Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1357: Khăng khăng theo ý mình

.Tiêu phủ.
.- Cái gì? Chàng muốn đi sứ Thổ Dục Hồn? Tiêu Vô Y kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật đầu, nói: - Nhưng trước mắt vẫn chưa chắc chắn.
.Tiêu Vô Y khẽ nhíu hàng lông mày đen, nói: - Đến bệ hạ còn chưa quyết định, chàng đã nói tin này với ta, có thể thấy chàng không đi không được.
.Hàn Nghệ không lên tiếng, xem như thừa nhận, hắn không có lựa chọn, đại thần trong triều cũng không nguyện cố gắng vì việc này, hơn nữa bọn họ cũng có lý do riêng, Hàn Nghệ muốn làm như vậy, hơn phân nửa là xuất phát từ lợi ích bản thân, chỉ có thể dựa vào chính mình để tranh thủ.
.Tiêu Vô Y trầm ngâm một lát, nói: - Nhưng phu quân, theo ta thấy, cho dù chàng đi, chàng cũng khó có thể đạt được mục đích. Không phải chàng thường nói, trời phải mưa, mẹ phải lấy chồng, việc này là không thể ngăn được còn gì. Trừ phi...
.- Trừ phi cái gì?
.- Trừ phi Đại Đường ta xuất binh, dù là giúp bên nào cũng được. Chuyện này, dựa vào cái mồm là không giải quyết được vấn đề.
.Tiêu Vô Y giơ lên nắm tay, nói: - Vẫn phải dựa vào nắm đấm để nói chuyện, vì sao hiện giờ Thổ Dục Hồn nghe lời Đại Đường ta, âu cũng vì năm đó can gia gia của ta đánh họ một phen tơi bời, từ đó về sau, Thổ Dục Hồn cũng không dám xâm chiếm địa khu Hà Lũng của Đại Đường ta nữa, đạo lý giống nhau, nếu chàng muốn hai bên dừng binh, đồng thời cũng phải xuất đủ thực lực bày ra trước mặt họ, họ mới nghe lời chàng.
.Hàn Nghệ thở dài, nói: - Ta chính là không muốn gây chiến, mới quyết định đi sứ Thổ Dục Hồn, nếu muốn động võ thì ta còn đi làm gì.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng đây là có lối nghĩ của thương nhân, vẫn luôn muốn trả giá nhỏ nhất thu về báo đáp lớn nhất.
.Hàn Nghệ không lên tiếng, hắn chính là nghĩ như vậy.
.Tiêu Vô Y nói: - Nhưng giữa hai nước không phải đơn giản như là buôn bán, can gia gia của ta từng nói, thời đại này này nắm đấm của ai lớn hơn, thì do người đó định đoạt, không có cái gì gọi là công bằng. Nếu là ta, thì cứ để họ cắn nhau trước, đợi đến khi bọn họ đánh gần xong, chúng ta mới xuất binh, một mẻ lưới tóm gọn bọn họ.
.Hàn Nghệ cau mày nói: - Kỳ thực Tư không cũng có ý này, nhưng thực lực quân sự của Thổ Phiên không kém Đại Đường ta, hiện giờ Lộc Đông Tán điều tập đại quân hơn hai trăm ngàn đóng quân ở đó, hiển nhiên là có chuẩn bị, nếu chúng ta muốn chuẩn bị chiến tranh, cũng phải triệu tập quân đội, nếu như vậy, có thể Thổ Phiên chắc chắn sẽ phát hiện được, mặt khác, quân củabọn họ đều là nô lệ, chết cũng được, nhưng Đại Đường chúng ta lại là hộ quân tịch, nếu lâm vào trận đánh lâu dài, sẽ bất lợi cho Đại Đường ta, thêm nữa, nếu chúng ta đánh thua, chúng ta sẽ mất đi toàn bộ địa khu tây bắc, ta luôn cho rằng xuất binh là quá mạo hiểm.
.Tiêu Vô Y ngập ngừng vài lần, nhưng cuối cùng cũng không nói nữa. Kỳ thật nàng cực kỳ không tán đồng, nàng chịu ảnh hưởng của Lý Tĩnh, là ưng bài thuần túy, đánh trước rồi nói sau, bình thường nàng cũng làm vậy, nhưng nàng trước sau vẫn không muốn can dự vào suy nghĩ của Hàn Nghệ, nàng chỉ là đưa ra ý kiến của mình, có tiếp thu hay không thì là chuyện của riêng Hàn Nghệ.
.Ngày hôm sau.
.Sứ thần Thổ Phiên và Thổ Dục Hồn gần như đồng thời đến Trường An, thời gian không chênh lệnh bao nhiêu, Lý Trị đồng thời tiếp kiến hai người họ.
.Hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, tranh cãi đến mặt đỏ tía tai trước mặt Lý Trị.
.Thổ Dục Hồn thì ấn định đây là âm mưu của Thổ Phiên, cố ý tập kích vợ con của A Bố La, chọc giận A Bố La xuất binh, sau đó lấy việc này làm cớ, quy mô xâm lược Thổ Dục Hồn, hy vọng Đại Đường có thể xuất binh tương trợ.
.Nhưng phía Thổ Phiên lại phản bác cách nói này của Thổ Dục Hồn hoàn toàn không có căn cứ, mà Thổ Phiên quả thật có căn cứ chính xác, chứng minh là bên phía Thổ Dục Hồn đã vượt qua hồng tuyến, xâm lấn vào cảnh nội Thổ Phiên, lúc trước chính là Đại Đường ngươi định ra quy củ, hiện giờ Đại Đường nên phụ trách việc này, yêu cầu Đại Đường xuất binh tương trợ, trừng phạt Thổ Dục Hồn.
.Tóm lại, ai cũng có lý do, ai cũng có ủy khuất.
.Quan thanh liêm khó quản việc nhà, nhưng Đại Đường vốn đã tham dự vào, hơn nữa còn phái quan viên đốc chiến, theo lý mà nói, Đại Đường là lão đại, lý nên chủ trì công đạo.
.Lý Trị nghe mà đau đầu không dứt, cũng không biết nên nói gì, đợi sau khi họ cãi vã xong, cứ để họ nghỉ ngơi trước, sau đó lại triệu tập các đại thần trung ương, thảo luận nên ứng đối thế nào.
.Đỗ Chính Luân dẫn đầu đứng ra nói: - Bệ hạ, thần nghĩ lời của sứ thần Thổ Dục Hồn, chẳng qua đều là suy đoán, y cũng không có chứng cứ chứng minh đây đều là âm mưu của Lộc Đông Tán. Ngược lại, bên Thổ Phiên lại có chứng cứ rõ ràng, đến ngay cả quan viên đốc chiến của chúng ta cũng có thể làm chứng, đây là hiệp định Đại Đường chúng ta định ra, như vậy Đại Đường chúng ta lý nên xuất binh trợ giúp Thổ Phiên, cùng nhau thảo phạt Thổ Dục Hồn.
.Hàn Nghệ vừa nghe, lập tức hiểu được, Đỗ Chính Luân đang nói giúp Lý Tích.
.Lý Tích không phải chính là có ý này sao, cùng Thổ Phiên chia cắt Thổ Dục Hồn, chỉ có điều Đỗ Chính Luân trau chuốt ý tứ này hơn, nói có lý hơn, đây chính là điểm khác nhau giữa chính trị gia và tướng quân.
.Lư Thừa Khánh lại nói: - Không thể, không thể, Hà Nguyên quận vương là tỷ phu của bệ hạ, hơn nữa Hà Nguyên quận vương lại không làm ra chuyện gì có lỗi với Đại Đường ta, sao Đại Đường ta có thể ném đá xuống giếng được.
.Đỗ Chính Luân nói:
.- Hoàng thất Thổ Phiên cũng có liên hôn với hoàng thất ta.
.Hứa Ngữ Sư cũng nói: - Cho dù là như vậy, nếu Đại Đường ta cùng Thổ Phiên xuất binh, đến cuối cùng nên chia thành quả thắng lợi ra sao, hơn nữa các bộ lạc Thổ Dục Hồn vốn là dân du mục, khá gần với Thổ Phiên, xa Đại Đường ta, vả lại ở trên cao nguyên mà quản lý thì bất tiện rất nhiều, chỉ sợ đến lúc đó sẽ dần dần bị Thổ Phiên gặm nhấm, hơn nữa, còn sinh ra càng nhiều mầm mống tai vạ hơn.
.Lý Trị nghe thấy vậy thoáng gật đầu, cũng là lộ vẻ khó xử.
.Hàn Nghệ đột nhiên đứng ra nói: - Bệ hạ, thần cũng cho rằng nếu xuất binh sẽ phải trả giá quá lớn, nhưng nếu không quan tâm, về tình về lý lại khó ăn nói, dù sao thì hiệp định lúc trước là do Đại Đường ta chủ trì. Bởi vậy thần cho rằng, triều đình phải phái một vị trọng thần đi điều đình việc này, như vậy vừa tránh khỏi mối hiểm xuất binh, lại đủ để thể hiện sự coi trọng của Đại Đường ta đối với việc này.
.Lý Trị vừa nghe, sao có thể không hiểu, trực tiếp hỏi: - Vậy khanh có nắm chắc?
.Hàn Nghệ nhíu mày trầm tư một lát, nói: - Mặc dù thần không nắm chắc mười phần, nhưng cũng nguyện ý thử một lần, cho dù không thành công, Đại Đường ta cũng không thua lỗ gì.
.Lý Trị gật đầu, Hàn Nghệ nói cũng rất có lý, hiệp định là Đại Đường định ra, không thể mặc kệ, nếu xuất binh thì cái giá phải trả là quá lớn, biến số cũng lớn, hơn nữa cũng không biết phải giúp ai, phái một vị trọng thần triều đình đi điều đình, như vậy cũng được. Nói: - Vậy được! Trẫm lệnh cho khanh làm Lũng Tây Tuần sát sứ, đi điều tra việc này.
.- Vi thần tuân mệnh!
.Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, lại nói: - Bệ hạ, nếu chẳng may không thành công thì sao?
.Lý Trị sửng sốt, mặt lộ rõ vẻ khó xử.
.Hàn Nghệ nói: - Bệ hạ, đối với Đại Đường mà nói, chủ yếu nhất vấn là lợi ích của Đại Đường, nếu vi thần không điều đình thành công, song phương có thể sẽ bùng nổ chiến tranh với quy mô càng lớn hơn, mà Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn ngay bên cạnh Đại Đường ta, cách biên cảnh Đại Đường ta vô cùng gần, một khi hai bên bọn họ khai chiến toàn diện, rất có thể sẽ nhanh chóng nguy hiểm đến biên cảnh Đại Đường ta.
.Lý Trị nói: - Vậy theo ý của khanh, phải làm sao?
.- Thần cho rằng phải làm tốt chuẩn bị hoàn toàn. Hàn Nghệ nói: - Thần hy vọng bệ hạ có thể cho thần quyền điều động quân đội địa khu xung quanh Thổ Phiên, Thổ Dục Hồn, như vậy thần mới có thể căn cứ vào kết quả đàm phán, trước tiên làm tốt ứng đối hoàn toàn, nếu đợi tin tức truyền tới Trường An mới ứng đối, chỉ sợ sẽ làm lỡ thời cơ chiến đấu.
.Lý Trị nhìn về phía Lý Tích.
.Lý Tích gật đầu nói: - Lão thần cho rằng Hàn Thị lang nói có lý.
.Lý Trị nói: - Được rồi, trẫm tái bổ nhiệm khanh làm Phó tổng quản hành quân Lũng Hữu đạo.
.Tiêu phủ.
.- Sao có thể để con đi sứ? Con là trọng thần triều đình cơ mà.
.Sau khi Tiêu Nhuệ nghe được tin này, cảm thấy có chút kinh ngạc, thông thường mà nói, chỉ cần không nguy hiểm đến lợi ích của bản quốc, sẽ không phái tể tướng đi, đây đều là chuyện của quan ngoại giao, hai tên hàng xóm đánh nhau, phái một tể tướng đi sứ, việc này có chút không ổn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cha vợ, bởi vì chuyện này do con gây nên, nhất định phải do con ra mặt.
.- Cũng phải, lúc đó đều là một tay con thúc đẩy hiệp định này. Tiêu Nhuệ gật gật đầu, lại thở dài.
.Hàn Nghệ liếc mắt một cái liền nhìn ra lo lắng trong mắt Tiêu Nhuệ, vội hỏi: - Cha vợ, thật xin lỗi, hiện giờ Vô Y đang có thai, lẽ ra tiểu tế nên ở bên cạnh nàng.
.Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghe bên ngoài có tiếng phụ nữ nói: - Đại trượng phu, chí ở bốn phương, nên kiến công lập nghiệp, sao có thể e dè tư tình nhi nữ, cha, cha nhất định sẽ nói vậy, phải không?
.Chỉ thấy Tiêu Vô Y mỉm cười đi đến.
.Tiêu Nhuệ liếc nhìn con gái, cười ha hả vài tiếng, nói: - Con nói đúng, ăn lộc của vua, vì vua phân ưu, hiện giờ bệ hạ cần con, tất nhiên con phải lấy quốc gia đại sự làm trọng, con cứ yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho Vô Y.
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng ấy ở nhà cũng đâu có chăm sóc con, đều là nhị thẩm đang chăm sóc con.
.Hàn Nghệ cười gượng vài tiếng, nói: - Phải phải phải, vi phu xin lỗi nàng.
.Tiêu Nhuệ đứng dậy, nói: - Các con cứ nói chuyện, ta đi an bài người chuẩn bị hành lý giúp con.
.Hàn Nghệ vội nói: - Chút việc nhỏ này đành phiền cha vợ rồi.
.Tiêu Vô Y nói: - Cha am hiểu nhất chính là việc hậu cần.
.Tiêu Nhuệ lườm con gái mình một cái.
.Tiêu Vô Y sợ tới mức thè lưỡi ra, Hàn Nghệ cũng bất đắc dĩ nhìn Tiêu Vô Y, không phải nàng muốn đẩy sự bất hiếu cho ta sao.
.Tiêu Nhuệ lắc đầu thở dài, đi ra ngoài.
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Ôi chao, nàng còn dám nói thật à!
.- Ta cũng là lỡ lời.
.Tiêu Vô Y nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực, lại ngồi bên cạnh Hàn Nghệ, nói: - Phu quân, chuyến đi này chàng phải cẩn thận, nơi đó hiện giờ rất rối loạn.
.Hàn Nghệ nói:
.- Nàng yên tâm, ta chẳng qua là đi đàm phán thôi.
.- Nhưng ta không yên tâm. Tiêu Vô Y nói: - Lúc trước chàng đi đưa lương thảo, đã đến mức cửu tử nhất sinh rồi.
.Cô vợ này thật là! Hàn Nghệ nói: - Cửu tử nhất sinh là thật, nhưng hồi báo cũng là cực lớn, nàng nghĩ rằng chức Đồng Trung thư Môn Hạ tam phẩm này là nhặt được à! Nhưng lần này, ta sẽ vô cùng cẩn thận, sẽ không hành sự liều lĩnh nữa.
.- Chàng phải nhớ đấy!
.Tiêu Vô Y nói:
.- Đánh giặc không phải là sở trường của chàng, đừng tỏ vẻ anh hùng đấy.
.- Biết rồi mà!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Chỉ có điều hiện giờ nàng đang mang thai!
.Tiêu Vô Y nói: - Chàng không cần lo lắng, có nhị thẩm bọn họ ở đây, chàng muốn lo lắng cũng không đến lượt chàng.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, nhưng trong lòng hắn vẫn có chút áy náy, bởi vì hắn biết Tiêu Vô Y chỉ là để hắn yên tâm, bất kỳ một nữ nhân nào trong lúc mang thai, đều hy vọng trượng phu ở bên cạnh.
.- Vô Y tỷ, tỷ tìm muội!
.Dương Phi Tuyết đột nhiên đi tới: - Ấy? Hàn Nghệ cũng ở đây à!
.Tiêu Vô Y cười nói: - Không phải ta tìm muội, là chàng ấy tìm muội.
.Dương Phi Tuyết lập tức đỏ mặt, bởi vì hiện giờ hậu viện của Tiêu phủ đã trở thành khu làm việc của nữ lão sư, bởi vậy mỗi sáng sớm Dương Phi Tuyết lại chạy tới đây, mãi đến lúc chạng vạng tối mới rời đi.
.Cô gái nhỏ này lại hiểu lầm rồi. Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vô Y, gửi gắm hai ánh mắt cảm kích, lại nói chuyện mình đi công tác với Dương Phi Tuyết.
.Dương Phi Tuyết nghe xong, có vẻ hơi lo lắng nói: - Vậy chàng nhất định phải cẩn thận a!
.Bởi vì từ nhỏ nàng sống trong nhà quan lại, phụ thân, đại ca cũng thường xuyên đi công tác, nàng đã quen rồi, không đến mức lo lắng ngủ không yên.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Tuy nhiên có một số việc, ta còn phải dặn dò nàng, chính là về chuyện sách giáo khoa, nàng là người hiểu rõ ta nhất, nàng cũng biết là ta muốn sách giáo khoa kiểu gì, bởi vậy, việc này ta giao cho nàng làm.
.- Khụ khụ khụ!
.Tiêu Vô Y đột nhiên ho nhẹ một trận.
.Hàn Nghệ cười nối: - Nàng đang có thai, bớt quản việc đi.
.Dương Phi Tuyết giờ mới phản ứng lại, mím môi trộm cười.
.Tiêu Vô Y hơi trợn mắt lườm Hàn Nghệ một cái, lại nói: - Ngày mai có phải chàng còn phải đến Nguyên gia bảo không.
.Hàn Nghệ cười gượng vài tiếng, nói: - Không phải ngày mai, mà là lát nữa, ta còn có rất nhiều việc phải phân phó, ôi nghĩ đến là nhức đầu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận