Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 987.1: Nông khởi địa dũng

.Tiêu phủ!
.- Chuyện này tại sao Hàn Nghệ làm như vậy?
.- Vô Y! Chắc con biết nguyên do của chuyện này?
.- Con không biết, con chưa bao giờ hỏi chàng chuyện buôn bán.
.Tiêu gia cũng là giai cấp địa chủ, Hàn Nghệ làm như vậy, bọn họ cũng nóng lòng, đám người Tiêu Cự, Tiêu Thiện vội vàng đến nhà Tiêu Nhuệ, muốn hỏi cho rõ, chớ có để lũ lụt tràn miếu Long Vương.
.- Khốn khiếp!
.Tiêu Nhuệ đột nhiên vỗ bàn một cái, giận dữ nói: - Nó muốn chiêu nạp tá điền thì thôi, tại sao ngay cả con cháu Phật gia cũng không buông tha, Phật gia ta đã đắc tội với nó khi nào.
.- Hử?
.Đám người Tiêu Cự kinh ngạc nhìn Tiêu Nhuệ, chúng ta đang nói cùng một chuyện sao?
.Lý gia thành bắc!
.- Lão gia, không xong rồi, không xong rồi.
.- Lại làm sao nữa?
.Không chỉnh được Hàn Nghệ, Lý Sùng Giang đã buồn bực mấy ngày, suýt nữa đã đổ bệnh, bởi vậy nghe thấy tiếng oang oang này là đã thấy không hài lòng.
.- Lão gia, ngài xem, đây là Đại Đường nhật báo số mới nhất!
.Quản gia kia vội vội vàng vàng chuyển tờ Đại Đường nhật báo trong tay sang.
.Lý Sùng Giang vừa cầm lấy xem, trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc, sau đó lại hiện lên trạng thái khủng hoảng cực độ, nói: - Tiểu tử này điên rồi, tiểu tử này điên rồi.
.Quản gia kia nói: - Lão gia, chúng ta phải khẩn trương nghĩ cách, nếu không tá điền của chúng ta đều sẽ bị hắn lấy đi mất.
.Lý Sùng Giang nói: - Ngươi còn không mau đi tìm các tá điền này, nói với bọn họ, nếu ai dám đến Phượng Phi Lâu, ta không khách khí với hắn ta.
.- Đã muộn rồi!
.Quản gia kia mang vẻ mặt đưa đám nói: - Lão gia ngài không có đọc sao, địa điểm tuyển dụng của bọn họ ở ngay Trúc Thôn của huyện Trường An, tá điền của huyện Trường An chúng ta hơn phân nửa tập trung ở đó, hơn nữa hiện giờ đã bắt đầu tuyển dụng rồi.
.Sáng sớm Hàn Nghệ đã chuẩn bị rồi, Đại Đường nhật báo vừa ra, bên kia đã bắt đầu tuyển người rồi.
.Lý Sùng Giang người lắc lư, suýt nữa thì té ngã, may mà quản gia ở bên cạnh kịp thời đỡ ông ta.
.Ở bên ngoài Trúc Thôn phía bắc thành có một bãi đất ruộng rộng rãi, không ít nông phu đang khom lưng làm việc ở đó.
.Bỗng nhiên, thấy mấy người vội vội vàng vàng men theo con đường bờ ruộng nhỏ ngang dọc chạy về phía nam.
.Một nông phu trong ruộng hỏi: - Ây! Tiểu Lâm, các ngươi đang chạy đi đâu thế?
.- Ây dô! Khổ đại thúc, sao thúc vẫn còn ở đây, thúc không nghe nói Phượng Phi Lâu tuyển người sao?
.- Cũng nghe nói rồi, nhưng chuyện này có liên quan gì đến chúng ta, chúng ta là nông dân, người bọn họ tuyển là thợ thủ công.
.- Người ta đã nói rồi, sẽ có huấn luyện, hơn nữa còn chỉ tuyển những tá điền như chúng ta.
.- Những thương nhân đó đều giảo hoạt, không tin được, không tin được.
.- Cái gì mà thương nhân, Hàn Nghệ của Phượng Phi Lâu, thúc xem công nhân của Phượng Phi Lâu người ta, trước đây còn không bằng chúng ta, nhưng hiện giờ ai nấy cũng sống tốt đẹp, không nói nữa, không nói nữa, ta đi trước đây.
.- Tiểu Lâm, tiểu Lâm, chờ ta một chút!
.- Các người đều đi à!
.- Khổ đại thúc, một tháng hai trăm văn tiền, bao ăn, còn nghỉ bốn ngày, còn có thưởng cuối năm, còn trồng ruộng làm gì nữa.
.- Vậy vậy các ngươi đợi ta, ta cũng đi xem sao.
.- Đương gia, ông phải tính cho rõ ràng, chúng ta đã nợ tiền của Lý gia, Lý Gia này không phải người dễ chọc vào đâu!
.- Bà đừng hối ta, không phải ta đang tính sao!
.- Ha ha! Ngô đại thúc, Ngô thẩm, hai người đây là đang tốn công rồi.
.- Hả! Nhị cẩu tử, ngươi nói vậy là có ý gì?
.- Phượng Phi Lâu người ta đã tính toán giúp các người xong rồi, tá điền nợ tiền giống như các người thì trực tiếp đến Kim Hành vay tiền, trước tiên lấy tiền trả nợ, làm chút việc bên đó, để đại thẩm ở nhà nuôi chút gia súc, trồng chút rau cỏ gì đó, mỗi năm có chút tiền, cuộc sống trôi qua an nhàn, không có chút áp lực nào, nếu nỗ lực một chút, còn có thể tiết kiệm không ít tiền, thúc đến đó xem thử trước, người ta đã tính xong tất cả rồi, nợ một quan đến nợ hai mươi quan, các kiểu phương thức trả tiền, các người cũng chưa từng học toán, đâu có tính được rõ ràng a!
.- Đương gia, vậy ông mau đi đi! Ồ, Nhị cẩu tử, ngươi đã ghi danh chưa?
.- Ghi lâu rồi, ta sớm đã chán trồng ruộng từ lâu rồi, một năm trước ta đã muốn đến Phượng Phi Lâu làm thợ, nhưng mẹ ta không cho, bây giờ mẹ ta đã đồng ý, ta đã đi từ sớm rồi, bây giờ ta đã là thợ của Phượng Phi Lâu rồi, đi đi đi, ta đưa thúc cùng đi.
.Chỉ thấy phía trước một quán rượu cách Trúc Thôn không xa có hơn trăm người đang vây quanh đó.
.Lại thấy một người hét lên: - Các vị hương thân, các vị hương thân, ta cũng xuất thân tá điền, quanh năm suốt tháng có thể nói là trong lòng chua xót, bội thu đến đâu cũng chỉ đủ ăn no bụng, nhưng nếu có gió táp mưa sa gì đấy, chúng ta không chết đói thì cũng không nộp tô được, kết quả chính là số tiền nợ các địa chủ càng ngày càng nhiều, mãi mãi cũng không trả hết, không cẩn thận còn phải bán mình làm nô lệ.
.Nhưng từ sau khi ta đến Phượng Phi Lâu, ai ôi, phải gọi là thoải mái tự tại, không lo ăn, không lo mặc, làm nhiều thì được nhiều, công bằng hợp lý, Hàn tiểu ca chưa bao giờ áp bức chúng ta, tất cả đều chiếu theo khế ước mà làm, hiện giờ ngay cả vợ ta cũng đã cưới được rồi, đợi sau khi xây nhà xong, ta sẽ sống ở nhà mới. Tá điền không có tiền đồ, làm cả đời không chết đã được coi là may mắn rồi.
.Với lại, nếu vợ của các ngươi có chút tay nghề thì cũng có thể đến Phượng Phi Lâu chúng ta làm việc, vậy thì một tháng thấp nhất cũng có hai trăm văn tiền, qua một năm, ít nhất có ba quan tiền, theo như giá gạo hiện giờ, ba quan tiền có thể mua được bao nhiêu gạo, còn nữa, còn nữa, làm trên một năm còn có quần áo, ngay cả y phục cũng không cần lo nữa.
.- Ta muốn ghi danh!
.- Ta muốn ghi danh!
.- Mọi người đừng vội, đừng vội, xếp hàng, xếp hàng, Hàn tiểu ca của chúng ta sớm đã nghe nói bách tính của Trúc Thôn chúng ta ai nấy cũng cần lao nỗ lực, Hàn tiểu ca chúng ta rất thích người như vậy, cho nên phàm là thôn dân của Trúc Thôn, chỉ cần phù hợp với điều kiện, cho dù quá số lượng cũng phải đặc cách tuyển dụng, cho nên các người tuyệt đối đừng vội.
.Một cỗ xe ngựa lặng lẽ đến bên cạnh quán rượu này, ba người đang ngồi trên xe, chính là Thôi Tập Nhận, Vương Huyền Đạo, Trịnh Thiện Hành.
.- Nhiều người như vậy à!
.Trịnh Thiện Hành nói với vẻ hơi ngạc nhiên.
.Vương Huyền Đạo mỉm cười nói: - Đây mới là thời khắc đặc sắc nhất.
.Trịnh Thiện Hành bật cười một tiếng, nói: - Nghe nói chừng một trăm hộ gia đình của Trúc Thôn này có chín phần đều là tá điền của Lý gia thành bắc, nhưng mới ngày đầu tiên đã đều đến hết rồi, đúng là khiến người ta có chút bất ngờ a!
.Thôi Tập Nhận nói: - Hiện giờ giá gạo rẻ như vậy, những tá điền này vất vả cực khổ làm lụng cả năm, trả tô lương xong cũng chẳng còn bao nhiêu tiền, không có hy vọng gì cả.
.Vương Huyền Đạo nói: - Hơn nữa Hàn Nghệ chọn thời cơ rất tốt, hiện giờ vừa mới thu hoạch, những tá điền này trả hết tô lương, trả lại tô ước là sẽ có thể đến Phượng Phi Lâu làm việc mà không vướng bận gì. Nhưng chưa đến vài tháng nữa, vụ thu đã bắt đầu rồi, đến lúc đó ruộng đất này e là đều sẽ mọc đầy cỏ dại a! Lần này Lý gia thành bắc này coi như gặp hạn lớn rồi.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng Hàn Nghệ đây cũng không phải hoàn toàn nhằm vào Lý gia, phàm là địa chủ có tá điền đều sẽ chịu uy hiếp, hiện giờ hắn vừa mới lên làm Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm đã gây ra chuyện lớn như vậy, hắn có thể đứng vững trong triều được không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận