Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 527: Một khúc Cúc hoa ngứa

.Cuối cùng không cần huấn luyện đi bước đều nữa rồi.
.Một đám học viên vui mừng đến muốn khóc, bọn họ đều cho rằng trên đời không có huấn luyện nào khiến người ta uể oải hơn đi bước đều nữa, huống hồ chỉ ngồi mà không hề động đậy, không thể nào diễn tả được, không thể nào diễn tả được!
.Từng nhóm nhỏ vui mừng đi vào trong phòng học, bắt đầu tĩnh tọa trầm tư.
.Mà không hề biết có mấy bóng người trốn bên ngoài đang lén lút quan sát họ.
.- Hàn Nghệ, chiêu này của ngươi thật tuyệt nha, ta coi như phục rồi.
.Trình Xử Lượng dựng thẳng ngón cái, vẻ mặt cười xấu xa nói.
.Hàn Nghệ nói: - Bọn họ không phải là thích nổi bật sao, hôm nay ta để cho bọn họ nổi bật, bây giờ cũng suýt soát rồi, chúng ta vào đi.
.Mấy người chia nhau tiến vào phòng học.
.Hàn Nghệ lại đi vào phòng học của Tiêu Hiểu, Nguyễn Văn Quý.
.Hắn ngồi nghiêm trang trên bục giảng, cùng nhắm mắt trầm tư với học viên.
.Soạt soạt soạt soạt soạt soạt!
.Trong phòng học yên tĩnh đột nhiên vang lên tiếng động lạ.
.Không ít học viên đều cau mày.
.Hàn Nghệ từ từ mở mắt ra, đưa mắt quét qua, đột nhiên thấy Nguyễn Văn Quý lắc mông sang trái sang phải, tiếng động đó là tiếng mông y ma sát với mặt ghế tạo ra. Nguyễn Văn Quý kia dường như đang mở to mắt, thấy Hàn Nghệ nhìn sang, vội vàng ngừng lại.
.Hàn Nghệ cũng không lên tiếng, khóe mắt liếc nhìn Tiêu Hiểu, thấy tiểu tử này lù lù bất động, nhưng gương mặt căng thẳng giống như đang nhịn tiểu vậy, chỉ là chân mày phải giật liên hồi, thầm nói, hảo tiểu tử, thật sự có tính chịu đựng, lại nhắm hai mắt lại.
.Nhưng một lát sau, tiếng soạt soạt soạt lại vang lên lần nữa.
.Hàn Nghệ đột nhiên mở to mắt, lên tiếng nói: - Nguyễn Văn Quý, ngươi đang làm gì đó?
.Hắn vừa lên tiếng, tất cả học viên đều mở to mắt, xoay mặt sang nhìn Nguyễn Văn Quý.
.Nguyễn Văn Quý lập tức đỏ bừng mặt như mông khỉ, hai tay siết chặt nói: - Xin lỗi, xin lỗi, ta sẽ chú ý.
.Y vừa rồi liên tục xê dịch ba lượt, cúc hoa vốn nóng bừng lên, bây giờ lại ngứa ngáy khó nhịn, thật xót mà, thật sự là người bên cạnh không thể cảm nhận được, y hận đến không thể một đao đâm vào mình.
.Nhưng, y không thể nào nói cúc hoa của mình ngứa trước mặt nhiều người như vậy được.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Chú ý một chút. Được rồi, được rồi, tiếp tục tĩnh tọa đi.
.Ánh mắt lại liếc sang Tiêu Hiểu lần nữa, mặt tiểu tử này đã đỏ lên rồi, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống, nhưng vẫn ngồi yên tĩnh tọa không động đậy, trong lòng lại thật sự có chút khâm phục tiểu tử này.
.Sau khi mọi người đều nhắm mắt tĩnh tọa rồi, Tiêu Hiểu lén hí mắt ra, đánh mắt trái phải mấy lượt, sau đó nhanh chóng đưa tay ra sau mông ra sức gãi, cơn ngứa vừa ngừng, y lập tức tỉnh ngộ, chấn kinh nhìn Hàn Nghệ, chỉ thấy Hàn Nghệ sắc mặt bình đạm. Xong rồi, xong rồi, ta bị tên nông dân này lừa rồi, không khỏi nhớ lại một số chi tiết trong bữa cơm sáng nay, đột nhiên hai mắt trừng lên, lẽ nào đáng chết, chúng ta trúng kế rồi.
.Nghĩ tới đây, trong lòng y tràn ngập hoảng sợ, nếu đều do Hàn Nghệ sắp xếp, vậy thì không khó nghĩ ra, Hàn Nghệ chắc chắc là gậy ông đập lưng ông, vậy thì sở dĩ mông bọn họ ngứa tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, nếu là thế, vậy vậy
.Nan giải nha!
.Còn chưa nghĩ ra cách, cúc hoa lại ngứa, y lại lén lút gãi, nhưng chợt nghe thấy bên cạnh truyền đến âm thanh kỳ quái, khóe mắt liếc sang, chỉ thấy Nguyễn Văn Quý xoay mông gãi điên cuồng, vẻ mặt đau khổ.
.Không hay!
.Tiêu Hiểu nhanh chóng lặng lẽ dời tay đi.
.Ánh mắt nhoáng lên, quả nhiên, tất cả học viên đều mở to mắt ngây ngốc nhìn Nguyễn Văn Quý, bởi vì mọi người đều đang trầm tư, trong phòng học yên tĩnh dị thường, một chút âm thanh cũng sẽ được phóng lớn vô hạn, hơn nữa động tác của Nguyễn Văn Quý đã vượt quá sức tưởng tượng của họ.
.Nhưng Nguyễn Văn Quý vẫn đang đắm chìm trong sự ngứa ngáy, hoàn toàn không biết chuyện này.
.Tiêu Hiểu đột nhiên ho khan một tiếng.
.Nguyễn Văn Quý ngẩn người, hoảng sợ nhìn trái nhìn phải, thấy mọi người đều đang nhìn, mà ngón giữa của y lại đang ở trên cúc hoa, mặt lập tức lúc xanh lúc đỏ lúc trắng, cổ thì vừa đỏ vừa phình.
.Lần này nếu đổi lại là Hàn Nghệ, vậy chắc chắn là cả đời không thể quên.
.Chỉ dựa vào các ngươi cũng muốn chơi ta. Hừ! Vẻ mặt Hàn Nghệ quái dị hỏi: - Nguyễn Văn Quý, ngươi đang làm gì vậy?
.Vừa hỏi ra, không ít người đều vang lên tiếng phụt phụt phụt, lén lút bật cười.
.Bọn họ đều muốn nhịn, nhưng động tác của Nguyễn Văn Quý thật sự hóa bựa.
.Nguyễn Văn Quý lúc này nước mắt tràn bờ mi, cả đời y chưa từng gặp phải lúc lúng túng như vậy, chỉ muốn tìm lỗ chui vào, đỏ mặt nói: - Ta ta ta muốn đi nhà xí.
.Tiếng cười càng to.
.- Yên lặng một chút, đừng quấy rầy phòng học khác.
.Hàn Nghệ trầm giọng quát.
.Trong phòng học lập tức yên tĩnh lại.
.Hàn Nghệ cũng nhịn rất vất vả, nói: - Vậy ngươi nói sớm chứ, đi nhanh đi.
.- Dạ!
.Nguyễn Văn Quý như được đại xá, lập tức xông ra ngoài, ra khỏi phòng học.
.Tiêu Hiểu nhìn mà mặt đầy sợ hãi, Nguyễn Văn Quý lúc này chính là y một lát nữa nha, nhanh chóng giơ tay lên nói: - Phó Đốc Sát, ta cũng muốn đi nhà xí.
.Ngươi mất sạch mặt mũi trước cho ta đã. Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi đang chơi ta sao, bình thường khi huấn luyện, cũng không thấy các ngươi nhiều chuyện như vậy, ta cũng muốn đi nhưng phải nhịn lại, thật là buồn cười.
.Tiêu Hiểu nói: - Ta thật sự muốn đi.
.- Vậy thì nhịn cho ta, nếu ai ai cũng chạy đi nhà xí, vậy bài huấn luyện của ta còn dạy thế nào nữa, trước khi Nguyễn Văn Quý chưa về, ngươi không được đi, muốn đi cũng phải từng người đi.
.Hàn Nghệ nói xong, ngữ khí lại hòa hoãn, nói: - Tiêu Hiểu, ngươi phải tin ta, tĩnh tọa có thể khiến ngươi quên đi tất cả, bao gồm cả đi nhà xí, tĩnh tâm lại.
.Ngứa đến thế này còn có thể tĩnh tâm sao.
.Tiêu Hiểu biết Hàn Nghệ đang cố ý chỉnh y, muốn khiến y xấu hổ, hận đến nghiến răng nghiến lợi.
.Hàn Nghệ không để ý đến y, quét mắt nhìn, nói: - Các ngươi còn ngây ra đó làm gì, tiếp tục suy tư, bằng không thì đến thao trường huấn luyện cho ta.
.Mọi người nhanh chóng nhắm mắt suy tư.
.Thôi Hữu Du liếc nhìn Tiêu Hiểu, thầm nói, rốt cuộc là ai đang chỉnh ai hả.
.Hàn Nghệ hơi khéo mắt, lộ ra một khe hở, nhìn Tiêu Hiểu.
.Làm sao bây giờ?
.Cơn ngứa khó nhịn, lại đau đến nóng bừng, Tiêu Hiểu coi như giỏi nhịn rồi, nhưng y biết y không nhịn được bao lâu nữa, nhìn trái nhìn phải, hơi nhổm người lên, đi về phía cửa, nhưng còn chưa đi được hai bước thì nghe thấy Hàn Nghệ trên bục giảng nói: - Tiêu Hiểu, ngươi chuẩn bị đi đâu?
.Tiêu Hiểu không nói hai lời liền cong chân chạy.
.Đây là tình huống gì, những người còn lại ngơ ngác nhìn ra cửa.
.Tiểu tử này! Trong lòng Hàn Nghệ vui nổ trời rồi, nói: - Thao trường hôm nay giao cho nhóm của các ngươi.
.Uất Trì Tu Tịch lập tức đứng lên nói: - Dựa vào cái gì?
.Hàn Nghệ nói: - Trước đó ta đã nói rồi, nhóm nào không yên tĩnh ngồi thiền, thì quét dọn thao trường, các ngươi cho rằng nhóm của các ngươi hoàn thành nhiệm vụ sao?
.Uất Trì Tu Tịch nói: - Chúng ta không có sai, là tiểu tử Tiêu Hiểu kia, ngươi muốn phạt thì phạt y đi.
.Hàn Nghệ nói: - Y đương nhiên sẽ bị phạt, nhưng ta nhớ ngày đầu tiên ta đã nói, các ngươi là một đoàn đội, cùng vinh cùng nhục.
.Thôi Hữu Du lập tức nói: - Nhưng Phó Đốc Sát, Tiêu Hiểu chẳng qua là muốn đi nhà xí, ngươi không cho y đi, lẽ nào muốn y kéo quần ra, có phải hơi quá đáng không.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng ta nhìn hình như không giống lắm, một tên không đi thì đều không đi, đã đi rồi thì sẽ có thêm tên nữa. Các ngươi nếu không tin, chúng ta đánh cược thế nào. Nếu lúc này Tiêu Hiểu ở trong nhà xí, một mình ta quét dọn sạch sẽ thao trường, nhưng nếu không phải, các ngươi quét thao trường một tháng.
.Ai dám cược?
.Bởi vì cũng biết trong đó nhất định có mờ ám.
.Toàn bộ trầm mặc.
.Thật ra Hàn Nghệ cũng không biết bọn họ có đi nhà xí không, chẳng qua là hắn biết chắc họ không dám cược, nói: - Nếu không dám thì đừng nói nhảm với ta, tiếp tục tĩnh tọa đi, coi như nghỉ ngơi dưỡng sức, buổi chiều tranh thủ quét dọn sạch sẽ thao trường, biết sớm như vậy, ta thật sự không nên mềm lòng, xem ra các ngươi khá thích hợp huấn luyện trên thao trường.
.Một đám học viên thật sự giận mà không dám nói, trong lòng lại oán hận Tiêu Hiểu và Nguyễn Văn Quý muốn chết.
.Trưởng Tôn nói rất đúng nha! Dục tốc ắt bất đạt. Hàn Nghệ cảm khái một câu, lại nhắm mắt tĩnh tọa.
.Nếu muốn cược, bọn Thôi Hữu Du sẽ thua, Tiêu Hiểu hoàn toàn không đi nhà xí, bởi vì Hàn Nghệ không bỏ quá nhiều thuốc xổ, chủ yếu là hắn không tin vào thiết bị trị bệnh đương thời, hắn cũng sợ bỏ quá nhiều thuốc xổ sẽ khiến bọn họ mất nước mà chết, quan trọng là để ngứa thôi.
.Tiêu Hiểu không đến ký túc xá của mình, mà là đến ký túc xá của Nguyễn Văn Quý, nhưng khi y đến, cả người y đều ngẩn ra, cảnh tượng trong ký túc xá tuyệt đối là cả đời y khó quên.
.Chỉ thấy một đám người Nguyễn Văn Quý ai ai cũng nằm rạp trên giường, vừa gãi cúc hoa, vừa vùi đầu khóc lóc.
.Bọn họ cũng cả đời không quên rồi.
.Hu hu hu hu!
.Thảm!
.Một chữ thảm làm sao đủ chứ!
.Tiêu Hiểu thấy cảnh này, trong lòng ngũ vị tạp trần, bởi vì y là người tổ chức kế hoạch này, nhưng lại thất bại như vậy.
.- Hiểu ca!
.Nguyễn Văn Quý lau đôi mắt đỏ, ra sức nức nở.
.Bây giờ y không dám ra ngoài gặp người nữa, vừa rồi thực sự là mất mặt đến cả nhà mẹ rồi.
.Những người còn lại đều nhìn Tiêu Hiểu.
.- Tên nông dân đáng chết, ta phải giết ngươi.
.Tiêu Hiểu tung một cước, trực tiếp đạp ngã một cái ghế.
.Tạ Khôn nói:
.- Hiểu ca, huynh nói xem đều là Hàn Nghệ giở trò quỷ sao.
.Tiêu Hiểu nói: - Ngoài trừ hắn còn ai, xem ra hắn vẫn luôn đề phòng chúng ta.
.Nguyễn Văn Quý nói: - Nhưng hắn bỏ thuốc chúng ta khi nào chứ.
.Tiêu Hiểu nói: - Lúc ăn sáng hôm nay.
.Tạ Khôn nói: - Làm sao có thể chứ, chúng ta cùng ăn giống như mọi người, không thể chỉ mấy người chúng ta trúng chiêu.
.Tiêu Hiểu tức giận hừ một tiếng: - Lẽ nào các ngươi quên rồi, lúc chúng ta trả tiền cơm, từng có một tiểu tử đánh vỡ bát sao, ta thấy hắn chắc chắn là dùng thủ đoạn trong chén rồi.
.Vừa nói ra, mấy người liền bừng tỉnh đại ngộ.
.Thật sự là núi này cao còn có núi khác cao hơn nha!
.Chợt nghe có người nói: - Vậy vậy chúng ta xin Phó Đốc Sát tha thứ đi.
.Người nói chuyện là tên mập Dương Sâm.
.Tiêu Hiểu tức giận nhìn y, kích động nói:
.- Đi xin tên nông dân đó tha thứ, ngươi điên sao.
.Dương Sâm vừa khóc vừa gãi, vừa nói: - Nhưng ta thật sự rất ngứa, ta sắp không chịu nổi rồi.
.Y thật sự là bên bờ phát điên rồi.
.Tạ Khôn cũng nói: - Hiểu ca, chúng ta đã thua rồi. Bây giờ chúng ta đi xin Phó Đốc Sát, nói không chừng hắn sẽ tha cho chúng ta một con đường, ngứa như vậy, cũng không phải cách.
.Nguyễn Văn Quý mặc dù không nói, nhưng ánh lệ trong mắt đã bán đứng y rồi.
.Hai nắm tay Tiêu Hiểu siết chặt. Trong đời y chưa từng chịu thất bại như vậy, không cam lòng nha. Y ngàn vạn lần không ngờ, nhưng bọn họ không còn đường lựa chọn, bọn họ không ra được, thì càng khó đợi được ngày nghỉ tiếp theo, đêm nay có qua được hay không còn là một vấn đề.
.Mà bây giờ người duy nhất có thể cứu bọn họ là Hàn Nghệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận