Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 485: Phải rửa mắt mà nhìn.

.Nguyên thị nghe được liền liên tục gật đầu, lại lộ ra vẻ thích thú.
.Mà Dương Tư Huấn càng không thể nói gì thêm, làm gì còn vẻ xấu hổ, chỉ là thay đổi sắc mặt, có cảm giác như trả giá rồi nhận được hồi báo, cảm thấy Hàn Nghệ giống như là học trò của mình vậy, hiện giờ đã trồng ra hoa kết quả, vui sướng khó có thể nói nên lời, bởi vì ông ta lúc trước có những suy nghĩ này, thật sự rất vui, xúc động nói: Tốt, tốt! Ngươi có thể hiểu được như vậy, thật sự là quá tốt rồi, ta cảm thấy vô cùng vui mừng.
.Mà không biết rằng với sự khôn ngoan của Hàn Nghệ, làm sao có thể tham vọng viễn vông, không biết trời cao đất rộng.
.Nhưng bất kể thế nào đi nữa, những lời này của Hàn Nghệ, chẳng những hóa giải được sự xấu hổ của Dương Tư Huấn mà còn giúp cho mối quan hệ giữa hắn và Dương Tư Huấn ngày càng tốt hơn.
.Dương Tư Huấn yêu ai thì yêu cả đường đi, liền quay qua hỏi thăm Hùng Đệ và Tiểu Dã.
.Sau đó mấy người họ trò chuyện với nhau hết sức thân thiện, càng nói chuyện lại càng ăn ý, dù sao lúc trước Dương Tư Huấn chỉ đối đãi với Hàn Nghệ như một tiểu bối, không có tiếng nói chung, bây giờ Hàn Nghệ làm quan rồi, nhiều đề tài để nói hơn. Càng nói chuyện sâu hơn, thì phát hiện những lời Hàn Nghệ nói rất hợp với ông ta, trong lòng hối hận không thôi, lúc trước sao lại không giữ Hàn Nghệ lại.
.Nguyên thị vốn dĩ hôm nay chuẩn bị làm người hán chính, ngược lại không xen được lời nào, có điều thấy phu quân và Hàn Nghệ nói chuyện ăn ý như thế, trong lòng cũng rất vui. Nhưng cùng lúc vui vẻ, bà ta lại sợ phu quân mình quên mất việc chính, thế là tìm cơ hội, lên tiếng bảo Dương Mông Hạo dẫn Tiểu Dã và Tiểu Mập ra hậu hoa viên chơi.
.Nguyên thị làm như thế cũng nhắc tỉnh Dương Tư Huấn.
.Dương Tư Huấn ho nhẹ một tiếng nói: Hàn Nghệ, ngươi cũng biết, ta không phải người thích vòng vo, Tiểu Mông nó rất muốn vào Dân An Cục, mà Tuyết Nhi cũng đã đến nhờ ngươi giúp đỡ, và ngươi và Tuyết Nhi lại có quan hệ rất tốt, ta sợ ngươi vì mối quan hệ với Tuyết Nhi nên mới đồng ý, cho nên ta vẫn muốn đích thân hỏi ngươi, rốt cuộc Tiểu Mông có thích hợp vào Dân An Cục không. Nếu không thích hợp, cho dù có cho Tiểu Mông vào Dân An Cục, cũng không làm được gì cả, ngược lại sẽ xảy ra nhiều phiền toái.
.Nguyên thị nghe như vậy thì cảm thấy không vui, bà ta chỉ muốn Tiểu Mông ở bên cạnh bà ta thôi, những chuyện còn lại bà ta mặc kệ, hiện giờ Hàn Nghệ đồng ý rồi, ông còn nói nhiều làm chi.
.Hàn Nghệ cười nói: Không biết vì sao Quan Quốc Công lại cho rằng Tiểu Mông không thích hợp? Hay là Quan Quốc Công vốn dĩ không muốn Thiếu công tử gia nhập vào Dân An Cục.
.Dương Tư Huấn nói: Ta cũng không phải là không muốn. Nếu Tiểu Mông thực sự thích hợp, ta là phụ thân đương nhiên sẽ ủng hộ nó. Nhưng đứa nhỏ Tiểu Mông này, bị hai lão già này làm cho hư rồi, nôn nóng gấp gáp, không thích đọc sách, còn thường hay gây rắc rối, cũng không gạt ngươi, trong lòng ta cũng rất lo lắng về chuyện này.
.Thật là hiểu con không ai bằng cha nhỉ! Hàn Nghệ cười ha ha nói: Nhưng quan điểm của ta và Quan Quốc Công trái ngược nhau, ta cho rằng Thiếu công tử rất thích hợp vào Dân An Cục, hơn nữa ta cảm thấy Thiếu công tử có những ưu điểm mà nhiều người không có.
.Dương Tư Huấn kinh ngạc nói: Thật sao? Sao ta là phụ thân nó mà không biết.
.Hàn Nghệ nói: Bởi vì Quan Quốc Công người chỉ thấy được những mặt mà người chú trọng, thật ra mỗi người đều có ưu điểm và khuyết điểm, Thiếu công tử cũng không ngoại lệ, mà ưu điểm lớn nhất của Thiếu công tử là giản dị, dễ gần. Ta đến Trường An cũng được một thời gian rồi, nhưng vì ta xuất thân thấp kém, vì vậy bình thường những con cháu quý tộc đều dè bỉu ta, thậm chí còn nói xấu ta thậm tệ, chỉ có Thiếu công tử ngay từ đầu đã xem ta như bằng hữu, chuyện này vô cùng đáng quý, nhất là đối với Dân An Cục mà nói, bởi vì Cảnh Sát Hoàng Gia là phải bảo vệ dân chúng, mà dân chúng không chỉ là quý tộc mà còn rất nhiều dân thường, kể cả những người hèn mọn thấp kém. Nếu khinh thường những dân chúng này thì làm sao mà tận tâm tận lực bảo vệ họ chứ. Mà những chuyện Quan Quốc Công nói như gây rắc rối, không thích đọc sách, đều có thể từ từ dạy sau, nhưng có nhiều thứ lại rất khó thay đổi được, vì vậy ta đồng ý cho Thiếu công tử gia nhập Dân An Cục, không phải là vì nể mặt Dương cô nương, Thiếu công tử quả thật là người có những ưu điểm đặc biệt.
.Những lời này nói cũng phải có lý có cứ.
.Dương Tư Huấn cũng cảm thấy rất có lý, con mình cũng không phải là tệ, không khỏi yên lòng.
.Nguyên thị nghe được vui vẻ, cười ha hả nói: Tiểu tử Tiểu Mông này, bình thường hơi bướng bỉnh, nhưng thật sự rất giản dị dễ gần, đối xử với mọi người rất nhiệt tình, tính cách vẫn rất đơn thuần.
.Người làm cha làm mẹ, đều hy vọng người khác nói con của mình tốt, không ai là ngoại lệ.
.Dương Tư Huấn gật đầu nói: Đã như vậy, thì ta cũng yên lòng, chỉ nhờ ngươi giúp ta quản giáo Tiểu Mông thật tốt. Nếu Tiểu Mông ngoan cố không đổi, ngươi cứ việc dạy bảo nó, ta tuyệt đối không trách ngươi đâu.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: Ta tin rằng Thiếu công tử sẽ tự mình thay đổi từ từ.
.Dương Phi Tuyết cười hì hì nói:
.Nhị bá, nhị thẩm, như vậy thật không công bằng nha. Con nói Tiểu Mông tốt, hai người lại nói là con nói tốt cho Tiểu Mông, mà Hàn Nghệ nói Tiểu Mông tốt thì hai người tin liền.
.Nguyên thị liếc mắt nhìn Dương Phi Tuyết, nói: Cái con bé này bớt ngắt lời đi, ta còn chưa nói con đấy.
.Dương Phi Tuyết liền xìu xuống, cũng không dám nói tiếp nữa.
.Chẳng qua là vì Hàn Nghệ vẫn còn ở đây. Nguyên thị cũng không tiện phát huy.
.Sau khi nói xong việc này, vợ chồng Dương Tư Huấn cũng coi như nhẹ nhõm đi rất nhiều, nói chuyện phím vài câu, thấy còn quá sớm mới đến giờ cơm, nên để Dương Phi Tuyết dẫn Hàn Nghệ đi dạo một chút.
.Hàn Nghệ, ngươi thật là giỏi, nói dăm ba câu mà đã đánh tan lo lắng của nhị bá.
.Trở ra phòng khách, Dương Phi Tuyết vui vẻ xoay người một cách thật đẹp, quay mặt nhìn về phía Hàn Nghệ, bước ngược ra sau, vẻ mặt tươi cười đầy hưng phấn. Thật ra nàng thấy Tiểu Mông vừa khóc vừa la, trong lòng cũng rất khó chịu, thật sự rất muốn giúp Dương Mông Hạo.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói: Thiếu công tử lòng dạ không xấu, cho cậu ta một cơ hội, cũng không phải chuyện thương thiên hại lý gì, nhưng cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình.
.Dương Phi Tuyết gật đầu cười nói: Đúng như những gì ta nghĩ. Nói xong, nàng ta dừng lại một chút, nói: Hàn Nghệ, cha ta sắp đến Trường An rồi.
.Hàn Nghệ vui vẻ nói: Thật sao? Chẳng lẽ cha cô lên chức rồi hả?
.Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: Không phải, chỉ là trở về thăm người thân thôi.
.Hàn Nghệ ồ lên một tiếng, hưng phấn nói: Vậy nhị ca cô cũng đến sao?
.Dương Phi Tuyết thấy vẻ mặt Hàn Nghệ đầy hưng phấn, trong mắt hiện lên chút cô đơn, chỉ gật đầu.
.Nói thật, có lúc ta cũng rất nhớ nhị ca cô. Nhớ lại ngày đó ta và nhị ca cô cùng nhau tìm Kim Bồ Tát về, rồi cùng đứng trên tường thành đối diện với hàng vạn quân của Trần Thạc Chân, cũng có thể nói là từng đồng sinh cộng tử.
.Trong lòng Hàn Nghệ lại nghĩ, đợi khi Dương Tư Nột đến đây, có thể hỏi thăm ông ta về tình hình của Thẩm Tiếu, người dân Mai Thôn, càng nghĩ thì càng chờ mong, đột nhiên thấy Dương Phi Tuyết bần thần không nói gì, kinh ngạc hỏi: Dương cô nương, cô sao vậy?
.Dương Phi Tuyết khẽ giật mình, lắc đầu nói: Không có gì, không có gì. Bước chân lại càng lúc càng nhanh.
.Cẩn thận!
.Sắc mặt Hàn Nghệ bỗng nhiên căng thẳng.
.A!
.Dương Phi Tuyết vì đi vội vàng, hơn nữa cũng đang không tập trung, không cẩn thận vấp phải bồn hoa bên đường, mất thăng bằng nên bị ngã ra sau.
.Hàn Nghệ bước lên một bước, đưa tay kéo lấy vòng eo nhỏ của nàng, ôm nàng lên.
.Dương Phi Tuyết bị Hàn Nghệ ôm chặt lấy eo, thân hình tựa về phía trước, phần ngực đẫy đà dính sát vào lồng ngực Hàn Nghệ, hai mắt trong veo ngơ ngác nhìn Hàn Nghệ, rõ ràng gần trong gang tấc mà cảm giác như cách xa ngàn dặm.
.Hàn Nghệ vốn dĩ muốn thở phào một hơi, nhưng thấy Dương Phi Tuyết đang ngơ ngác nhìn mình, trong ánh mắt có vẻ đau buồn và vui vẻ nhàn nhạt, dù sao cũng là cảm giác mơ hồ, trong lòng giống như bị cái gì đó làm cho giật mình, ánh mắt phảng phất như bị ánh mắt Dương Phi Tuyết lây nhiễm, ánh mắt vốn dĩ có chút quan tâm lại trở nên có chút kỳ lạ.
.Đúng lúc này, bỗng nghe có người nói: Tỷ! Hai người như vậy không tốt lắm đâu, tốt xấu gì cũng phải về phòng trước nha.
.Hai người khẽ giật mình, tách nhau ra nhanh như chớp, quay đầu lại nhìn, thấy có ba bóng người đang ngồi trên tường, trừ Tiểu Dã ra, hai người còn lại đều nhìn họ với ánh mắt phức tạp.
.Mặt Dương Phi Tuyết đỏ lên, cau mày nói: Tiểu Mông, đệ đang nói lung tung gì đấy.
.Dương Mông Hạo vội vàng đi ra, nói:
.Đệ đây chẳng phải là sợ bị người khác nhìn thấy sao.
.Hàn Nghệ trợn mắt nói: Nhìn thấy thì đã sao, vừa rồi Dương cô nương suýt ngã, ta chỉ kéo cô ấy lại thôi.
.Hiểu rồi, hiểu rồi.
.Dương Mông Hạo cười cười gật đầu.
.Trời ạ! Hàn Nghệ thấy thằng nhãi này vẻ mặt mờ ám, cũng lười dong dài rồi.
.Dương Phi Tuyết lại càng xấu hổ, nói: Ta về phòng trước thay y phục. Nói xong, nàng ta cúi đầu bước đi thật nhanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận