Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 657: Bạo kích tuyệt đối

.Tuy rằng thương nhân là tầng lớp ti tiện, nhưng thương phẩm lại là thứ cao quý, giấy mực loại tốt nhất lẽ nào không phải là cho người cao quý nhất dùng sao?
.Nếu đã như vậy, bọn họ tới rất đúng a, trường hợp này nhất định phải mời bọn họ a!
.Bởi vậy ai ai cũng cảm thấy chuyến đi này không tệ, bao gồm cả những danh lưu vọng tộc kia, vui vẻ cầm cặp da đi ra ngoài, vội vã muốn về nhà dùng loại mực mới này, viết một lượt trên loại giấy mới, chỉ nghĩ thôi bọn họ đã kích động vô cùng, ai nấy đều tìm bạn tốt của mình, hẹn nhau đi đâu chơi chữ, cả người đều sung sướng.
.Cho dù là Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không ngoại lệ, cười ha hả nói: - Đăng Thiện, chúng ta tìm một chỗ, ông phu phải cùng ngươi so tài thư pháp.
.Chử Toại Lương hưng phấn nói: - Ta cũng đang có ý này!
.Ông ta là nhà thư pháp lớn, chữ của ông ta là hết sức đáng giá, ông ta cũng yêu thích cực độ đối với giấy mực, trong lòng cũng rất nôn nóng.
.Cao Lý Hành cười nói: - Thái úy, thư pháp của Đăng Thiện, hiện giờ có thể nói là đệ nhất thiên hạ, ngài thi với ông ta, đây không phải là tự chuốc phiền sao.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Cho nên ta mới thi với y, nếu y là vô danh tiểu tốt, ông phu đi tìm y làm gì.
.Ba người vừa nói vừa cười rời đi.
.Vương Đức Kiệm và Lý Nghĩa Phủ hai người ở phía sau xách cặp da từ trong đi ra ngoài, Vương Đức Kiệm hắng giọng nói: - Tuyệt quá, thật sự tuyệt quá, Hàn Nghệ này quả thực là thông minh, với những thứ tốt này, bao nhiêu cũng không lo bán ế, không bao lâu nữa, bọn họ sẽ kiếm được bộn tiền.
.Lý Nghĩa Phủ cười cười nói: - Hàn ngự sử thông minh hơn người, đó đã là điều ai cũng biết, nhưng ta cảm thấy sự thông minh của Hàn Nghệ dùng nhầm chỗ rồi, việc quan trọng nhất hiện giờ, đương nhiên là chuyện của bệ hạ và Chiêu nghi, còn hắn thì cả ngày chỉ lo làm ăn, quả thật là đầu đuôi lẫn lộn a.
.Trong giọng nói còn lộ ra vẻ ghen tị rõ ràng, y là người rất hám tiền, mắt thấy Hàn Nghệ sắp giàu to rồi, trong lòng y có thể không ghen tị sao.
.Vương Đức Kiệm cười gật gật đầu: - Đúng vậy, đúng vậy.
.- Vân Thành quận chúa, các vị nương tử, đây là lễ vậy Tiểu Nghệ ca chúng ta đặc biệt tặng cho các vị.
.Tứ Mộng đích thân dẫn theo một số nha hoàn, cầm từng hộp gỗ đỏ tinh xảo đến, tặng cho Tiêu Vô Y và các tử đảng của nàng.
.Có một tiểu nương tử nóng lòng nhận lấy hộp gỗ liền mở ra xem, lập tức "wow" một tiếng. Chỉ thấy bên trong hộp gỗ đựng ba cái lọ sứ, còn có một cuốn Bạch sắc sinh tử luyến bìa màu đỏ, phía dưới có đệm lụa màu tím, nhìn xa hoa một chút.
.Mộng Nhi cười nói:
.- Trong này có ba loại nước hoa mùi hương khác nhau, còn có Bạch sắc sinh tử luyến do Tiểu Nghệ ca chúng ta đặc biệt chế tác cho các vị, là bản số lượng hạn chế, nói cách khác là Bạch sắc sinh tử luyến bìa màu đỏ này vĩnh viễn cũng sẽ không bán ra, chỉ có mấy cuốn như thế này.
.Chúng nữ nghe vậy lại mừng rỡ, hôm đó không uổng công chịu nhục, không bị đòn uổng phí a.
.Thiếu phụ ở bên cạnh đều nghiêng đầu lại nhìn, ghen tị đến nỗi nước mắt sắp chảy ra rồi, bọn họ chỉ có một lọ, cũng không có lọ lớn này, cũng không có hộp, chỉ buộc dải dây đỏ, lập tức mắt ngấn lệ nói: - Tiểu Nghệ ca các ngươi không khỏi quá bên trọng bên khinh rồi, dựa vào cái gì mà đồ của bọn họ tốt hơn chúng ta nhiều như vậy.
.- Không phải là Hàn Nghệ xem thường chúng ta chứ?
.Những thiếu phụ kia tức giận bất bình, mắt rưng rưng.
.Mộng Nhi đáp lại: - Mấy vị nương tử xin bớt giận, vì trước đó Vân Thành quận chúa và mấy vị nương tử đây đã giúp Ngõ Bắc chúng ta việc lớn, hơn nữa còn nghĩa vô phản cố ủng hộ Ngõ Bắc chúng ta, đây không chỉ là lễ vật đặc biệt, mà là lễ đáp tạ họ nhiều hơn.
.Những thiếu phụ này nghe vậy không lên tiếng nữa, bởi lúc đó bọn họ đang ở chợ Nguyên gia.
.Tiêu Vô Y khóe miệng giật giật kịch liệt, muốn cười, nàng chí tình chí nghĩa trong thời khắc này chỉ muốn không màng tất cả mà cười lớn, đây đúng là quá sảng khoái, trong lòng nàng đã cười đến sắp điên rồi, đôi gò bồng đảo cao vút nhô lên hạ xuống, đây chính là cảnh tượng nàng vẫn hằng mơ, nhưng ngoài miệng thì lại rất thản nhiên nói: - Không phải chỉ là mấy lọ nước hoa sao, đáng để các người như vậy sao, đúng là chưa từng thấy thế diện.
.Một tiểu nương tử cười hì hì nói: - Nếu Vô Y tỷ không thèm thì đưa cho muội muội chưa từng thấy thế diện này được rồi, muội thấy hộp này của tỷ cũng không giống chúng muội, đoán chừng nước hoa bên trong còn tốt hơn nữa.
.Tiêu Vô Y liếc mắt lườm.
.Tiểu nương tử này lập tức thè lưỡi, Vân Thành quận chúa ta thật là người nam nữ thông sát.
.Hàn Nghệ làm như vậy, nhất định sẽ dẫn đến sự bất mãn của những nữ nhân khác, nhưng hắn mặc kệ, hắn chỉ muốn cho Tiêu Vô Y thể diện, muốn thỏa mãn tất cả lòng hư vinh của nàng, muốn rửa sạch tất cả khuất nhục trước đó Nguyên Mẫu Đơn mang đến cho Tiêu Vô Y, muốn cho mọi người biết, đi theo Tiêu Vô Y tuyệt đối là lựa chọn chính xác.
.Đối với sắp xếp của Hàn Nghệ, Tiêu Vô Y thật sự không thể hài lòng hơn, nàng rất thích cảm giác về sự ưu việt này.
.- Đa tạ phó đốc sát.
.Thôi Hữu Du, Dương Mông Hạo và năm người mỗi người cầm một cái ba lô vải, bên trong chứa lễ vật nặng trịch, trên mặt tràn đầy vẻ vui thích.
.Hàn Nghệ cười nói: - Lời cảm tạ thì không cần thiết, đây là khuyến khích cho sự cố gắng của các ngươi, lấy về mà ra vẻ tinh tướng.
.- Ra vẻ tinh tướng?
.Thôi Hữu Du kinh ngạc nói.
.- Ặc, chính là bảo các ngươi mang về đi khoe khoang với các học viên khác một phen. Hàn Nghệ cười nói.
.Dương Mông Hạo cười he he nói: - Chuyện này còn cần huynh nói sao.
.Cũng đúng, có đại vương khoác lác ngươi ở đây, còn bận tâm này làm gì. Hàn Nghệ liếc nhìn Dương Mông Hạo, bật cười.
.Thôi Hữu Du nói: - Phó đốc sát, trước đó ngươi từng nói, việc này đối với chúng ta mà nói là một tiết học, đối với câu này ta không rõ lắm, mong phó đốc sát chỉ giáo.
.Hàn Nghệ cười nói: - Chắc các ngươi còn nhớ giá trị của thương nhân mà ta nói lúc nãy chứ, kỳ thật cái này cũng có thể áp dụng với quý tộc, tinh thần quý tộc, nghiêm cách mà nói, chỉ là một kiểu tu dưỡng của bản thân, là kiểu đóng kín, không thể sản sinh giá trị, bởi vậy lợi ích của nó chỉ nhằm vào bản thân các ngươi. Làm sao để thực chất hóa tinh thần quý tộc, để tinh thần quý tộc chuyển biến thành thứ có lợi với bách tính, có thể nhìn thấy được, sờ thấy được, có thể tạo phúc cho bách tính, cũng giống như nến, dầu, rượu, đây cũng là chuyện các ngươi phải suy nghĩ nghiêm túc.
.Thôi Hữu Du bọn họ nghe vậy, rơi vào trầm tư.
.Hàn Nghệ cười, nói: - Cứ từ từ suy nghĩ đi. Giờ ta không tiếp được, các ngươi cũng về sớm chút đi.
.- Phó đốc sát đi thong thả.
.- Ừ, các ngươi cũng chú ý một chút.
.- Tiểu tử, chạy đi đâu! Lượng Tử, mau chặn cửa lại.
.Hàn Nghệ vừa đi đến cửa sau, một bàn tay lớn túm lấy hắn từ phía sau, sau đó lại thấy một bóng người to lớn chắn trước cửa.
.Hàn Nghệ sợ tới mức cả kinh, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy khuôn mặt già nua của Trình Giảo Kim, cười xấu xa nhìn hắn, hắn vẻ mặt rầu rĩ nói: - Lư quốc công, ngài đây lại muốn làm gì?
.Trình Giảo Kim hừ nói: - Lão phu đã ngồi ở đây mấy canh giờ, tiểu tử ngươi lại muốn dùng một vò rượu bé như vậy đuổi lão phu đi, đúng là buồn cười.
.Trình Xử Lượng ngó nhìn chung quanh, thấy bốn bề vắng lặng, vội vàng nói:
.- Cha, cha không biết đâu, mấy ngày trước, tiểu tử này nhờ vả con lén mở cửa thành giúp hắn, vận chuyển hàng hóa vào thành, nếu không phải hài nhi, đoán chừng hàng hóa của tiểu tử này đều sẽ bị cường đạo cướp rồi.
.Đệt! Ngoài cửa thành Trường An cũng có cường đạo, sợ sẽ là chính ngươi đấy. Hàn Nghệ buồn rầu nói: - Nhị tướng quân, không phải chúng ta đã nói, không nói chuyện này với người ngoài sao?
.Trình Xử Lượng hừ nói: - Cha ta là người ngoài sao?
.- Còn có việc này?
.Trình Giảo Kim trừng mắt nhìn Hàn Nghệ nói: - Tiểu tử ngươi đúng là vong ân phụ nghĩa, Lượng Tử đã giúp ngươi việc lớn như vậy, chỉ lấy hai vò rượu để đuổi cha con chúng ta, ít nhất cũng phải lấy một xe ra.
.Giặc cỏ! Hoàn toàn là giặc cỏ! Còn cường đạo cái gì, cường đạo có thể có ngang ngược như các ngươi sao? Đúng là ngày chó má. Hàn Nghệ nói với vẻ mặt đưa đám: - Lư quốc công, vãn bối là loại người này sao, nếu vãn bối lấy một xe cho ngài, Dương Công, Tiết tướng quân bọn họ chỉ cho một vò, vãn bối sợ không thể ra khỏi cửa này rồi.
.- Điều này cũng đúng.
.Trình Giảo Kim cười ha hả nói:
.- Nhưng bây giờ không có ai, ngươi có thể lấy một xe ra rồi a.
.Hàn Nghệ không vui nói: - Sáng sớm ta đã sai người vận chuyển một xe rượu đến nhà nhị tướng quân rồi, hơn nữa còn đều dùng thùng đựng, coi như đáp tạ nhị tướng quân giúp đỡ ta.
.Trình Giảo Kim ngạc nhiên vui mừng nói: - Thật chứ?
.Hàn Nghệ nói: - Vãn bối dám lừa ngài sao?
.Trình Xử Lượng đột nhiên chớp chớp mắt, nói: - Cha, đây đều là lễ đáp tạ Hàn Nghệ tặng cho hài nhi, là một phần tâm ý của Hàn Nghệ, hay là, cha hỏi Hàn Nghệ thêm một xe nữa mang về.
.Ngươi nghĩ ta làm từ thiện thật đấy à! Hàn Nghệ lập tức nói: - Nhị tướng quân, rượu này trong tay ta cũng hết rồi, đã bán hết cho Dương Châu Đệ Nhất Lâu rồi.
.Trình Giảo Kim hừ nói: - Ngươi lừa ai, lão phu không tin là bản thân ngươi không giữ lại một ít, chỉ chút kỹ xảo vớ vẩn này của ngươi cũng dám lấy ra, đúng không biết tự lượng sức mình. Nói xong, ông ta hết sức nghiêm túc nói với Trình Xử Lượng: - Lượng Tử, dù sao cha cũng đức cao vọng trọng, nếu để người khác nhìn thấy, sẽ nói cha ỷ lớn hiếp bé, chuyện này giao cho con, nhất định phải làm thỏa đáng cho cha.
.Trình Xử Lượng lập tức nói: - Xin cha yên tâm, con nhất định khiến tiểu tử này đưa rượu đến phủ cha.
.- Tốt lắm!
.Trình Giảo Kim gật gật đầu, nói: - Vậy thì cha đi trước.
.Nói xong, ông ta liền cất bước rời đi.
.Trình Xử Lượng nhìn Hàn Nghệ cười dài nói: - Hàn Nghệ, tính khí của cha ta không có tốt như ta đâu, nếu ngươi chọc giận ông ấy thì không ai cứu được ngươi đâu.
.Hàn Nghệ đột nhiên bật cười ha hả.
.Trình Xử Lượng sửng sốt, nói: - Ngươi cười cái gì?
.Hàn Nghệ ngừng cười, nói: - Xem ra nhị tướng quân cũng không hiểu Lư quốc lắm công a!
.Trình Xử Lượng cau mày nói: - Lời này của ngươi là có ý gì, ta không hiểu, lẽ nào ngươi hiểu, đúng là chuyện cười.
.Hàn Nghệ ho nhẹ một tiếng, nói bằng vẻ hết sức chân thành: - Nhị tướng quân mà về chậm một lát, nếu còn có thể nhìn thấy xe rượu kia, Hàn Nghệ ta thua huynh mười quan tiền.
.Trình Xử Lượng ngẩn người, vỗ mạnh vào đùi một cái: - Thôi chết! Trúng kế rồi!
.Hàn Nghệ chỉ nghe vèo một tiếng đã không thấy bóng dáng rồi. Cảm khái nói: - Đúng là gừng càng già càng cay a! Nếu không phải ta công lực thâm hậu, chỉ sợ cũng bị lão hàng kia lừa rồi.
.Nhưng vừa nghĩ đến cảnh tượng cha con bọn họ giành rượu, hắn lại lập tức bật cười ha ha. Nhưng chưa vui bao lâu, hắn lại không khỏi cảm thấy tiếc nuối, sớm biết cặp cha con này vô sỉ như vậy, lúc đó ta đã bày kế ly gián rồi. Ôi! Đúng là thất sách a, lần sau nhất định phải làm bài tập nghiêm túc.
.Chợt nghe phía bên trái vang lên một tiếng cười: - Chúc mừng! Chúc mừng!
.Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một mỹ nữ cao gầy nhìn hắn như cười như không, vội vàng nói: - Ai ôi! Là Mẫu Đơn nương tử à! Ta cũng đang muốn đi tìm cô, chiêu đãi không chu toàn, vẫn mong cô thông cảm.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Tìm ta làm gì? Muốn xem bộ dạng ta bị Tiêu Vô Y chế giễu sao?
.Nếu không phải do thận trọng, đương nhiên ta muốn xem a! Hàn Nghệ thầm lẩm bẩm một câu, ngoài miệng lại nói: - Mẫu Đơn nương tử nói gì vậy, đây tuyệt không phải ta chủ ý, ta mời Mẫu Đơn nương tử đến, chủ yếu là bởi vì chúng ta từng là đối tác hợp tác, ta không hy vọng cuộc tranh đấu của Ngõ Bắc và Nguyên gia làm ảnh hưởng đến tình bạn giữa chúng ta.
.Nguyên Mẫu Đơn làm sao chịu tin, nói: - Lần này ta đến tìm ngươi, là muốn thỉnh giáo ngươi một vấn đề, không biết ngươi có không đồng ý chỉ giáo?
.- Mời nói.
.Hàn Nghệ cười nói.
.Nguyên Mẫu Đơn nói: - Hiển nhiên là ngươi sớm có chuẩn bị, nếu không thì ngươi cũng không thể mấy ngày đã ủ ra nhiều rượu như vậy, nhưng tại sao ngươi không lấy ra từ sớm mà cứ phải đợi đến bây giờ, điều này ta nghĩ sao cũng không hiểu.
.Hàn Nghệ sửng sốt, sau đó khẽ cười nói: - Nếu như ta lấy ra từ sớm, vậy thì chợ của Nguyên gia các cô còn mở được không?
.Đôi mắt đẹp của Nguyên Mẫu Đơn trợn lên.
.Đây tuyệt đối là bạo kích a!
.Luận về ra vẻ tinh tướng, Hàn Nghệ thật là không sợ ai cả.
.Trôi qua một lát, Nguyên Mẫu Đơn cười lạnh một tiếng, nói:
.- Ngươi không khỏi cũng quá cuồng vọng rồi, bằng những thứ này mà cũng muốn ngăn cản chợ của Nguyên gia chúng ta? Hừ, bản thân ngươi có thể tin sao?
.Hàn Nghệ cười nói: - Về câu hỏi này, không bao lâu nữa, ta sẽ đưa ra đáp án. Đây chỉ là vừa mới bắt đầu mà thôi.
.Chẳng lẽ hắn vẫn còn. Nguyên Mẫu Đơn đúng là chột dạ.
.Hàn Nghệ liếc mắt nhìn nàng một cái, trong mắt hiện lên một ý cười, ngoài miệng lại hết sức nghiêm túc nói: - Kỳ thật từ trước tới nay, ta đều cho rằng Ngõ Bắc chúng ta và Nguyên gia các cô có thể chung sống hoà bình, hơn nữa còn có thể triển khai hợp tác ở nhiều phương diện, cho dù Nguyên gia cô mở chợ đi nữa, bởi vậy trước đó, ta vẫn luôn nhượng bộ, nhưng ta không ngờ rằng Nguyên gia muốn đuổi tận giết tuyệt đối với ta, có qua mà không có lại, nếu như có thể, vẫn mong Mẫu Đơn nương tử có thể giúp ta chuyển lời đến Nguyên Triết một tiếng, ta sẽ cho y thấy rõ.
.- Ta biết rồi. Cáo từ.
.Nguyên Mẫu Đơn khẽ gật đầu, sau đó liền xoay người rời đi.
.- Dọa chết các ngươi.
.Hàn Nghệ bật cười ha ha.
Bạn cần đăng nhập để bình luận