Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 919.2: Khủng hoảng tài chính

.Đừng nhìn thấy Hùng Đệ trông có vẻ ngây ngây ngô ngô, nhưng suy nghĩ lại vô cùng tỉ mỉ, sau khi y nghe nói về việc này, lại được biết đến Hàn Nghệ đã định chế đại lí cho Trương Thông, cộng thêm cả kế hoạch mở rộng thương hiệu, vì thế liền nghĩ đến hợp tác với Trương Thông, bởi vì bánh bao của y cần cháo, mà cháo của y quả thật không ngon bằng nhà Trương Thông, nếu mà hợp tác, đối với song phương đều là chuyện tốt. Bởi vậy y bảo Hàn Nghệ đem kế hoạch trợ giúp Trương Thông cho y, y cầm đi hợp tác với Trương Thông.
.Trương Thông đương nhiên vui vẻ, không cần nói gì khác, ai cũng biết Hùng Đệ là đệ đệ của Hàn Nghệ, đi theo Hàn Nghệ, không sợ không kiếm được tiền, nếu mà không hợp tác thì thật sự thành stupid rồi.
.Tên cửa hàng liền chọn là Thông Hùng.
.Ngay tại lúc đó, Hàn Nghệ tuyên truyền nhằm vào Kim Hành bắt đầu ùn ùn tuôn ra, Đại Đường nhật báo và tin đồn song song, tuyên truyền về Kim Hành bắt đầu có lợi nhuận lấy tốc độ cực kỳ nhanh chóng được truyền ra, hơn nữa số lượng cũng rất là kinh người.
.Cái này có thật không vậy?
.Là sự thật.
.Chỉ có điều Hàn Nghệ cố ý tránh nói về thời gian và đầu tư, cho mượn nhiều tiền như vậy, còn phải một hai năm về sau mới hồi vốn được, hắn còn đem mười ngàn quan tiền mình vay cũng đổ vào đó, lợi tức này có thể không nhiều không.
.Nhưng chỉ xem lợi tức thôi, thì rất dọa người.
.Hơn nữa Đậu Hành đã bắt đầu có lợi nhuận rồi, lợi nhuận của Trương Thông cũng là chuyện sớm hay muộn, dù sao quan hệ của Hùng Đệ và Hàn Nghệ, đó chính là huynh đệ như mạng.
.Hơn nữa, Hàn Nghệ còn vụng trộm làm cho người ta đem tin tức Cao Lý Hành đến Kim Hành gửi tiết kiệm tản ra ngoài, dù sao Cao Lý Hành đi vào Kim Hành rất nhiều người đều thấy được, việc này truyền đi là chuyện đương nhiên.
.Trải qua trận tuyên truyền che trời phủ đất này, mọi người dường như thấy được một cái bánh ngọt lớn đang bày ở trước mặt mình.
.Đầu tiên là địa chủ bắt đầu băt đâu đông đậy, bởi vì địa chủ đầu tư chỉ là số lượng tiền cực nhỏ, không cần bỏ ra quá nhiều tiền để vận chuyển, đất đai của bọn họ hàng năm cũng có thể sản xuất ra của cải, tiền của bọn họ tồn ở nhà cũng là tồn, tồn ở Kim Hành còn có thể tăng giá trị tài sản, vì thế đều bỏ ra một bộ phận tiền đến gửi ở Kim Hành, năm mươi quan, một trăm quan, số nào cũng có.
.Địa chủ vừa động, thương nhân cũng bắt đầu đông.
.Tiền mặt lưu động của Kim Hành bắt đầu trở nên bỗng nhiên tăng mạnh, cửa sổ gửi tiết kiệm trực tiếp từ ba cửa sổ tăng lên thành năm cửa sổ.
.Trận khủng hoảng tài chính này ở Trường An nổ ra vừa nhanh lại vừa mạnh, không thể nghi ngờ, tuyệt đối trái với quy luật kinh tế tự nhiên, bởi vì đây đều là Hàn Nghệ đang âm thầm thao túng đấy, chẳng khác gì là dục tốc bất đạt trong kinh tế.
.Bởi vì như vây sẽ mang đến một loạt khiếm khuyết.
.Tỷ như lợi tức.
.Gửi tiết kiệm càng nhiều người, như vậy tiền trả lợi tức của Kim Hành cũng càng nhiều, một khi Kim Hành thành công, người gửi tiết kiệm khẳng định sẽ hơn xa người vay tiền, đây không thể nghi ngờ là gia tăng áp lực cho Kim Hành rồi, bọn họ nhất định phải thông qua tài chính hiện hữu, thực hiện lợi nhuận, mà hiện nay kinh tế cũng không phát đạt, đường xá bế tắc, sự liên kiết giữa các địa khu vô cùng ít ỏi, đây là một cái khiêu chiến rất lớn.
.Kim Hành!
.Lách cách lách cách!
.Ở phía sau Kim Hành còn có một gian phòng lớn, từng trận tiếng động lách cách từ bên trong truyền đến, nhưng đừng có nghĩ sai, đây chỉ là thanh âm gảy bàn tính mà thôi.
.Chỉ thấy năm mươi người chia làm năm người một hàng, rất nhanh đang gảy bàn tính.
.Bọn họ chính là nhân tài số học mà Hàn Nghệ đã sớm bắt đầu bồi dưỡng.
.Kỳ thật năm người một hàng này, cũng có thể nói thành là năm người như một người, nói đúng hơn là năm người bọn họ đều đang tính cùng một khoản sổ sách, một khi xuất hiện một người tính toán ra kết quả bất đồng, như vậy nhất định phải tính lại, nhất định phải làm được đến mức kết quả tính toán của năm người đều giống nhau, đây là phải bảo đảm tính tinh chuẩn của kết quả.
.Vay tiền và gửi tiết kiệm từ Kim Hành phát triển rất mạnh, về tính toán tiền vàng cũng trở nên ngày càng phức tạp, bọn họ cầm tiền lương cao nhất Kim Hành, trả giá cao đương nhiên cũng phải hơn xa người khác.
.Hàn Nghệ, Tang Mộc, Thẩm Tiếu, Thẩm Quý bốn đầu não của Kim Hành ngồi ở trong phòng nhỏ, thẩm tra từng phần sổ sách vừa tính ra.
.- Xem đi, ta biết Hàn Nghệ nhất định có biện pháp, hiện giờ người gửi tiết kiệm càng ngày càng nhiều rồi.
.Thẩm Tiếu xem hết những khoản mục đó, thở dài một hơi, có vẻ cực kỳ hưng phấn.
.Nhưng Tang Mộc vẫn mang vẻ mặt đau khổ nói:
.- Nhưng Thẩm công tử, ngươi có nghĩ tới hay không, những số tiền này cũng không phải là đưa cho chúng ta, đây là phải trả lợi tức đấy, nếu không kiếm ra tiền, vậy chúng ta sẽ gặp nguy cơ càng lớn hơn nữa.
.Thẩm Tiếu không vui nói: - Ta bảo này Tang Mộc, ngươi có phải cố ý khiến lòng ta không thoải mái hay không, không ai gửi tiết kiệm, ngươi cũng náo, có người gửi tiết kiệm ngươi cũng náo, đến tột cùng ngươi muốn như thế nào?
.Thẩm Quý nói: - Đại công tử, Tang Mộc nói khá có đạo lý, Kim Hành cũng không phải dễ dàng làm như vậy, nhất định phải khiến hai bên đều kiếm tiền, đây chính là khó khăn nhất.
.Thẩm Tiếu khẩn trương nhìn về phía Hàn Nghệ, giống như muốn nói, hai người bọn họ đối phó một mình ta, ngươi còn không mau hỗ trợ.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tang Mộc và lão Thẩm nói đúng, Kim Hành này tuyệt không phải người bình thường có thể làm nổi, nếu không, cũng sẽ không đến lượt ta. Nhưng ta cũng đã từng nói qua vô số lần, ích lợi cùng nguy hiểm vĩnh viễn là cùng hướng đi, lợi ích tăng lên, phiêu lưu cũng sẽ tăng lên, chúng ta ngồi ở chỗ này, cũng không phải là vô duyên vô cớ kiếm tiền lợi tức, trên đời cũng không có chuyện tốt như vậy, mà phải dựa vào ý nghĩ. Chúng ta nhất định phải nghĩ biện pháp lợi dụng tiền này để kiếm được càng tiền nhiều hơn.
.- Mua đất!
.Thẩm Quý nói: - Hàn tiểu ca, nói cho cùng, vẫn là đất vườn đáng giá, con người chung quy cũng không thể rời khỏi đất dai, có đất là có thể loại lương thực, mỗi người đều phải cần phải có lương thực, hơn nữa dân số Đại Đường chúng ta càng lúc càng nhiều, đất này tương lại nhất định sẽ trở nên càng thêm đáng giá.
.Tang Mộc gật gật đầu, nói: - Nói có lý.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lão Thẩm, nhìn không ra ngươi rất có tầm nhìn xa đấy.
.Thẩm Quý khoát tay một cái nói: - Đâu có, đâu có, ta đây đều là học được từ lão gia.
.Thẩm Tiếu nói: - Ngươi học cha ta để làm chi, ngươi nhìn ta cha này, làm kinh doanh mấy chục năm, còn không bằng ta ở Trường An lăn lộn một hai năm.
.Thẩm Quý không vui nói: - Đại công tử, ngươi sao có thể nói lão gia như vậy, nếu không có lão gia nhiều năm tích góp từng tí một, ngươi lấy cái gì đến Trường An buôn bán.
.- Được rồi! Các ngươi đừng cãi cọ nữa.
.Hàn Nghệ khoát tay chặn lại, nói: - Lão Thẩm nói không sai, mua đất đích thật là ổn nhất đấy, nhưng tiền lời quá chậm, hơn nữa sẽ đem tiền mặt của chúng ta cố định ở trên đất đai, cái này đi ngược lại với thể chế lợi nhuận của Kim Hành chúng ta, bởi vì Kim Hành chúng ta chú trọng mau vào mau ra. Hơn nữa, cái trò mua đất này cũng đã bị địa chủ chơi đến mục nát rồi, chúng ta lại chen vào, cũng không nhất định là đối thủ của bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận