Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 802.2: Không thể tránh né..

.Lý Trị sửng sốt, làm thế này không quá giống phong cách của Võ Mị Nương nha, vì việc này, Võ Mị Nương cũng không ít lần thổi gió bên gối, lại một khóc hai nháo ba thắt cổ tới tới lui lui đều dùng qua vài lần rồi, sao hôm nay lại đổi tính. Nhưng khi nghĩ lại, y lại cảm thấy rất xấu hổ, ta làm cửu ngũ chí tôn, vậy cả ngay cả mở miệng ra nói chuyện này cũng không dám, làm hoàng đế như vậy không khỏi cũng quá uất ức rồi.
.Càng nghĩ lại càng tức, ngay cả chuyện này cũng không thể làm chủ, thì nói gì đến quốc gia đại sự nữa?
.Vừa nghĩ tới hoàng quyền, ánh mắt Lý Trị dần dần trở nên kiên định hơn.
.Kỳ thật trận chiến này ngay từ khi bắt đầu đã không thể tránh được rồi, bởi vì có câu là, không trung không thể có hai mặt trời, nước không thể có hai vua.
.Trên núi Thái Bạch!
.Loảng xoảng một tiếng!
.Trong phòng Độc Cô Vô Nguyệt đóng kín cửa, không hiểu gì hỏi; - Sư Quái ca, Trịnh huynh, sao các ngươi lại nhốt ta trong này? Không phải nói đã tìm ra biện pháp trị liệu cho Hồng Lăng sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Vô Nguyệt, thật có lỗi! Chúng ta làm như vậy, cũng là vì muốn an toàn cho tính mạng bản thân chúng ta thôi.
.Hiện giờ đầu óc Độc Cô Vô Nguyệt đã rối như bột nhão rồi, hoàn toàn nghe không hiểu: - Trịnh huynh, lời này của ngươi có nghĩa gì?
.Lư Sư Quái nói; - Vô Nguyệt, chuyện này không thể trách Thiện Hành và Huyền Đạo được.
.Vương Huyền Đạo nói: - Cũng không thể trách Lư huynh, đây đều là do nữ ma đầu và Thôi huynh chỉ thị chúng ta làm thôi.
.Độc Cô Vô Nguyệt hỏi: - Các ngươi đang nói gì vậy?
.Lư Sư Quái giải thích: - Kỳ thật --- kỳ thật Hồng Lăng không có bị bệnh, là do ta dùng châm pháp, khiến cho Hồng Lăng nhìn qua giống như là bị bệnh, hôm nay ta đã lại giúp nàng ấy thi châm, qua ngày hôm nay sẽ không sao cả.
.Trong phòng đầu tiên là im lặng một trận, rồi lập tức nghe được Độc Cô Vô Nguyệt vui vẻ nói: - Sư Quái ca, lời ấy ngươi nói là thật sao, ngươi đừng có gạt ta.
.Lư Sư Quái nói: - Ta không có lừa ngươi, Tiêu Vô Y hy vọng có thể dùng biện pháp này để cho ngươi cùng Hồng Lăng hòa hảo như lúc ban đầu, nhưng nàng ta cũng không ép ta phải làm vậy, do ta cảm thấy đó là một biện pháp hay, cho nên mới đáp ứng, ngươi yên tâm, Tập Nhận đã nói việc này cho Hồng Lăng rồi, chúng ta xuống núi trước, đợi chút nữa Hồng Lăng sẽ đến mở cửa cho ngươi.
.Phanh!
.Cửa gỗ ầm ầm sập xuống, làm nổi lên nồng đậm bụi bặm.
.Ba người Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo, Lư Sư Quái sợ tới mức lập tức lùi lại vài bước.
.Trong làn bụi bặm dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng dáng tức giận.
.- Đã nói phải đổi mọt cánh cửa rắn chắc trước rồi. Vương Huyền Đạo oán giận nói.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Mấy ngày nay y đều chưa ăn uống gì, ta làm sao biết y còn có khí lực lớn thế chứ.
.Lư Sư Quái xoa đầy đầu mồ hôi lạnh: - Hiện giờ không phải lúc để oán giận.
.- Lư Sư Quái, ta coi ngươi là ca ca, không ngờ ngươi lại lừa ta như vậy.
.Độc Cô Vô Nguyệt xuyên qua bụi bậm dầy đặc, hai mắt yêu diễm tràn đầy tức giận.
.Vương Huyền Đạo giải thích; - Vô Nguyệt, ngươi bình tĩnh một chút, chúng ta quả thật là có ý tốt mà.
.Vẻ mặt Độc Cô Vô Nguyệt dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Ý tốt! Các ngươi có biết nhiều ngày qua ta đã sống như thế nào không? Ta thậm chí còn muốn tìm đến cái chết, đây chính là ý tốt của các ngươi sao, hôm nay ta không tha cho các ngươi.
.Trịnh Thiện Hành đột nhiên hướng về bên trái hô: - Nguyên thúc thúc, ngài mau chút đến chủ trì công đạo đi.
.Chỉ thấy Nguyên Ưng ngồi xếp bằng trên một tảng đá lớn bằng phẳng, dùng một tay nâng cằm, hét lên: - Vô Nguyệt, nếu ta là ngươi, kiểu gì cũng phải treo bọn họ lên vách núi, để cho bọn họ sợ hãi mấy ngày, thế mới giải hận.
.Trịnh Thiện Hành sợ tới mức đổ một thân mồ hôi lạnh, kinh ngạc hô: - Nguyên thúc thúc, ngài --- !
.Nguyên Ưng cười ha ha nói;
.- Ngài gì mà ngài, lúc trước sở dĩ ta đáp ứng các ngươi, chính là để cho các ngươi nếm thử chút tư vị khi bị lừa thôi. Vô Nguyệt, không phải dông dài nữa, đánh bọn họ trước một trận rồi nói sau.
.Vương Huyền Đạo mắng: - Khốn kiếp! Chỉ biết ông ta không đáng tin mà.
.Nguyên Ưng mà đáng tin, thì heo nái cũng biết leo cây rồi, ông ta là chúa chuyên e sợ thiên hạ không loạn đấy!
.Độc Cô Vô Nguyệt không nói câu nào, trong mắt lộ ra hung quang, từng bước tới gần.
.Ba người Trịnh, Lư, Vương liếc nhìn nhau một cái, ăn ý thoái lui theo ba phương hướng khác nhau. Đây là ăn ý mà Tiêu Vô Y giúp bọn họ tạo thành, trước kia khi Tiêu Vô Y muốn đánh bọn họ, bọn họ đều chia nhau ra chạy, bắt được người nào thì là do người ấy xui xẻo, ít nhất những người còn lại đỡ phải chịu khổ thân xác.
.Độc Cô Vô Nguyệt nhìn chằm chằm Lư Sư Quái, đột nhiên cúi gập người nói: - Đa tạ vài vị huynh trưởng, nếu các ngươi không làm như vậy, chỉ sợ ta vẫn sẽ tiếp tục hồ đồ, mong các vị nhận một lễ này của Vô Nguyệt.
.Ba người đồng thời sửng sốt, chẳng lẽ đây là kế dụ địch?
.- Vô Nguyệt, ngươi --- !
.Độc Cô Vô Nguyệt ngẩn đầu lên, trong mắt lóe ra lệ quang, đầy mặt tươi cười nói; - Ta đã từng thề, chỉ cần có thể để cho Hồng Lăng sống dễ chịu, thì dù để cho ta trả giá gì cũng được, có lẽ theo các ngươi, tất cả chuyện này đều là lừa gạt ta, nhưng đối với ta, lại là các ngươi đã cứu ta và Hồng Lăng đấy.
.Trịnh Thiện Hành hỏi: - Vậy thì vì sao vừa nãy ngươi lại làm như vậy?
.- Ta chỉ muốn bảo đảo các ngươi không phải đang lừa ta mà thôi. Độc Cô Vô Nguyệt cười khuynh thành: - Đa tạ! Xin hãy nhận thêm một lạy của ta. Nói xong y lại gập người vái chào.
.Lư Sư Quái thở dài một hơi, cười nói: - Cảm ơn thì không cần, chỉ cần ngươi hiểu chúng ta là xuất phát từ thiện ý mới làm vậy, mà thực sự không phải trêu đùa ngươi là được rồi, kỳ thật mấy ngày nay trong lòng chúng ta cũng rất áy náy.
.Nguyên Ưng nhìn xem choáng váng, ông ta đến để xem trò hay mà, sao lại chuyển thành kịch tình cảm rồi, đây là chuyện ông ta thấy phiền nhất không muốn nhìn đấy, vì thế ông ta trực tiếp nhảy lên, huơ tay múa chân nói: - Vô Nguyệt, ngươi thật sự là quá đơn thuần rồi, bọn họ rõ ràng đang trêu chọc ngươi, ngươi nghĩ một chút xem, nếu bọn họ muốn tốt cho ngươi, thì còn tới nơi này làm gì, cứ nói luôn cho ngươi biết lúc ở Thôi gia là được rồi, nhanh đánh cho bọn họ một trận đi, không cần phải sợ, Nguyên thúc thúc làm chủ cho ngươi!
.Ba người Trịnh, Lư, Vương đồng thời quay đầu đi, trong mắt tràn đầy khinh bỉ nhìn Nguyên Ưng.
.Châm ngòi ly gián đến trình độ như ngài, dùng từ vô liêm sỉ đã không thể miêu tả được nữa rồi, ngươi vậy mà cũng đáng mặt trưởng bối ư. Nhưng cũng chỉ có thể khinh bỉ thôi, vì không ai đánh thắng được ông ta, hơn nữa người này còn cực kỳ cẩn thận, năm đó Tiêu Vô Y liên hợp với Trường An Lục tử cũng không có cách nào chỉnh được ông ta cả.
.Nguyên Ưng mặt dày nói: - Nhìn ta làm gì, là do các ngươi mời ta đến chủ trì lẽ phải mà, ta cho rằng đây chính là lẽ phải đấy.
.Ba người đồng thời chắp tay, đồng thanh nói: - Nguyên thúc thúc, vãn bối sai rồi.
.Nguyên Ưng xấu hổ nhìn bọn họ, hừ nói: - Thật sự chẳng thú vị chút nào!
.Lúc này Độc Cô Vô Nguyệt thật sự không cần quan tâm đến bất kỳ chuyện gì nữa, trong lòng vô cùng vui vẻ, bất cứ chuyện gì trong mắt y đều là chuyện vui cả, cho dù hiện tại có người đánh y, y cũng có thể vui vẻ chịu đánh, tuyệt đối sẽ không đánh trả, y cười khuynh thành bảo: - Ba vị huynh trưởng, Vô Nguyệt còn có một chuyện muốn nhờ vả.
.- Chuyện gì?
.Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Ta muốn lập tức cưới Hồng Lăng vào cửa ngay hôm nay, nhưng gia phụ không ở đây, kính xin ba vị huynh trưởng hỗ trợ chủ trì.
.Y vừa dứt lời, chợt nghe cách đó không xa có người hừ một tiếng: - Nhưng ta còn không có đáp ứng.
.Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thôi Tập Nhập dìu Thôi Hồng Lăng cùng Thôi Bình Trọng đi tới, mà trong mắt Thôi Hồng Lăng cũng đồng dạng lóe ra nước mắt vui sướng.
.- Ai ai ai! Làm gì a, Vô Nguyệt, cha ngươi không có mặt, còn có Nguyên thúc thúc a! Lúc nào thì đến lượt ba thằng nhóc này chứ!
.Nguyên Ưng lập tức tiến lên.
.Lại nghe đến một thanh âm trong trẻo vang lên: - Lúc nào thì đến lượt thúc rồi, còn có Vô Nguyệt à, tỷ đều chưa đến, mà đệ dám thành hôn rồi, đệ cứ thử xem, các ngươi lấy rồi ta cũng phải chia rẽ các ngươi, sau đó lại lấy một lần.
.Mấy người đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Tiêu Vô Y dẫn theo Thôi Oánh Oánh đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận