Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 369.1: Thời cơ thượng tấu tốt nhất

.Sau khi diễn tập chấm dứt, Hàn Nghệ lập tức sai người đem yến hội đã sớm chuẩn bị tốt lên, chủ yếu vẫn là để những người mẫu này bổ sung năng lượng, dù sao diễn tập đi đi lại lại lâu như vậy, khẳng định cảm thấy mệt rồi.
.Đám người Hùng Đệ, Tiểu Dã, Mộng Nhi cũng tham dự trong đó, cùng những người mẫu này ngồi chung một chiếu, cũng không phải bọn họ đói, chỉ là khá hưng phấn, khó có thể ngủ, mọi người vòng quanh ngồi xuống, tán gẫu đến quên trời quên đất, thật giống như người một nhà vậy. Tuy rằng có nhiều hơn một nửa người mẫu là sau này mới tới, nhưng căn cứ vào văn hóa của Phượng Phi Lâu, khiến cho các nàng rất nhanh liền dung nhập vào trong đó, thử hỏi ai không muốn sống ở trong một hoàn cảnh bình đẳng.
.Chính là vì như thế, công nhân Phượng Phi Lâu, từ đám người Tang Mộc, cho tới một ít người quét rác, bọn họ cũng không muốn rời khỏi Phượng Phi Lâu, hiện giờ ngõ Bắc có là chợ, bọn họ cũng không cần ra khỏi ngõ Bắc nữa rồi, bởi vì một khi ra khỏi ngõ Bắc, như vậy ngay lập tức sẽ đụng phải ánh mắt khinh bỉ đến từ khắp nơi.
.Mà Hàn Nghệ thì cùng với đám người Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo ngồi ở lầu hai cùng uống, về phần Liễu Cầm, bởi vì Lư Tri Liên vừa mới quen thuộc với đám người Tiểu Mập, hơn nữa cô bé cũng vô cùng yêu thích vị Tiểu Mập ca ca này, vì vậy muốn cùng Tiểu Mập ngồi chung một chỗ, Liễu Cầm vốn cũng là xuất thân ti tiện, cùng Tiểu Mập bọn họ cũng không có ngăn cách, sau khi nhận được sự đồng ý của Lư Sư Quái, liền mang theo Lư Tri Liên và Tiểu Mập bọn họ ngồi cùng một chỗ.
.- Hàn tiểu ca, ta xem như phục ngươi rồi.
.Lư Sư Quái cười cứ thế lắc đầu, nói: - Ta cùng với nội tử thành hôn nhiều năm như vậy, nguyên tưởng rằng trên đời này hiểu rõ nhất nội tử tất nhiên là ta, nhưng lại thật không ngờ.
.Nói tới đây, trên mặt y lộ vẻ xấu hổ, y nguyên bản cho là mình đã đối với Liễu Cầm rất tốt rồi, hiện giờ mới biết được, việc y làm vẫn còn chưa đủ a.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lư công tử chớ áy náy, kỳ thật điều này cũng không trách được Lư công tử, hoàn toàn chứng minh Lư công tử và lệnh phu nhân vô cùng ân ái.
.Vương Huyền Đạo nhiều hứng thú nói: - Nguyện nghe cao kiến.
.Hàn Nghệ dở khóc dở cười liếc nhìn Vương Huyền Đạo, lại thấy Lư Sư Quái và Trịnh Thiện Hành đều đang nhìn hắn, vì thế nói: - Lư công tử sở dĩ sẽ xem nhẹ điểm ấy, không phải là bởi vì Lư công tử khuyết thiếu sự quan tâm đối với lệnh phu nhân, mà là bản thân Lư công tử đối với mấy cái này không có hứng thú, một người rất khó chú ý đến phương diện mà mình không có hứng thú. Mà lệnh phu nhân khẳng định cũng biết tính nết của Lư công tử, vì vậy, nàng sẽ ẩn giấu đi một mặt thích làm đẹp của chính mình, bởi vì nàng biết, đây là ngươi thích. Kỳ thật giữa phu thê, rất khó không sinh mâu thuẫn, trừ phi là là vợ chồng vô cùng ân ái, bởi vì càng là vợ chồng ân ái, sẽ càng hiểu được cách nhân nhượng đối phương. Hơn nữa còn biết làm một cách thần không biết, quỷ không hay, sẽ không để cho nam nhân phát hiện, bởi vì các nàng biết thứ mình cần không phải là sự cảm kích của nam nhân chúng ta, mà là một gia đình hòa thuận.
.Lư Sư Quái nghe được liên tiếp gật đầu.
.Hàn Nghệ lại nói: - Ta tin tưởng mỗi một bộ y phục trên người Lư công tử, đều là lệnh phu nhân tự mình làm đấy, ta càng thêm tin tưởng khi lệnh phu nhân giúp Lư công tử làm quần áo, khẳng định cũng hy vọng Lư công tử mặc xong quần áo kia sẽ có được bề ngoài tuấn lãng, như vậy Lư công tử tặng một bộ váy cho lệnh phu nhân, thì có gì không thể đâu này? Mới vừa rồi vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng của lệnh phu nhân đã thuyết minh hết thảy. Kỳ thật sự chờ mong của nữ nhân đối với những niềm vui bất ngờ, cũng không thua gì sự chờ mong tên đề bảng vàng của nam nhân đâu.
.Nói tới đây, hắn mỉm cười một tiếng nói: - Tuy nói tiệm quần áo này của Trịnh công tử bán hơn phân nửa là phục sức nữ nhân, nhưng kỳ thật là vì nam nhân, ngươi bảo nam nhân đi làm quần áo, vậy không thực tế rồi, có tiệm quần áo, nam nhân liền có thể thực nhẹ nhàng chế tạo niềm vui bất ngờ cho nữ nhân của mình, đây là sự lãng mạn mà "Bạch sắc sinh tử luyến" đã đề xướng ở bên trong, đây cũng là một pháp bảo để gắn bó tình cảm vợ chồng.
.Lư Sư Quái nghe vậy cười ha hả. Nói: - Thiện Hành, ngươi đã tìm được một vị đồng minh tốt nha. Nếu đem những lời này truyền đi, mặc kệ nam nhân, hay là nữ nhân, đều sẽ tranh nhau tới nơi này của các ngươi mua quần áo.
.Hàn Nghệ vòng vèo cả nửa ngày, vẫn không ngoài việc tăng thêm quầng sáng cho tiệm quần áo, đánh bài tình yêu, hấp dẫn khách nhân đến mua quần áo.
.- Ta đây đã sớm biết rồi. Trịnh Thiện Hành cũng cười ha hả, lại nói: - Xem ra Hàn tiểu ca nhất định là một người chồng tốt.
.Hàn Nghệ không hề hàm hồ, nghiêm túc nói: - Cái này còn phải nói sao, ta đối với thê tử của ta không hề thiếu những lời ca ngợi. Ta gần như mỗi ngày đều sẽ nói cho nàng biết, nàng xinh đẹp dường nào, ta yêu nàng cỡ nào.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: - Thật sao?
.Hàn Nghệ nói: - Đương nhiên là thật sự a.
.Trịnh Thiện Hành xấu hổ cười, nói:
.- Ta thì lại không làm được.
.Hàn Nghệ khẽ mĩm cười nói: - Kỳ thật mỗi người đều không thông phương thức biểu đạt, tài văn chương của các ngươi tốt như vậy, tin tưởng các ngươi nhất định dùng không ít thi từ để ca ngợi phu nhân của các ngươi, tài văn chương của ta cũng chỉ có nhiêu đó thôi, chỉ có thể nói trực tiếp một chút, kỳ thật ta cũng muốn giống như các ngươi, như vậy thì càng thêm có ý cảnh.
.Vương Huyền Đạo cười nói: - Hàn tiểu ca thật sự là quá khiêm nhường rồi, ban đầu ở Vạn Niên cung, một câu 'Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng' của Hàn tiểu ca đã khiến cả triều văn võ nghẹn họng nhìn trân trối, có thể nói là tài trí hơn người, năm xe học phú a!
.Đổ mồ hôi! Quên mất vụ này rồi. Hàn Nghệ lúng túng nói: - Đây chẳng qua là nét bút thần, khi linh khi mất linh đấy, ta dù sao vẫn là không được đọc sách, công phu vẫn xa xa không bằng ba vị được, việc này chớ nhắc lại nữa, bằng không mà nói, ta thế nào cũng xấu hổ đến khó có thể mở miệng.
.Ba người cười ha hả, nhưng cũng không có tiếp tục đả kích Hàn Nghệ nữa.
.Lại tán gẫu thêm trong chốc lát, Trịnh Thiện Hành đột nhiên ai ôi! !! Một tiếng: - Trong lúc bất tri bất giác, sắc trời đã đã trễ thế này rồi. Nói xong, mặt y đã hiện lên vẻ u sầu.
.Vương Huyền Đạo thở dài nói: - Hôm nay lại phải làm con chuột nữa rồi.
.Trịnh Thiện Hành cười nói: - Là ta làm ngươi mệt rồi.
.Này con mẹ nó không phải huynh đệ sao, nói thế nào mà lại giống như tình lữ sinh tử cách biệt vậy hả. Hàn Nghệ khó hiểu nói: - Có chuyện gì thế?
.Lư Sư Quái cười khổ nói: - Hàn tiểu ca, ngươi chớ không phải là quên, đường phố sớm đã giới nghiêm rồi, muốn đi, chỉ có thể đi những ngõ đen, lối bùn thôi.
.Hàn Nghệ bừng tỉnh đại ngộ, nói: - Chẳng lẽ Trịnh công tử các ngươi cũng không được sao?
.Trịnh Thiện Hành nói: - Cũng không phải là không được, nhưng đây dù sao cũng là phạm pháp, cố tránh thoát ngõ thối, lại ô uế thân mình.
.Lư Sư Quái nói: - Nhị vị hiền đệ sao phải buồn, hôm nay đến nghỉ một lát ở ngay tại chỗ ta, sáng sớm ngày mai lại đi là được, ba người chúng ta cũng đã lâu không trắng đêm tâm tình rồi. Ồ, còn có, ngày mai ta chuẩn bị đi Ngự Sử Đài báo danh, cái này tránh được nhất thời, nhưng không trốn được một đời, ba người chúng ta liền cùng nhau đi thôi.
.Trịnh Thiện Hành và Vương Huyền Đạo liếc mắt nhìn nhau một cái, Vương Huyền Đạo là nam nhân có chứng thích sạch sẽ, y cũng không muốn đi vào ngõ thối kia rồi, khẩn trương gật đầu, nói:
.- Tốt lắm, liền theo ý tứ của Lư huynh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận