Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1110.2: Ai có chiêu của người đó

.- Đúng vậy!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Thân là trưởng quan của một châu, chuyện cần làm thực ra rất dễ, chính là khiến bách tính trong phạm vi quản hạt có cuộc sống thật tốt, vậy là được rồi. Vậy nên, trước tiên cần giúp đỡ người nghèo, người nghèo ở Đại Đường chúng ta cơ bản có hai loại, một loại là bách tính có ít đất, loại còn lại là bách tính không có đất. Làm sao để giúp những nông dân không có đủ đất đai nuôi sống bản thân này? Vậy tất nhiên phải hành động từ đất đai, lấy một ví dụ đơn giản, một mẫu đất nếu như trồng lương thực, một năm nhiều nhất cũng chỉ được giá vài trăm văn tiền, nhưng nếu như trồng mía thì giá trị gấp lên vài lần, để những bách tính có ít ruộng đất đó làm ra nhiều tài sản hơn, đây là tư tưởng trọng tâm của tùy người mà trồng, phối hợp thêm chọn cây thích hợp mà trồng, tiến hành đồng bộ, rất nhanh chóng sẽ có hiệu quả.
.Tiêu Thủ Quy nghe chỗ hiểu chỗ không, nói: - Trồng mía?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đúng, trồng mía. Mía không đáng tiền nhưng mía đường rất đáng giá, đường mía là thứ mà người giàu cần, nhưng điểm mấu chốt, đó là đường mía thì dễ dàng vận chuyển, nếu chỉ là mía mà nói, từ Ba Thục chuyển đến Trường An rất dễ bị hỏng, bởi vậy cần trồng những loại nông sản dễ bảo quản, vận chuyển, đệ còn biết có một loại hoa thích hợp trồng trên đất bên đó, loại hoa này có thể ép ra dầu, nếu là dầu cũng thích hợp với việc vận chuyển trong thời gian dài, đến lúc đó tự nhiên sẽ có thương nhân mang lương thực và tiền lụa đến đó xây dựng phân xưởng, như vậy cũng có thể giúp những bách tính không có đất đai có việc làm.
.Tuy nhiên trước đó, quan phủ phải hỗ trợ cho những bách tính này, đó là cho bọn họ lương thực, để họ chuyển sang loại hình trồng cây kinh tế nông nghiệp, nhưng đây không phải là quan phủ bỏ ra không, đợi sau khi nông dân thu được tiền từ cây nông nghiệp, quan phủ thu lại lợi ích thuộc về mình là được. Thực ra việc này không quá khó, mấu chốt chính là phải làm đến nơi đến chốn từ tiểu tiết, đại ca huynh người cũng như tên, nhiệm vụ lần này rất phù hợp với huynh.
.Tiêu Thủ Quy cười ngượng ngùng, nói: - Đệ chớ có khen ta, ta còn kém đệ nhiều. Hiện giờ thương nhân trong thiên hạ đều nói đệ làm buôn bán là thiên hạ đệ nhất, đệ nói đáng tiền tức là đáng tiền, điều này đại ca tin tưởng đệ. Nhưng có một điểm này đệ đã nghĩ chưa, nhưng là tùy đất mà trồng, hay là tùy người mà trồng thì sẽ giảm thiểu đất trồng, lương thực sẽ bị giảm đi, nếu chẳng may quốc gia cần lương thực, có khả năng có người sẽ chĩa mũi nhọn về phía đệ đầu tiên.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại ca, triều Tùy bách tính ngày ngày la hét không có cơm ăn, mà đại ca đã từng gặp địa chủ nào không có cơm ăn, thiên hạ trước giờ đều không thiếu lương thực, chỉ là lương thực tích trữ trong tay số ít người, lợi dụng ưu thế địa lý trồng các loại cây nông nghiệp, không phải là để móc lương thực từ tay những thương nhân kia sao, đất trồng tuy giảm đi, nhưng lương thực trên thị trường thì sẽ càng ngày càng nhiều.
.Kỳ thực ngoài cái này ra, hắn còn có lúa nước dự trữ bên cạnh, Đường Triều nhân khẩu không nhiều, đất đai lại rộng lớn, chỉ cần thương lộ (con đường buôn bán) thông rồi, lương thực sẽ không còn giới hạn ở một vùng, vậy thì hắn cũng thật không tin sẽ có ai đói chết.
.Sau đó, Hàn Nghệ còn trao đổi tỉ mỉ với Tiêu Thủ Quy một hồi, còn dặn dò Tiêu Thủ Quy tuyệt đối không được tuyên dương ra ngoài, phải lặng lẽ hành sự, đây không phải chính sách của triều đình, mà nhiệm vụ sau khi huynh nhận nhậm chức, tuyệt đối đừng kéo hoàng đế xuống nước, nếu có sai thì hai huynh đệ chúng ta gánh là được rồi.
.Rất nhanh, chiếu lệnh của triều đình đã hạ xuống, chỉ là một chức quan, thực ra đây là chức quan bé nhỏ không đáng kể, người bình thường đều không mấy quan tâm nhưng lại lập tức thu hút sự quan tâm của mọi người, bởi vì Tiêu Thủ Quy vừa quay về Trường An đã lập tức lên chức, thằng ngốc cũng biết là do Hàn Nghệ mưu đồ từ bên trong.
.Người của Lan Lăng Tiêu thị lập tức chạy tới phủ Tống Quốc Công chúc mừng, thực ra đến để nịnh bợ Hàn Nghệ, tên tiểu tử ngươi đúng là không biết xấu hổ, lời nói trước sau không hợp nhất, khiến đại cữu tử từ một chức nhàn quan liền thăng ngay lên trưởng quan của một châu, đám thân thích chúng ta lại thích người không biết xấu hổ như ngươi, đi theo ngươi chắc chắc sẽ được làm quan.
.Ngay lập tức nhà đông như trẩy hội.
.Nhưng lại đưa đến sự ngưỡng mộ đố kị hằn học nhiều hơn.
.Nhất là đám người Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, Hàn Nghệ không biết xấu hổ đề bạt đại cữu tử của mình, cứ tiếp tục như vậy, đến khi Hàn Nghệ nhất gia độc đại, vậy thì bọn họ xong đời rồi.
.Nhưng bọn họ lại không có tài năng ở phương diện này, bọn họ đều là người văn chương viết rất hay, sách đọc rất nhiều, đàm cổ luận kim, chắc chắn miệng lưỡi lưu loát, nhiều lắm cũng chỉ là năng lực hành chính mạnh, giỏi về tranh đảng, nhưng lại thiếu năng lực đặt ra chính sách, không như Hàn Nghệ, bên trái một chính sách, bên phải một chính sách, mãi không hết, hoàng đế cũng chỉ có thể không ngừng trọng dụng Hàn Nghệ, nhưng bọn họ thì chẳng thể đề xuất ra một chính sách nào.
.Càng nghĩ càng thấy khủng hoảng, Hứa Kính Tông liền tìm đến cháu trai bên ngoại Vương Đức Kiệm, cháu ngoại à, cậu làm tể tướng lâu như vậy, có phải cũng cần đưa ra phương châm lớn gì đó cho quốc gia không.
.Vương Đức Kiệm tự xưng mưu trí, dù là nghĩa xấu nhưng chắc chắn cũng có chút bản lĩnh, nhanh chóng khuyên can Hứa Kính Tông, lão nhân gia ngài tuyệt đối đừng phát điên, giống như đại kế hoạch tây bắc của Hàn Nghệ, ông làm tốt thì không sao, nhưng làm không tốt khác gì tự đắp mộ cho mình, làm Tể tướng thực ra cần học tập Trưởng Tôn Vô Kỵ, không cầu có công chỉ cầu không sai lầm, cầu tiến trong yên ổn, nếu không phải như vậy, làm sao Trưởng Tôn Vô Kỵ có thể làm Tể tướng ba mươi năm, ông đi theo kẻ lỗ mãng Hàn Nghệ kia, hắn chỉ có thể làm cho ông sảy chân rơi vách đá, Hàn Nghệ có thể lập nghiệp như vậy, hắn không có thân thế như chúng ta, nếu hắn không làm như vậy, một nông phu như hắn đến đặt chân vào triều đình cũng không thể, nói gì đến làm Tể tướng.
.Hứa Kính Tông ngẫm lại thấy cũng đúng, lão ta không thể đến nội bộ A Sử Na Hạ Lỗ làm nội gian, nhưng để mặc Hàn Nghệ đề bạt thân thích mà không kiêng nể gì như vậy, đó lại là một chuyện a!
.Vương Đức Kiệm suy ngẫm một lát, đột nhiên kế từ tâm đến, nói: - Cữu cữu, có phải người quên gì rồi hay không?
.Hứa Kính Tông sửng sốt, nói: - Ta quên cái gì?
.Vương Đức Kiệm nói: - Thái tử a!
.- Thái tử?
.Hứa Kính Tông ban đầu sửng sốt, đột nhiên trợn trừng hai mắt, dường như hiểu ra điều gì đó.
.Vương Đức Kiệm nói: - Mẹ dựa vào con mà cao quý, Vương thị đã chết, đương kim thái tử sớm muộn cũng phải chuyển ra Đông Cung, lập đại vương thành thái tử, đó là xu thế tất yếu, chỉ là lúc đó bệ hạ còn niệm tình Vương thị chết thảm, trong lòng áy náy, vì vậy lúc đó chưa tiếp nạp đề nghị của cữu cữu, bây giờ cũng bối cảnh đã khác rồi, sao cữu cữu không đề nghị lại việc lập đại vương làm thái tử, hoàng hậu nhất định sẽ mời cữu cữu làm thầy cho thái tử, thái tử là quân chủ trong tương lai a, lúc đó tự nhiên sẽ có rất nhiều đại thần sẽ dựa vào cữu cữu.
.Hứa Kính Tông nghe được mà mở cờ trong bụng, chủ ý này thật sự là quá hay, đây mới là lối đi của chúng ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận