thay đổi không nhỏ, nhưng đây cũng không phải lỗi của Hàn ái khanh, không những như vậy, lúc đó Hàn ái khanh gặp nguy không loạn, xả thân mạo hiểm, cố gắng hoàn thành sứ mệnh mà trẫm giao cho, cũng coi như ông trời không phụ người có lòng, cuối cùng dưới sự điều tiết của Hàn ái khanh, tranh đấu giữa Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn đã được bình ổn, cũng tránh được việc Thổ Dục Hồn mất nước. Hàn ái khanh có công lao to lớn, ngay cả công chúa Hoằng Hóa cũng đích thân viết thư cho trẫm, cảm tạ tất cả những gì Hàn ái khanh đã làm cho Thổ Dục Hồn.
.Nói đến đây, Lý Trị thở dài nặng nề một hơi.- Mà Hộ Bộ Thượng thư Cao ái khanh bên đó tuổi đã cao, lại thường ôm bệnh ở nhà, không còn sức xử lý công vụ nữa, đã mấy lần thượng tấu, cầu xin cáo lão, tuy không muốn mất đi một nhân tài rường cột như Cao ái khanh, nhưng trẫm nghĩ nếu tiếp tục giữ Cao ái khanh lại, ngược lại không có lợi cho sức khỏe của Cao ái khanh. Tất cả những gì Hàn ái khanh làm ở Hộ Bộ, tin tưởng các vị ái khanh đều nhìn thấy cả, vì vậy trẫm quyết định phê chuẩn Cao Thượng thư cáo lão, đồng thời thăng Hộ Bộ Thị lang Hàn Nghệ làm Hộ Bộ Thượng thư, gia phong Giang Đô Hầu.
.Hứa Kính Tông và Lý Nghĩa Phủ liếc mắt nhìn nhau một cái, lần này Lý Trị vừa tới đã thăng chức quan cho Hàn Nghệ, những suy nghĩ trong lòng đã được thể hiện vô cùng rõ ràng rồi.
.Hàn Nghệ vội hô to nói: - Đa tạ bệ hạ hậu thưởng, vi thần xin nguyện dốc hết toàn lực, vì vua phân ưu.
.Lý Trị mỉm cười gật gật đầu, lại nghiêm mặt nói: - Ngoài ra, Thổ Dục Hồn bây giờ đã mất đi khu vực Hà Nguyên, đã không còn sức lực tự bảo vệ mình, vì vậy công chúa Hoằng Hóa hy vọng Đại Đường có thể xuất binh đóng quân ở thành Thổ Dục Hồn, bảo vệ Thổ Dục Hồn, không biết các vị ái khanh nghĩ như thế nào?
.Vừa dứt lời, Đỗ Chính Luân đã đứng ra nói:
.- Bệ hạ, thần nghĩ triều đình nhất định phải xuất binh, công chúa Hoằng Hóa chính là tỷ tỷ của bệ hạ, bây giờ tỷ tỷ gặp nạn, thân làm đệ đệ, nếu thấy chết mà không cứu, thần dân trong thiên hạ sẽ nhìn nhận như thế nào về hoàng thất, rồi những công chúa được gả đi xa ở nước khác sẽ nghĩ như thế nào.
.Lý Nghĩa Phủ vừa thấy Đỗ Chính Luân đứng ra, hai con ngươi lập tức tụ lên ánh lửa, vốn dĩ lão ta còn định nhìn xem tình thế, bây giờ cũng không nhịn được nữa.
.Nhưng chưa đợi lão ta đứng ra, Lý Tích đột nhiên nói: - Bệ hạ, lão thần cho rằng chuyện này cũng không phải việc khó gì, bây giờ công chúa Hoằng Hóa đã viết thư xin cầu viện, lão thần cho rằng về tình về lý Đại Đường ta đều nên xuất binh bảo vệ Thổ Dục Hồn, dù sao nữ vương của Thổ Dục hồn cũng là công chúa Đại Đường ta, làm sao có thể thấy chết mà không cứu. Còn về việc các quốc gia xung quanh nghĩ như thế nào, đó là chuyện của họ, Đại Đường chúng ta không cần phải xem sắc mặt của kẻ khác mà làm việc.
.Không hổ là người đứng đầu đương triều, đệ nhất Nguyên soái của Đại Đường, lời này nói ra đúng là khí phách a!
.Một câu nói kia liền hoàn toàn chặt đứt ý nghĩ của Lý Nghĩa Phủ, nếu như mọi người phản đối, nguyên nhân chủ yếu chắc chắn vẫn là Thổ phiên, Lý Tích vừa nói lời này, ai còn dám nói đến Thổ Phiên, Đại Đường ta còn phải sợ Thổ Phiên sao?
.Lão ta cũng không dám vọng ngôn, các đại thần còn lại càng không cần nói nữa, họ biết nếu Lý Tích đã mở miệng, vậy thì chứng minh hoàng đế chắc chắn cũng muốn làm như vậy.
.Lý Trị nghe vậy bất lộ thanh sắc, nói:
.- Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?
.Một loạt các đại thần đồng thanh đáp lại: - Chúng thần cho rằng nên phái binh đóng quân tại Thổ Dục Hồn.
.Trong mắt Lý Trị lóe lên một ý cười, gật đầu ừ một tiếng, lại hỏi: - Nhưng nên phái ai đi trước đây?
.Lập tức có người đứng ra nói: - Thần nguyện đi trước.
.Lý Trị nghe thấy vậy sắc mặt vui vẻ, ngưng mắt nhìn lại, thấy là Tiết Nhân Quý, lập tức mặt sị xuống, thản nhiên nói: - Tiết ái khanh, khanh thân là Tả vệ đại tướng quân, phải ở lại Trường An, bảo vệ kinh thành.
.Tiết Nhân Quý lập tức xấu hổ, ngượng ngùng lui trở về. Gã thật không muốn ở lại kinh thành, gã làm tướng quân, muốn đi đánh trận, ở lại Trường An nhàm chán biết bao, một thân bản lĩnh không có chỗ dùng, nhưng với Lý Trị mà nói, Tiết Nhân Quý chính là người y một tay đề bạt lên, phải bảo vệ đại bản doanh của y, sao có thể tùy tiện phái đi ra ngoài.
.Chỉ có thể nói cặp quân thần bọn họ quá không ăn ý nhau rồi.
.Và ngược lại là, Khế Bật Hà Lực bọn họ lại không muốn đi lắm, đó cũng không phải đi đánh trận, chỉ là đi đóng quân, còn phải đợi trận chiến này xảy ra, nếu thật sự đánh thì bọn họ cũng sẽ đi, hơn nữa còn không phải nhanh chóng, đây chỉ là một việc cực khổ.
.Lý Nghĩa Phủ cũng nghĩ đến điểm này, việc đóng binh này sẽ không phái quá nhiều binh sĩ, nhiều nhất nhiều nhất cũng chỉ một vạn, chủ yếu là mượn quốc uy Đại Đường uy hiếp bốn phía, nhưng một khi khai chiến, đó chính là làm bia đỡ đạn, đột nhiên đảo con ngươi, nảy ra ý hay, đứng ra nói: - Bệ hạ, thần cho rằng Khánh Châu Hoa Trì huyện lệnh Vương Phương Dực có thể được.
.Đường Lâm nghe thấy vậy nhướn mày, thầm mắng Lý Nghĩa Phủ cũng quá hèn hạ, đây đúng là tận dụng triệt để a.
.Nghĩ Vương Phương Dực kia cũng thật sự là đáng thương, y vốn nhờ đường muội là Vương hoàng hậu mà được thăng là Thứ sử Túc Châu, bản thân cũng vô cùng cố gắng, cai quản Túc Châu trật tự quy củ, công tích nổi bật, được dân chúng ở đó ủng hộ sâu sắc, chính lúc tiền đồ đang phát triển, Vương hoàng hậu lại đột nhiên sụp đổ, Võ Mị Nương làm sao có thể sẽ bỏ qua bọn họ, Vương Phương Dực lập tức đã bị giáng chức, hơn nữa ba năm điều động ba lần, đây đều là vì Vương Phương Dực xuất thân từ Vương thị, từ nhỏ đã nhận được sự giáo dục tốt đẹp, văn võ song toàn, y và Bùi Hành Kiệm đều là những ngôi sao mới lấp lánh của tập đoàn Quan Lũng, nếu qua hai năm nữa, Trưởng Tôn Vô Kỵ sẽ điều y đến trung ương, ra làm tướng vào làm quan là hoàn toàn có khả năng.
.Vì vậy Lý Nghĩa Phủ, Hứa Kính Tông không thể để mặc cho người phát triển, vì quan hệ của y và Vương hoàng hậu thật sự quá gần, không phải người bình thường, hơn nữa lại còn trẻ như vậy, bây giờ còn chưa đến bốn mươi tuổi, nhịn cũng không nhịn nổi y, nếu như để y ở một chỗ lâu rồi, y vẫn có thể xuất đầu, thứ bên trong cái đầu ấy bọn họ đúng là không thể lấy đi được, vì vậy Lý Nghĩa Phủ liền nghĩ ra một ý xấu, chính là mỗi năm điều động y một lần, cứ như vậy, Vương Phương Dực sẽ không có cách nào phát huy, sẽ không thể lấy được công tích gì, như vậy vĩnh viễn không có cách nào được thăng chức.
.Đương nhiên, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng âm thầm bày mưu đặt kế cho bọn Đường Lâm bảo vệ Vương Phương Dực, thực ra lúc mới đầu Lý Nghĩa Phủ định điều Vương Phương Dực đi Kiếm Nam Đạo, Đường Lâm là Hộ Bộ Thượng thư kiên quyết không đồng ý, người ta có công lao, ngươi dựa vào cái gì mà giáng chức người ta, hai bên liền tranh cãi, nhưng Đường Lâm vẫn không có quyền như Lý Nghĩa Phủ và Hứa Kính Tông, nhưng bất kể là điều phái như thế nào, Vương Phương Dực vẫn ở trong khu vực Quan Trung, mà khu vực Quan Trung này ở gần hoàng đế, dựa vào tài năng của Vương Phương Dực, chỉ cần Lý Trị không mù thì vẫn sẽ có cơ hội thăng lên, dù sao vẫn tốt hơn việc lãnh binh đi Thổ Dục Hồn đóng quân, đó thật là nơi vừa khổ vừa nguy hiểm. Lý Nghĩa Phủ thậm chí còn ảo tưởng tốt nhất để Lộc Đông Tán giết chết y, mượn dao giết người.
.Hàn Nghệ nghe thấy vậy chợt vui vẻ, thần linh giúp đỡ a!
.Thật ra về việc ứng cử viên này, hắn không thượng tấu với Lý Trị, vì hắn cũng không biết ai thích hợp, vì vậy hắn muốn nghe thử ý kiến của người khác một chút, sau đó mới đưa ra quyết định, ý kiến của hắn luôn luôn vô cùng quan trọng, nhưng không ngờ Lý Nghĩa Phủ đẩy Vương Phương Dực lên, điều này khiến cho hắn rất vui vẻ, hắn cũng từng nghĩ đến Vương Phương Dực, nhưng thân phận của Vương Phương Dực đặc biệt, nếu hắn tiến cử Vương Phương Dực lãnh binh đi, như vậy có hơi nhạy cảm.
.- Bệ hạ, nhiệm vụ này liên quan đến việc trọng đại, thần nghĩ rằng Vương huyện lệnh vẫn hơi trẻ tuổi một chút. Đường Lâm là cương quyết đứng ra, Thổ Dục Hồn đã hấp hối sắp chết, Thổ Phiên bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên đạp một cước, đây là nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, đây cũng không phải đóng quân ở thành Phục Sĩ, mà là đóng quân ở trên biên giới.
.Hàn Nghệ thấy vậy lại nhíu nhíu mày, tên ngu xuẩn nhà ngươi, ngươi để Vương Phương Dực ở trông đội ngũ văn thần, cơ hội để Lý Nghĩa Phủ sẽ chèn ép y là quá nhiều rồi, đưa vào trong quân, ổn thỏa biết bao a!
.Lý Nghĩa Phủ cười nói: - Lời này của Đường Thượng thư sai rồi, ý của ta là để Vương Phương Dực đi làm phó tướng, cũng chính là coi trọng y trẻ tuổi, có thể ở đó rèn luyện, triều đình chắc chắn vẫn có thể phái một vị chủ tướng kinh nghiệm phong phú đi.
.Đường Lâm nghe vậy đã muốn mắng người rồi, cãi lộn nửa ngày cũng vẫn chỉ là một phó tướng.
.Lý Nghĩa Phủ lại không ngốc, không thể nào để Vương Phương Dực đi làm chủ tướng, lỡ như y lập công rồi thì sao, để y làm một phó tướng thì sẽ chắc chắn hơn.
.Lý Trị gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, nhưng y cũng không muốn giáng chức Vương Phương Dực, y cũng biết tài cán của Vương Phương Dực, ca ca của vợ cũ, y có thể không hiểu sao, y cảm thấy việc này để Vương Phương Dực đi là vô cùng thích hợp, nhưng trọng trách này cũng không nhẹ, Lý Trị cảm thấy lời Lý Nghĩa Phủ nói cũng không phải là không có lý, vẫn phải phái một người đi trước áp trận, thế là lại nói: - Không biết chư vị ái khanh còn có người thích hợp nào không?
.Lư Thừa Khánh đột nhiên đứng ra nói: - Khởi bẩm thánh thượng, thần có một ứng viên, có lẽ thích hợp.
.- Người nào?
.- Dung Châu Hoàng Thủy huyện lệnh Vương Huyền Sách.
.Quần thần nghe xong sắc mặt khác nhau.
.Hàn Nghệ chưa từng nghe đến đại danh của người này, nhưng thấy quần thần sắc mặt khác nhau, trong lòng có chút hiếu kỳ.
.Đâu biết Vương Huyền Sách này vốn từng đi sứ mấy lần, hơn nữa thành tích đạt được vô cùng tốt, là nhà ngoại giao vô cùng tài giỏi, hơn nữa rất được Lý Thế Dân lúc về già coi trọng, chuẩn bị đề bạt ông ta lên, đáng tiếc lúc ấy Vương Huyền Sách đi Ấn Độ, đáp lễ qua lại mang về Trung Nguyên một vài hòa thượng Thiên Trúc, trong đó có một vài hòa thượng được Lý Thế Dân tin tưởng sâu sắc, vì lúc đó Lý Thế Dân mê luyến thuật trường sinh bất lão, những hòa thượng này liền lừa dối Lý Thế Dân, lấy một ít đan dược cho Lý Thế Dân ăn, dù sao sau này Lý Thế Dân tạ thế cũng có liên quan rất lớn với việc luyện đan.
.Lý Trị không tin nhất là những kẻ này, y cho rằng chính là những kẻ này đã hại chết Lý Thế Dân, vì thế vừa đăng cơ liền lập tức bí mật xử chết toàn bộ những hòa thượng Thiên Trúc, phương sỹ, đạo sỹ kia, sở dĩ không có công khai cũng là lo sợ dẫn đến sự bất mãn của hai phái Phật - Đạo, Vương Huyền Sách kia cũng vì vậy mà bị liên lụy, dù sao những người này cũng là ông ta mang về, liền điều đến huyện Hoàng Thủylàm huyện lệnh.
.- Vương Huyền sách? Lý Trị vẫn ngẩn người.
.Lư Thừa Khánh nói: - Đúng vậy, Vương Huyền Sách từng hai lần đi các nước như Mã Tạp Đạt, đều vô cùng quen thuộc với phong thổ nhân tình, hoàn cảnh địa lý trên đường đến hai nước Thổ Dục Hồn, Thổ Phiên, hơn nữa văn võ vẹn toàn, thích hợp nhất rồi.
.Hứa Ngữ Sư cũng đứng ra nói: - Thần cũng cho rằng người này thích hợp.
.Lý Trị thiếu chút nữa đã quên mất người này rồi, bây giờ Lư Thừa Khánh nhắc đến, lúc này mới nhớ ra, tuy rằng người này có liên quan đến cái chết của Lý Thế Dân, nhưng thực ra quan hệ không lớn, nếu không, không thể nào vẫn còn có thể làm huyện lệnh a, là Lý Thế Dân sai ông ta đi sứ Ấn Độ, theo lý nên nhận về một chút đặc sản Thiên Trúc, những hòa thượng Thiên Trúc này chính là đặc sản a, không thể không nói một câu, Vương Huyền Sách quả thực vô cùng thích hợp, ông ta đều vô cùng quen thuộc với tất cả những thứ của bên kia. Lý Trị cũng không suy nghĩ quá lâu, liền gật đầu nói:
.- Được rồi! Vậy để Vương Huyền Sách và Vương Phương Dực đi.
.Một đại vương, một tiểu vương, vương tạc à! Hàn Nghệ tuy không nói một câu nào, nhưng việc này tốt hơn so với dự tính của hắn rất nhiều, trong lòng có thể không vui vẻ sao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận