Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 713.1: Một lời không hợp liền xuất gia?..

.- Nếu như là người khác hỏi ta vì sao phải đề nghị triều đình gia tăng thêm luật lệ này, ta khả năng sẽ nói cho hắn biết, chính là ý trên mặt chữ. Nhưng các ngươi lại bất đồng, các ngươi là cảnh sát hoàng gia, làm cảnh sát hoàng gia, vũ khí duy nhất trong tay các ngươi chính là luật pháp, bởi vậy các ngươi chẳng những phải nhớ kĩ luật pháp hiện nay mà còn phải hiểu được việc tự hỏi về luật pháp. Bởi vì pháp cũng không phải hoàn toàn là pháp, đây là thứ cần tiến lên với thời đại. Đó cũng không phải là chuyện một người, mà là chuyện của mỗi cá nhân, bởi vì luật pháp liên quan đến mỗi người trong thiên hạ, các ngươi thân là cảnh sát hoàng gia, tự nhiên càng phải làm tấm gương tốt, càng hẳn phải tham dự trong đó.
.Nói tới đây, Hàn Nghệ lại nói sang chuyện khác:
.- Nhưng không thể nghi ngờ, các ngươi thật may mắn đấy, trước mắt đang có một cơ hội vô cùng tốt ở trước mặt các ngươi. Tin rằng các ngươi đều đã biết, bệ hạ đã đem việc chỉnh sửa luật pháp này giao cho Trưởng Tôn công tử, mà sau khi Trưởng Tôn công tử thương lượng với ta, đã quyết định sẽ cho tất cả các ngươi cùng tham gia. Không biết các ngươi có nguyện ý hay không?
.- Chúng ta cũng có thể cùng tham dự sao?
.Uất Trì Tu Tịch kinh ngạc hô lên.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta có thể đề xuất ra một kiến nghị này, vì sao các ngươi không thể tham dự? Tiếp thu ý kiến quần chúng vẫn là truyền thống của trại huấn luyện chúng ta, không phải sao?
.Uất Trì Tu Tịch gật đầu đáp:
.- Điều này cũng đúng nha.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nhưng không biết các ngươi có nguyện ý hay không?
.Đây thực sự là một niềm vui bất ngờ vô cùng to lớn, bọn họ đương nhiên nguyện ý nha, được tham dự chỉnh sửa luật pháp quốc gia, chuyện này thật sự là vô cùng vinh quang nha, bình thường, việc này giống như là chuyện được làm Tể Tướng vậy, một khi thành công, đây chính là chuyện làm rạng rỡ tổ tông, tất cả mọi người đều có vẻ kích động không thôi.
.Trịnh Thiện Hành hơi có vẻ kinh ngạc nói với Trưởng Tôn Diên:
.- Này có thật không vậy?
.Trưởng Tôn Diên gật gật đầu, đáp:
.- Luật pháp liên quan đến người trong thiên hạ, tự nhiên có thể do người trong thiên hạ làm chủ.
.Lại nghe Hàn Nghệ nói:
.- Công việc cụ thể, đến lúc đó Trưởng Tôn công tử sẽ thương lượng cùng với các ngươi, xem thấy thế nào được thì làm. Tan học đi.
.Dứt lời, hắn liền bước ra khỏi phòng học.
.- Phó đốc sát, phó đốc sát!
.Hàn Nghệ vừa mới đi ra khỏi cửa, đang muốn đi tìm mấy người Lư Sư Qúai, chợt nghe có người gọi hắn. Hắn liền quay đầu nhìn lại, thì thấy Tiêu Hiểu đang đuổi theo, trong lòng cười thầm, thiếu chút nữa quên mất tiểu tử này. Ngoài miệng lại hỏi:
.- Có chuyện gì?
.Tiêu Hiểu nói:
.- Phó đốc sát, những điều ngài mới nói vừa rồi, rốt cuộc câu nào là thật câu nào là giả?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Đương nhiên đều là giả dối nha, Vân Thành quận chúa làm sao có thể mời ta ăn cơm, ngươi dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra mà.
.Tiêu Hiểu kích động nói:
.- Ngươi sao có thể như vậy?
.- Ngươi có bực mình hay không?
.- Ngươi cứ nói đi?
.- Ngươi có hận ta hay không?
.- Đương nhiên hận.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Vậy ngươi nên đi ủng hộ khế ước thần thánh của quân tử đi.
.- Ha ha!
.Nghe được phía sau nổi lên từng hồi cười dài, chỉ thấy bọn Uất Trì Tu Tịch đều đang đứng ở trước cửa, ra chiều vui sướng khi thấy người gặp họa mà nhìn Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu quay đầu lại mãnh liệt trừng mắt,
.- Các ngươi cười cái gì mà cười.
.Uất Trì Tu Tịch nói:
.- Ta cười ta đấy, có liên quan gì tới ngươi. A Ha ha!
.Dương Mông Hạo đột nhiên cười hì hì nói:
.- Hiểu ca, phó đốc sát đã đi rồi.
.Tiêu Hiểu mạnh mẽ xoay đầu lại nhìn, phát hiện Hàn Nghệ đã đi về phía bọn người Lư Sư Quái kia.
.- Ha ha! Tam vị công tử thật sự là nghĩa khí ngất trời, khiến tại hạ bội phục không thôi.
.Hàn Nghệ đi đến trước mặt Trường An ngũ tử, chắp tay cười nói.
.- Xin chỉ giáo cho?
.Lư Sư Quái nghe nói thế thì tò mò.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói:
.- Chẳng lẽ không phải các ngươi đến trợ giúp Trưởng Tôn công tử chỉnh sửa luật pháp đấy sao?
.Lư Sư Qúai hơi sững sờ, nhưng Trịnh Thiện Hành ngược lại buồn bực đáp:
.- Hàn tiểu ca, ngươi đây cũng quá hèn hạ, ngươi vừa nói như vậy, mặc kệ chúng ta có đến vì chuyện kia hay không, thì đều có vẻ đạo đức giả.
.Lư Sư Quái cũng kịp phản ứng trở lại, lúc này mới cười ha hả, nói:
.- Không sao, không sao, nếu là Trưởng Tôn có cần, cho dù chúng ta không phải vì vậy mà đến, chúng ta cũng đều sẽ đem hết toàn lực ra giúp.
.Trưởng Tôn Diên vội chắp tay nói:
.- Đa tạ ba vị huynh trưởng tương trợ.
.Vương Huyền Đạo đột nhiên nói:
.- So với việc chỉnh sửa luật pháp, hiện tại ta càng muốn cùng Hàn tiểu ca học chuyện buôn bán.
.Hàn Nghệ cả kinh nói:
.- Ngươi nói đùa cái gì vậy.
.Trịnh Thiện Hành thấy vẻ mặt thành thật của Vương Huyền Đạo, mới nói:
.- Huyền Đạo, ngươi nói là sự thật?
.Vương Huyền Đạo gật gật đầu, đáp:
.- Ta hiện tại mới hoàn toàn tỉnh ngộ, hoá ra buôn bán còn có thể bức triều đình chỉnh sửa luật pháp, chỉnh sửa luật pháp cũng chỉ được một chuyện như vậy mà thôi, không đáng để cao hứng, nếu học xong buôn bán, là có thể chỉnh sửa rất nhiều chuyện rồi.
.Trịnh, Lư, Độc Cô, Trưởng Tôn tất cả đều bật cười ha hả.
.Ha! Qủa nhiên hai tay khó định mười quyền nha! Vẻ mặt Hàn Nghệ đầy xấu hổ, vội hỏi:
.- Nói cẩn thận, cẩn thận một chút. Ai dám bức triều đình nha. Ngươi nói thế không phải là đang hại ta sao?
.Lư Sư Quái cười nói:
.- Nhưng Hàn tiểu ca này, lần này ngươi cũng thật xem như đại hoạch toàn thắng, lợi hại, lợi hại.
.Hàn Nghệ nói:
.- Kính nhờ cho! Ta là người bị hại, hết thảy những chuyện ta làm được đều là bị bức ép đấy, chỉ có thể nói phòng thủ thắng lợi, chứ chưa thể nói tới cái gì đại hoạch toàn thắng.
.Nói thế cũng không sai, nhưng làm người thì tất nhiên phải biết khiêm tốn.
.Vương Huyền Đạo lại nói:
.- Đích xác chưa thể nói tới đại hoạch toàn thắng, trừ phi ngươi có thể cùng Nguyên gia biến thù thành bạn, nói cách khác, ai thua ai thắng thật đúng là không thể nói rõ.
.Hàn Nghệ nói:
.- Vương công tử, ngươi hoàn toàn xứng đáng với hai chữ quân tử vậy. Ngươi đã đạt đến cảnh giới dừng ở chí thiện rồi.
.Vương Huyền Đạo sửng sốt, hoang mang nhìn hắn.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bởi vậy mặc dù ngươi nói láo, ta cũng sẽ cho rằng ngươi là xuất phát từ một phen thiện ý.
.- Ha ha ——!
.Trưởng Tôn Diên cũng khó được mà cười phá lên, nếu có được sự hỗ trợ của đám người Lư Sư Quái, Trịnh Thiện Hành, Vương Huyền Đạo vậy thì thật là không có gì có thể tốt hơn nữa!
.Tiếp đó tất cả mọi người của trại huấn luyện đều vùi đầu vào việc chỉnh sửa luật pháp. Bước đầu tiên đương nhiên chính là điều tra, hỏi cái nhìn của dân chúng về chuyện khế ước, cùng với trong khế ước này bọn họ sẽ chịu thiệt điểm nào. Cả đám mất một ngày rưỡi để an bài nhiệm vụ, bốn người phụ trách một nông thôn, tranh thủ có thể bao trùm toàn bộ nơi Kinh kỳ. Đoàn ngươi ai cũng vô cùng hưng phấn, bởi chuyện lặt vặt như thế này cũng là lần đầu tiên họ làm.
.Nhưng người đề xuất Hàn Nghệ vẫn chưa tham dự trong đó, bởi vì…
.Cảnh đêm ở Cô Phong thật là xinh đẹp vô cùng.
.Dịu dàng giống như tơ, nhẹ nhàng như mây bay, vây quanh ánh trăng sáng nhẹ nhàng bay lên. Khói nhẹ giống như ánh trăng non, trút xuống mọi nơi, trút xuống trên mỏm đá trắng trên vách đá, trút xuống trên nhánh cay vươn ra tựa như cánh tay, hoặc là trên những khe sâu. Hết thảy đều phân minh rõ ràng, hết thảy đều thành rõ ràng.
.Nương ánh trăng chỉ thấy trên chiếc võng đặt trước gian phòng ở tại lưng chừng núi ấy đang hơi hơi lay động. Mái tóc dày đen bóng bao trùm gần như toàn bộ chiếc võng tựa như thác nước, ánh trăng sáng chiếu lên trên đó làm nó sáng lấp lánh, giống như bóng sao ở trên mặt nước hồ. Tiếng ve ngâm nga khi có khi không, thi thoảng còn thoáng nghe được tiếng thở dốc từng hồi.
.- Chàng đã xong hay chưa, ta đều không thở nổi
.Chỉ nghe một thanh âm vô cùng thẹn thùng vang lên.
.Hàn Nghệ nằm ở trên chiếc võng, hai tay ôm ấp lấy eo nhỏ mềm mại kia, hai mắt của hắn dừng tại trên khuôn mặt xinh đẹp vô cùng gần trong gang tấc ấy, đôi lông mày kẻ đen tựa như lá liễu hơi hơi nhíu lại, hai đầu lông mày còn hiện lên bảy phần ngượng ngùng và ba phần mị ý. Hai tròng mắt giống như sương, đôi mắt quyến rũ như tơ, mặt hoa da phấn vào lúc này lộ ra một cỗ nồng đậm xuân tình thuỳ mị. Đôi môi đỏ tươi đầy đặn khẽ khép mở, nét đỏ ửng trên hai má còn chưa rút đi. Quả thật là kiều diễm ướt át. Nhưng giữa sự quyến rũ động lòng người đó, cố tình còn lộ ra ba phần phong thái của một nữ vương cao quý.
.Đây đối với nam nhân mà nói, quả thực chính là độc dược trí mạng
.Hai người bốn mắt nhìn nhau, nồng đậm tình ý đều ở trong sự không nói nên lời.
.Bỗng nhiên, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy ngực có chút ngứa, hắn không khỏi đưa mắt thoáng nhìn qua. Hóa ra là một đám mái tóc rơi xuống trên bờ ngực trần trụi của hắn, nhưng nếu bảo hắn thu hồi tầm mắt lại cũng là rất khó. Chỉ thấy bộ ngực lộ ra một nửa ở bên ngoài kia hơi hơi lay động, có thể thấy được vẻ mềm mại, đầy đặn của nó, thật sự là cực kỳ mê người.
.Tiêu Vô Y gặp ánh mắt của Hàn Nghệ từ nhu tình biến thành sắc tình, không khỏi sửng sốt, dựa theo ánh mắt của hắn, nàng mới biết chính mình đã lộ hết, không khỏi đỏ bừng cả mặt. Trong lòng nàng vô cùng mâu thuẫn, đừng nói nhìn, hắn cũng không biết sờ qua nó đã bao nhiêu lần rồi, giờ mà nàng có che cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng mà ánh mắt của hắn luôn làm cho nàng cảm thấy ngượng ngùng không chịu nổi, trong lòng cũng là vừa bực mình vừa buồn cười, tuy vậy cũng cứ bí mật mang theo một chút đắc ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận