Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1019: Ý trời cho ta gặp chàng

..
.Cho đến giờ phút này, Hàn Nghệ mới hiểu được không phải tình cảm của mình với Nguyên Mẫu Đơn đã nhạt, mà là hắn quá lo sợ bị mất đi, vì vậy vẫn luôn cố ý né tránh chuyện này, không muốn nói ra, cũng không muốn nghĩ đến, bởi vì hắn hết sức bất lực với chuyện này, bởi vậy lúc nãy khi nhìn thấy Nguyên Mẫu Đơn sắc mặt không tốt, trong lòng hắn căng thẳng muốn chết.
.Nói công sự? Nguyên Mẫu Đơn đầu tiên là sửng sốt, lại mấp máy môi, nghiêm mặt nói: - Kéo dài như vậy cũng không được, hay là chúng ta nói cho rõ đi.
.Hàn Nghệ thấp thỏm liếc nhìn Nguyên Mẫu Đơn một cái, giỏi lắm, thật sự định lật bài ngửa với ta à, đúng là quá ác mà. Nói: - Hôm nay nàng ngủ không ngon giấc, tinh thần không tốt, hay là hôm khác chúng ta nói sau đi.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Nếu chàng đã biết tinh thần ta không tốt, thì càng không nên nói công sự.
.- Vậy chúng ta có thể nói chuyện phong nguyệt a! Hàn Nghệ nặn ra một nụ cười.
.Nguyên Mẫu Đơn mấp máy môi, khinh miệt nói: - Không phải chàng muốn thừa cơ mà vào sao?
.- Thừa cơ mà vào chết nhanh nhất. Hàn Nghệ buồn rầu nói.
.Nguyên Mẫu Đơn mặc kệ, hỏi: - Chàng muốn thế nào?
.Hàn Nghệ thấy không tránh được, trầm mặc một lát, mới thở dài nói: - Ta chưa từng nghi ngờ tình cảm đối với nàng, bởi vậy ta vẫn luôn suy nghĩ làm sao có thể giảm bớt sự áy náy trong lòng nàng, nhưng nhưng ta cũng tìm ra một cách giải quyết hoàn mỹ, còn lâu ta mới đưa bảo vật cho người trong trạng thái chưa tỉnh ngủ như nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn thần sắc khẽ động, hỏi: - Nếu đã như vậy, thì chàng cho rằng ta nên lựa chọn thế nào?
.- Đương nhiên ta hy vọng nàng có thể lạc quan một chút, nhưng ta cũng biết nàng đã hạ quyết tâm rồi, bởi vậy ta luôn không muốn bàn với nàng, chính vì sau khi bàn xong rồi thì không thể cứu vãn được nữa. Hàn Nghệ nói với vẻ rất chán chường, hắn vẫn luôn có thái độ tiêu cực đối với chuyện này.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn ra, nói: - Chàng nói sau khi trở về, chàng cố ý tránh ta, chỉ là sợ ta bàn chuyện này với chàng?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Nguyên Mẫu Đơn cúi đầu trầm mặc một lát, hạ giọng nói: - Vậy tại sao chàng có thể chắc chắn như vậy? Đây cũng là bản lĩnh nhìn mặt đoán lòng của chàng sao?
.- Chuyện rõ ràng như vậy, không cần phải vận dụng học vấn uyên thâm như thế.
.Hàn Nghệ thở dài.- Bây giờ ta vẫn còn nhớ trước đây khi ta đến đây từ biệt nàng, phản ứng của nàng hết sức lãnh đạm, tuy ta chỉ là người chuyển lương thảo, nhưng dù gì cũng là lên tiền tuyến, người chứ không phải cỏ cây, ai có thể vô tình, dù sao chúng ta cũng được coi như là quen biết, ta biết nhất định là nàng cố ý làm như vậy, nhưng điều này cũng chứng minh cố tình nới rộng khoảng cách với ta.
.Trong mắt Nguyên Mẫu Đơn hiện lên một chút đau xót, lắc lắc đầu nói: - Cũng không phải là ta cố ý!
.Không đợi nàng nói xong, Hàn Nghệ liền kích động nói: - Không phải chứ, nàng thật sự lạnh lùng với ta như vậy?
.Nguyên Mẫu Đơn vội nói: - Chàng nghe ta nói xong đã, lúc đó chỉ là ta chỉ là ta vô cùng sợ.
.- Sợ?
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói - Nàng sợ gì?
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu chặt cặp lông mày kẻ đen, nói:
.- Trước đây trước đây Độc Cô Tiên Lược cũng cũng là vào ngày tân hôn, phụng mệnh xuất chinh, kết quả là không bao giờ trở về nữa, bởi vậy khi nghe nói chàng phải xuất chinh, ta tâm hoảng ý loạn, cũng không biết phải nói gì cho được, chỉ muốn chạy trốn tất cả.
.Hàn Nghệ chớp chớp mắt, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi! Sao ta lại không nghĩ đến điều này, nhất định chuyện đó có dấu ấn không thể xóa nhòa trong lòng nàng, Hàn Nghệ ơi là Hàn Nghệ, ngươi cũng đúng là thông minh cả đời hồ đồ một giờ, tâm lý học của ngươi đem cho chó ăn rồi phải không. Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lòng đầy hối hận.
.Nguyên Mẫu Đơn thấp thỏm liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ, có phải chàng đang giận ta hay không?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Sao ta lại giận nàng, ta yêu nàng còn không hết, với lại với lại về chuyện này, ta chỉ có giận mình chứ đâu có tư cách giận người khác.
.Có hi vọng! Hàn Nghệ đang nói đột nhiên mắt sáng lên, hai tay bỏ xuống cầm hai bên ghế, nửa thân người rất nhanh chóng di động nửa vòng, đến bên cạnh Nguyên Mẫu Đơn, vẻ mặt đầy mong đợi, nói: - Vậy bây giờ nàng nghĩ thế nào? Không giữ quyết định cũ chứ?
.Nguyên Mẫu Đơn thấy hắn hai mắt đầy vẻ mong đợi, làn da mịn màng hơi ửng hồng, lại càng thêm xinh đẹp.
.Hàn Nghệ vội nói: - Nàng từ từ nghĩ, không cần vội, bây giờ ta chỉ còn lại thời gian, ta không vội, nàng tuyệt đối tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính, nhất định phải thận trọng, thận trọng.
.Nguyên Mẫu Đơn liếc mắt nhìn hắn, thần sắc biến đổi, nói: - Thật ra thật ra từ sau khi chàng xuất chinh, ta vẫn luôn thấp thỏm lo âu, gần như ngày nào cũng gặp ác mộng, ngày nào cũng sống trong sợ hãi, ta sợ vận rủi sẽ lại rơi xuống đầu ta lần nữa. Quả nhiên, mấy tháng trước bên phía đại ca ta truyền đến tin chàng mất tích, ta ta cho rằng tất cả đã linh nghiệm, ta chỉ là một nữ nhân không may mắn, là ta liên lụy đến chàng, lúc đó ta thật sự rất tuyệt vọng.
.Ta vô cùng hối hận vì đã nói những lời đó với chàng trước khi chàng xuất chinh, nếu như vậy, ít nhất ta sẽ không oán hận bản thân như vậy, ta chỉ cầu khấn trời xanh, hy vọng có thể xuất hiện kỳ tích. Ta thề với ông trời, chỉ cần chàng có thể bình an trở về, thì thì không có gì có thể cản trở ta trở thành vợ của chàng. Trước đây ta thực sự đã quá tham lam, để ý đến quá nhiều thứ, ta luôn cân nhắc trong thương tổn, hy vọng có thể khiến cho thương tổn giảm xuống thấp nhất, nhưng cũng bởi vì như vậy mà ta chẳng có được gì cả.
.Có lẽ ông trời đã nghe thấy lời cầu khấn của ta, để cho ta nghe được tin chàng bình an vô sự. Nhưng mà nhưng mà sau khi chàng trở về, đối với ta lại không nóng không lạnh, ta nghĩ là chàng vô cùng giận ta, dù sao thì giữa chúng ta vẫn luôn là chàng tiến lên, còn ta thì không ngừng lùi lại, đây đều là ta tự chuốc lấy, nhưng chỉ cần chàng có thể bình an trở về là ta đã mãn nguyện rồi.
.Lúc mới bắt đầu nói, nàng còn có chút e lệ, nhưng cứ nói cứ nói, nàng hoàn toàn chìm đắm trong mạch cảm xúc của mình, nước mắt không ngăn được mà chảy xuống, nàng đầy áy náy đối với Độc Cô Tiên Lược, nhưng đó là vì Nguyên Liệt Hổ, nhưng nàng đối với Hàn Nghệ lại là kiểu hối hận trong tuyệt vọng, nàng thật sự không muốn lịch sử lặp lại lần nữa, nàng phải ích một lần, không thèm quan tâm, chỉ là muốn làm thê tử của Hàn Nghệ. Nhưng phán đoán sai lầm của Hàn Nghệ cũng khiến nàng nảy sinh phán đoán sai lầm, nàng cảm thấy đây là một sự báo ứng, một khi Hàn Nghệ không chủ động thì nàng không biết nên làm thế nào, chỉ có thể không ngừng an ủi bản thân, Hàn Nghệ trở về là tốt, mình không có tư cách cưỡng cầu quá nhiều, bởi vì chuyện này đều là do bản thân nàng tạo thành.
.Hàn Nghệ nghe vậy ngẩn người không nói, nếu bây giờ hắn quay về hậu thế, hắn tuyệt đối không có mặt mũi đối diện với Peter Chu, còn nhìn mặt đoán lòng, quả thực chỉ là rắm chó không kêu a, vậy mà hoàn toàn phỏng đoán sai lầm, đây chính là hậu quả của việc tài năng không đủ còn ra vẻ tinh tướng. Nhưng nói đi nói lại, bác sĩ tâm lý đều là người thứ ba quan sát một số hoạt động tâm lý, còn bản thân Hàn Nghệ ở trong cuộc, hắn cũng là một người, hắn cũng sẽ bị cảm xúc của mình dối lừa, cũng có thể nói là hắn quá quan tâm đến Nguyên Mẫu Đơn, cho nên hắn đã xuất hiện phán đoán sai lầm kiểu trống đánh kèn thổi ngược.
.- Xin lỗi!
.Hồi lâu sau, Hàn Nghệ giơ tay lau nước mắt trên mặt nàng, ngưng mắt chăm chú nhìn, thương xót nói: - Là ta đã khiến nàng chịu khổ rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ lắc đầu, nhưng nước mắt lại càng chảy nhanh hơn.
.Hàn Nghệ đột nhiên thò tay ra, ôm chặt nàng vào lòng.
.Nguyên Mẫu Đơn dựa sát vào ngực hắn, không ngừng thút thít, nhưng nếu là một khắc trước, nước mắt đại diện cho sự sợ hãi, lo lắng, hối hận, thì nước mắt trong giờ khắc này đại diện cho niềm vui sướng, hạnh phúc và trân quý.
.Hai người ôm chặt lấy nhau, đều vô cùng trân trọng thời khắc này, bởi vì đối với họ mà nói, đây chính là thời khắc của quãng đời còn lại.
.Trôi qua một lúc lâu, Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Nếu để ta gặp lại Ban Tà một lần nữa, nhất định ta sẽ đưa cho gã ta một trăm quan tiền, sau đó ngày ngày cắm ba cây hương trên đầu gã ta, sẽ không để gã ta chịu một chút cực khổ nào.
.Nguyên Mẫu Đơn sửng sốt, nói: - Ban Tà? Cái tên này nghe có vẻ rất quen.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chính là gã ta đã suýt bắn chết ta.
.- Đúng rồi! Đại ca ta từng nhắc đến người này, gã ta là thủ lĩnh của Thử Ni Thi Bộ. Nguyên Mẫu Đơn nói xong lại hoang mang nói: - Nhưng mà nhưng mà tại sao chàng phải làm như vậy, không phải gã ta suýt nữa thì bắn chết chàng rồi sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Ta từng phát thề, nếu gã ta rơi vào tay ta, ta nhất định phải ngũ mã phân thây, băm thây gã ta thành vạn mảnh, nhưng bây giờ ta chỉ cảm kích gã ta, nếu không phải là gã ta, bây giờ làm sao ta có thể ôm nàng, bởi vậy có thể thấy, yêu và hận tuy đối lập, nhưng yêu hiển nhiên là cao hơn một bậc, bởi vì yêu có thể hóa giải hận.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe vậy trong lòng chỉ thấy ngọt ngào, nhưng nàng lại vô cùng căm hận tên Ban Tà này, nói: - Nhưng cũng vì gã ta, khiến ta từng đau khổ không muốn sống.
.Hàn Nghệ ngẩn người, cười ha hả nói: - Cũng đúng, ta và gã ta tuy đã hòa nhau, nhưng gã ta còn hại nàng đau lòng như vậy thì quyết không thể tha cho gã ta, nàng yên tâm, cho dù chân trời góc biển, nhất định ta cũng phải bắt được gã ta, lăng trì xử tử gã ta, báo thù cho nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn cười khúc khích nhưng không nói, chỉ dựa cả thân người vào lòng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng tâm lĩnh thần hội tăng thêm vài phần lực đạo, dùng sức ôm lấy nàng, trong lòng tràn đầy vui vẻ, dự án này đã kéo dài suốt hai ba năm trời, cuối cùng cũng được viên mãn, không có gì khiến hắn cảm thấy vui vẻ hơn chuyện này, nói: - Qua hết rồi, những chuyện đó đều qua rồi, sau này bất luận xảy ra chuyện gì, ta đều sẽ không để nàng rời xa ta nữa, tuyệt đối không!
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ cười một tiếng, nói: - Thật ra với tính cách này của ta, nếu không gặp được chàng, chỉ sợ đời này cũng sẽ không biết tình yêu là thứ gì, chàng bảo ta làm sao còn rời xa chàng được.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Vậy sao? Vậy không biết ta thu hút nàng nhất ở phương diện nào, nàng nói cho ta biết, sau này ta thể hiện sức hấp dẫn ở phương diện này nhiều hơn nữa.
.Nguyên Mẫu Đơn nhớ tới những thủ đoạn kia của Hàn Nghệ, chỉ cảm thấy buồn cười, nói: - Bám dai như đỉa cộng thêm mặt dày.
.Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Đây đây là ta sao?
.- Sao không phải. Nguyên Mẫu Đơn nói: - Thật ra sau chuyện của Thôi đại tỷ, ta đã từng mất đi lòng tin đối với tình yêu, ta cảm thấy tình yêu sẽ chỉ hại người hại mình, bởi vậy lúc đó ta chỉ nghĩ tuân theo lời dặn của gia tộc, tìm một người để cưới, nhưng không ngờ rằng lại làm một quả phụ, nhưng ta cũng không hối hận, ta nghĩ như vậy thì không cần phải đối mặt với những chuyện kia, có thể một lòng làm chút việc cho Nguyên gia, cho đến cho đến khi gặp được chàng, cho dù là tai nạn ngẫu nhiên đêm đó, ta cũng không muốn đối mặt với tất cả những chuyện này, nếu không phải lúc đầu chàng từng bước tấn công, mặt dày mày dạn bám lấy ta, ta sợ là sớm đã đẩy chàng ra xa vạn dặm rồi, ta tin trên đời này cũng không có nam tử nào đối xử với ta như vậy, nếu trên đời này có ý trời, thì chính là ý trời cho ta gặp chàng.
.Nhớ lại mấy đêm đó, Hàn Nghệ không kìm nổi bật cười một tiếng, cúi nhìn Nguyên Mẫu Đơn trong lòng, cười nói: - Thì ra nàng thích luận điệu này à, vậy chúng ta tận hưởng lại một chút thì thế nào.
.Nguyên Mẫu Đơn a một tiếng, Hàn Nghệ liền cúi đầu xuống hôn nàng.
.Nguyên Mẫu Đơn trợn hai mắt, muốn cự tuyệt theo bản năng, nhưng cuối cùng nàng lại nhẹ nhàng khép hai mắt lại, đỏ mặt, chủ động dâng hiến đôi môi thơm đỏ tươi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận