Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 529.1: Thiên Môn hiệp lữ

.Tiêu Vô Y không nói câu nào đã đi về phía hậu đường, Tiêu Hiểu thấy thế không dám thở mạnh, gãi cúc hoa đi theo.
.Đợi khi bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ mới nhìn về phía đám người Nguyễn Văn Quý, nói: - Ta không chỉ nói một lần, trại huấn luyện của chúng ta vô cùng tự do, nếu các ngươi thật sự không muốn ở lại đây, ta cũng có thể thả các ngươi đi.
.Một câu nói làm cho đám người Nguyễn Văn Quý động lòng, mặt mũi đều mất sạch, ở lại đây còn ý nghĩa gì.
.Nhưng bọn họ cũng không nghĩ xem, Hàn Nghệ còn chưa chơi chán thì ai mà đi được chứ, lại nghe hắn nói:
.- Có điều chuyện này trước tiên ta phải gọi gia trưởng nhà các ngươi đến, giải thích chuyện này rõ ràng, để tránh tạo ra những hiểu lầm không cần thiết.
.Dương Sâm vội nói: - Phó Đốc Sát, chúng ta biết sai rồi, xin ngài đừng nói với phụ thân ta.
.Tạ Khôn cũng nói: - Phải đó, chúng ta đều biết sai rồi, tuyệt đối sẽ không phạm nữa, kính xin Phó Đốc Sát cho chúng ta một cơ hội.
.Ba người Trịnh, Vương, Nguyên nghe mà không khỏi mấp máy môi, bọn họ lần đầu tiên được kiến thức thằng nhãi Hàn nghệ này quá tặc, ngoài mặt tỏ rõ đại nghĩa, nhưng sau lưng lại tính toán tường tận.
.Hàn Nghệ gật đầu nói: - Nói rất hay, biết sai có thể sửa, còn gì tốt hơn thế, niệm tình các ngươi thành khẩn nhận sai như vậy, ta đồng ý cho các ngươi thêm một cơ hội nữa, nhưng đây là cơ hội cuối cùng, nếu còn lần sau, ta tuyệt đối sẽ không nuông chiều.
.- Đa tạ Phó Đốc Sát, đa tạ Phó Đốc Sát.
.Mấy người vội nói tạ ơn, mặt đầy mồ hôi đến nỗi ngứa cúc hoa cũng tạm thời quên mất.
.Hàn Nghệ cười nói: - Các ngươi trước tiên đừng tạ ơn vội, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Nếu các ngươi đều đã thích nhà xí như vậy, chiều nay quét dọn sạch sẽ nhà xí đi, ngoài ra bế quan một ngày, tự phản tỉnh cho tốt.
.- Dạ.
.Mấy người ngoan ngoãn vô cùng, khúm na khúm núm gật đầu.
.Hàn Nghệ rất hài lòng với thái độ của bọn họ, đứng dậy đi qua, móc một cái bình từ trong lòng ra đưa sang: - Cầm lấy thoa đi.
.Nguyễn Văn Quý liếc cái bình đó, không khỏi sửng sốt.
.Hàn Nghệ thấp giọng nói: - Lần sau khi chỉnh người nhớ chừa lại đường lui cho mình. Nếu ta giống các ngươi, ta đi đâu tìm cứt trâu cho các ngươi.
.Đám người Nguyễn Văn Quý khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, đột nhiên từ tận đáy lòng sợ hãi tên nông dân đến từ Dương Châu này.
.Hàn Nghệ đưa chai thuốc lên trước, nói: - Sau khi thoa lên tự giác đến bãi tập đứng đó, cơm trưa ăn trễ một chút, ta thấy dạ dày các ngươi cũng không tốt lắm đâu.
.Nguyễn Văn Quý thật lòng không dám nói thêm nửa câu, vội nhận lấy bình thuốc, cùng với đám người Dương Sâm chuồn đi.
.Bọn họ đi rồi, Trịnh Thiện Hành lập tức cười ha ha nói: - Hàn tiểu ca, không nhìn ra hóa ra ngươi trị quân nghiêm như vậy.
.Vẻ mặt Hàn Nghệ buồn bực nói:
.- Trịnh công tử, lẽ nào ngươi không nhìn ra, ta đã cố gắng giả vờ nhân từ rồi.
.- Ha ha!
.Mấy người Trịnh Thiện Hành đều bật cười to.
.Trong hậu đường.
.- Tỷ, đệ biết sai rồi.
.Tiêu Hiểu đứng sau Tiêu Vô Y, gãi cúc hoa, bĩu môi nói: - Đệ không thể chỉnh được tên nông dân đó, ngược lại còn bị hắn chỉnh, đệ khiến tỷ mất mặt rồi.
.Tiêu Vô Y đưa lưng về phía Tiêu Hiểu, vốn dĩ nghe thấy Tiêu Hiểu nhận sai, trong lòng vô cùng vui mừng, nhưng nghe thấy nửa câu sau, lập tức sắp phát điên. Nếu là bình thường thì từ sớm đã một cước đá sang, nhưng nghĩ đến lời của Hàn Nghệ, cuối cùng nàng cũng nhịn lại, cúi đầu thở dài một tiếng.
.Vẻ áy náy trên mặt Tiêu Hiểu lập tức tăng thêm mấy phần, nói: - Tỷ, nếu tỷ thật sự không muốn nói chuyện, thì thì đánh đệ một trận đi.
.Dù sao cũng là đệ đệ của Tiêu Vô Y, từ nhỏ đã được luyện thành mình đồng da sắt, bị đánh đối với y mà nói là trừng phạt nhẹ nhàng nhất.
.Tiêu Vô Y cuối cùng mở miệng nói: - Tiêu Hiểu.
.Tiêu Hiểu vội vàng nói: - Đệ nghe.
.Tiêu Vô Y nói: - Đệ có biết tại sao ta muốn đệ đến đây không.
.Tiêu Hiểu lắc đầu nói: - Không hiểu lắm.
.Chuyện này cũng không hiểu, trong đầu tiểu tử này chứa cái gì vậy. Tiêu Vô Y thầm giận trong lòng, ngoài miệng lại thở dài một tiếng, nói: - Còn nhớ trước khi mẹ lâm chung, đã từng phó thác đệ cho ta, hi vọng ta có thể giáo dục đệ thành tài. Tuy mẹ nói thế, nhưng trong lòng ta hiểu, thật ra mẹ đang trách ta. Khi đệ còn nhỏ rất thông minh, nhưng từ sau khi đi theo ta thì càng lúc càng trở nên không thích đọc sách, cả ngày làm xằng làm bậy, là ta hại đệ rồi!
.Tiêu Hiểu vội vàng nói: - Tỷ, tỷ ngàn vạn lần đừng nói vậy, đại trượng phu một người làm một người chịu, làm sao có thể trách tỷ, mẹ cũng sẽ không trách tỷ, huống chi là đệ lo chuyện bất công trong thiên hạ, cũng không phải làm xằng làm bậy.
.- Đệ nghe tỷ nói xong trước đã.
.- Dạ.
.Hỗn tiểu tử này, sao lại không hiểu chuyện như vậy, Tiêu Vô Y liếc trắng mắt, may mà đưa lưng về phía Tiêu Hiểu, bằng không sẽ lộ tẩy ngay, lại nghe nàng nói: - Thật ra tỷ vẫn luôn vô cùng hối hận, lúc trước không giáo dục đệ tốt, hơn nữa còn làm tấm gương không tốt, còn dẫn đệ vào tà đạo. Ta vẫn luôn cực lực kéo đệ về đường chính, nhưng ta dùng hết mọi cách đều là vô ích. Ta thực sự cũng dùng hết cách rồi. Mỗi lần khi ta nhìn thấy đệ, ta đều sẽ nhớ đến lời của mẹ trước khi lâm chung, điều đó khiến ta cảm thấy vô cùng áy náy, thậm chí còn sợ nhìn thấy đệ, bởi vì mỗi lần nhìn thấy đệ, ta đều sẽ có cảm giác tội lỗi nặng nề. Bây giờ tuổi đệ cũng không còn nhỏ, nhưng vẫn vô công rỗi nghề, văn không được, võ không được, cho dù sau này đệ dựa vào tổ tiên mà làm được một chức quan nhỏ, nhưng với tính cách của đệ, chỉ sợ sẽ gây ra họa lớn. Nếu đệ làm thế, ta thà là đệ không làm quan.
.Tiêu Hiểu nghe thấy mà kinh ngạc không thôi, hốc mắt hơi đỏ lên.
.Đây là lần đầu tiên Tiêu Vô Y thừa nhận sai lầm của mình. Trước đó, Tiêu Vô Y thủy chung không chịu thừa nhận điểm này, nàng không phải là người chịu cúi đầu nhận sai, nàng luôn cho rằng bản thân Tiêu Hiểu không học tốt, mình lại có nhiều mặt ưu tú.
.Nhưng theo Hàn Nghệ thấy, chuyện này không được, bệnh này là nằm ở chỗ ngươi, nếu ngươi không chịu thừa nhận, vậy thì bệnh này vĩnh viễn không thể nào trị khỏi.
.Sau khi nói ra mấy câu này, Tiêu Vô Y cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều, tiếp tục nói: - Cho đến khi ta nghe nói bệ hạ muốn kêu gọi vào Cảnh sát Hoàng gia, thực ra khi mới bắt đầu, ta hoàn toàn không chú ý, do vậy trước đó ta chưa giúp đệ báo danh, cho đến sau này ta nghe ngóng được hình như triều đình có ý kêu gọi con cháu quý tộc, lúc này ta mới nghĩ đến đệ. Ta cho rằng đây có thể là cơ hội duy nhất của đệ, thế là trước tiên đi tìm Hàn Nghệ, nhờ hắn để đệ vào Dân An Cục, về sau ta lại đi tìm cha, hi vọng cha có thể đồng ý, thế nhưng khi mới bắt đầu cha không đồng ý, nhưng cha không phải là cảm thấy Hoàng gia Cảnh sát không hợp với đệ, mà là không tin tưởng ta lần nữa, là ta nhiều lần khẩn cầu cha cho ta cơ hội một lần, đồng thời bảo đảm, đệ nhất định sẽ thay đổi hoàn toàn, như vậy cha mới đồng ý cho đệ đến Dân An Cục.
.- Nhưng từ sau khi đệ đến đây, mỗi ngày ta đều lo lắng không yên. Ta lo lắng đệ lại không hăng hái tranh giành, gây ra họa lớn, do vậy sau khi ta được biết trại huấn luyện các ngươi được nghỉ phép, thì lập tức chạy đến ngõ Bắc tìm Hàn Nghệ hỏi thăm tình hình của đệ. Khi ta nghe Hàn Nghệ nói biểu hiện của đệ vô cùng tốt, ta thật sự vô cùng vui mừng, nhưng ta lại có chút thấp thỏm, ta sợ Hàn Nghệ ngại thân phận của đệ mới nói như vậy, thế là ta lại cố ý thăm dò đệ, mà đệ lại nói giống như Hàn Nghệ, lúc này ta mới an tâm. Sau đó cha nghe nói có không ít người cáo trạng Hàn Nghệ với bệ hạ, thế là cũng đến trại huấn luyện, nhưng sau khi về, cha lại khen đệ không ngớt lời, còn nói may mà khi đó nghe lời của ta. Hôm đó ta vui mừng đến mức không ngủ được, trong lòng lo lắng y phục đệ mang theo không đủ, thế là muốn giúp đệ mang theo ít y phục đến, do vậy ta còn đặc biệt chạy đến tìm bệ hạ.
.Nói tới đây, nàng lại thở dài sâu kín một tiếng, nhỏ giọng nói: - Nhưng ta thà rằng ta không đến, ta thật sự ngàn vạn lần không ngờ được, đệ.
.Nàng xoay người lại, trong mắt hơi ngấn lệ, đau lòng nhìn Tiêu Hiểu, nói: - Đệ lại chết không thay đổi, đệ. Trong lòng lại đang nghĩ, lần sau nhất định phải tìm Hàn Nghệ học được bản lĩnh khóc này, thật sự là quá khó mà.
.Tiêu Hiểu chưa từng nhìn thấy nữ ma đầu tỷ tỷ lại đau lòng như vậy, không khỏi áy náy cúi đầu, ta lại lau mắt. Thằng nhãi này là tên không thích khóc, thậm chí nói ghét khóc, cho dù bị người ta đánh thảm nhưng tuyệt đối sẽ không khóc, cho nên y có ý lau sạch nước mắt trước khi nó chảy xuống, nhưng càng lau, động tác trên tay càng nhanh, sắp lau đến mục cả mí mắt rồi.
.Tiêu Vô Y thở dài nói: - Bỏ đi, bỏ đi, chúng ta về đi. Đệ yên tâm, ta sẽ không đánh đệ mắng đệ, cho dù thế nào, đệ thủy chung vẫn là đệ đệ của ta, đây là chuyện không thể thay đổi, hơn nữa sai là ở ta.
.Một câu nói cuối cùng đã làm Tiêu Hiểu không ngăn được nước mắt nữa, nước mắt tuôn rơi, y thà là Tiêu Vô Y hung hăng đánh y một trận, y cũng không muốn Tiêu Vô Y cảm thấy bất đắc dĩ đối với quan hệ tỷ đệ bọn họ.
.Tiêu Vô Y cũng là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử này khóc thành như vậy, trong lòng đột nhiên có cảm giác bi phẫn. Cái tên Hàn Nghệ đáng chết, thật sự là khiến người ta ghét mà, lần này thì hay rồi, tỷ đệ chúng ta đều bị hắn làm cho khóc.
.- Tỷ, đệ không muốn về.
.Khi Tiêu Vô Y đi ngang qua Tiêu Hiểu, Tiêu Hiểu đột nhiên nói.
.Trong lòng Tiêu Vô Y vui vẻ, suýt chút bại lộ rồi, vội nhịn lại, nói: - Ở lại báo thù sao?
.- Đương nhiên không không phải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận