Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 663: Thừa lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi

.Người già thích giấy mực, người trẻ thích nước hoa.
.Từ lần trước sau khi những danh viện phu nhân kia lấy một chút nước hoa về, nước hoa này lập tức lưu truyền trong giới quý tộc.
.Đặc biệt là tử đảng của Tiêu Vô Y, ngày ngày lấy nước hoa ra khoe khoang, bởi vì chỉ bọn họ có, những nữ nhân khác có cũng chỉ là một lọ nhỏ, đây không thể nghi ngờ chính là cách tuyên truyền tốt nhất, dẫn đến rất nhiều quý phụ thiếu phụ trong lòng ngứa ngáy khó chịu, không đợi được đến ngày Nữ nhân, liền vội vã bảo chồng mình đến Ngõ Bắc mua nước hoa.
.Nhưng đáng tiếc là, người ta không bán, không bán thì cũng thôi, càng sốc hơn là, nước hoa đã rơi vào trong tay Tiêu Vô Y, việc này khiến những công tử ca kia chùn bước, đừng nói không mua được nước hoa, còn bị chặt đứt một bàn tay.
.Cảm xúc thất vọng lan tràn khắp Ngõ Bắc.
.Nhưng điều này cũng không thể cản trở sự chấn hưng của Ngõ Bắc.
.Thời gian dần qua, người bên chợ cũ cũng càng lúc càng nhiều, trong đó một cửa tiệm náo nhiệt nhất, không ai qua được Tự Do Chi Mỹ.
.- Lão Cửu, ông ở đây thì không còn gì tốt hơn nữa rồi, nhanh đi, cho ta cái túi da kia.
.Triệu gia nhị công tử, Triệu Bi đi nhanh vào Tự Do Chi Mỹ, thấy Từ Cửu trong tiệm, vội vàng hét lên.
.- Là Triệu nhị công tử à, thất kính thất kính!
.Từ Cửu chăp chăp tay, lại nói: - Nhưng thật sự xin lỗi, loại túi da này chúng ta chỉ chuyên bán cho quan viên lục phẩm trở lên, những người còn lại chúng ta không bán.
.- Tại sao lại vậy? Triệu Bi hết sức khó hiểu.
.- Đây thật ra chúng ta nghĩ cho khách hàng, túi da đó hoàn toàn là thiết kế cho quan viên, người bình thường không dùng đến, mua cũng hơn nửa là lãng phí, chúng ta không muốn để khách hàng lãng phí tiền, bởi vậy quyết định chỉ chuyên bán cho quan viên.
.- Ta nói lão Cửu, ông có biết buôn bán hay không, ông còn lo lắng chuyện tiền thay chúng ta, đi đi đi, lấy cho ta một cái.
.- Thật sự xin lỗi, ta và Hàn tiểu ca đã ký khế ước rồi, trừ khi ngài có thể đưa ra bằng chứng ngũ phẩm, nếu không, không thể bán được.
.Từ Cửu vẫn lắc đầu nói.
.Đây là bán cái gì chứ, chính là bức cách, việc này cũng phù hợp với sách lược tiếp thị của Ngõ Bắc hiện giờ, chế tác thương phẩm chỉ nhắm vào một loại nhân sĩ đặc thù nào đó, hơn nữa, túi da này không có bao nhiêu.
.- Những thứ này ta mua hết, bao nhiêu tiền?
.- Xin khách quan chờ một chút, ta giúp ngài.
.Triệu Bi đột nhiên phát hiện rất nhiều người đều cầm bốn, năm bộ y phục mua một lúc, không khỏi cả kinh, nói: - Lão Cửu, tiệm ông lại ra phục sức mới rồi à?
.Từ Cửu gật đầu nói: - Đúng vậy, Tự Do Chi Mỹ chúng ta gần đây đã thiết kế mấy bộ trang sức mùa hè chuyên dành cho trẻ con, nếu nhị công tử có hứng thú, cứ việc xem thử.
.- Vậy sao?
.Triệu Bi nói: - Vậy ta phải xem thử.
.Y đi sang bên cạnh xem, chỉ thấy toàn bộ trên tường treo từng bộ phục sức mới tinh, đều là quần ngắn áo ngắn, đại khái chính là đồ lứa tuổi bốn, năm mặc, chế tác hết sức tinh xảo, sau khi những nhân viên bán hàng giới thiệu, đúng là quá tiện lợi, hơn nữa mặc cũng rất đẹp.
.Chỗ y phục này gần như là hoàn toàn mô phỏng theo trang phục của hậu thế, nếu người lớn thì không thể mặc, nhưng trẻ con thì không sao, quần yếm ư, tiện lợi bớt lo, thật tốt a!
.Hành động này của Hàn Nghệ cũng là sớm đã dự tính xong, thế hệ cũ thì hắn đã từ bỏ rồi, trước tiên để thế hệ sau tiếp xúc với trang phục kiểu mới này trước, đợi sau khi bọn chúng lớn lên, tự nhiên sẽ biết chỗ tốt của trang phục kiểu mới này.
.Đợi đến lúc giữa trưa, người đến Ngõ Bắc nhiều đến mức vai cọ sát vai, cho đến hôm nay mọi người mới phát hiện, thì ra chợ mới có nhiều thứ chơi vui như vậy.
.Mặt trời từ từ lên cao thì cửa tiệm hot nhất cũng chuyển từ Tự Do Chi Mỹ đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu. Nếu bây giờ đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu, đoán chừng đều phải đợi đến chiều, không chỉ có con cháu quý tộc, trưởng bối của bọn họ cũng đến, hôm đó chỉ uống một chút xíu như vậy, căn bản là chưa đủ đã a!
.Nhưng cũng không có nơi nào có thể uống được loại rượu này, chỉ có thể đến Ngõ Bắc, thật là muốn mạng người ta mà.
.Không cần nghĩ cũng biết, mọi người đến là vì loại rượu mới kia, kỳ thật khi bọn họ vào cửa tiệm, trong lòng đều vẫn thấp thỏm không yên, bởi vì đi dạo một vòng rồi, không dễ dàng mua được sản phẩm mới của Hàn Nghệ, giấy mực số lượng có hạn, giới hạn nhân số, nước hoa thì bị nữ ma đầu nắm giữ, nến chỉ được lấy làm phần thưởng, túi da chỉ bán cho quan viên, Bạch sắc sinh tử luyến và thẻ khách quý cùng bán một cặp, nếu rượu này cũng hạn chế thì mọi người thật sự là đều bị chơi tàn rồi.
.Cũng may rượu này Hàn Nghệ chuẩn bị hết sức đầy đủ, điều kiện duy nhất chính là không thể mang ra ngoài, chỉ có thể uống trong tiệm, hơn nữa giá tiền hết sức đắt đỏ, đây cũng là để bù lại lượng hàng không đủ.
.Kỳ thật ngay từ đầu Hàn Nghệ dự tính là chuẩn bị sang năm mới bắt đầu đẩy nhanh tiến độ của Ngõ Bắc, nhưng vì Nguyên gia, hắn không thể không làm trước, lượng hàng đều không phải quá dư dả.
.Hương thơm xông ra ngoài cửa, tràn ngập trên đường phố, đến người đi đường cũng dừng lại không bước, nhắm mắt hít thật sâu.
.Một bình rượu mới, sáng choang xuất hiện.
.Trải qua trắc chở khắp nơi trước đó, bởi vậy mọi người rất có cảm tình với Dương Châu Đệ Nhất Lâu, ít nhất là bao người ta ăn no, cuối cùng cũng gặp được một thương nhân lương tâm.
.Ai ai cũng ăn uống no nê.
.Không chỉ như thế, còn có vịt quay bí chế của Thẩm gia, cùng với một loại thức ăn hết sức mới mẻ, chính là rau xào.
.Rất nhiều người đều nói triều Đường không có rau xào, thật ra là có, Hàn Nghệ nhìn thấy không ít người dùng nồi đá xào rau, chỉ có thể nói là hình thái sơ khai của rau xào, hoàn toàn khác với rau xào của hậu thế, vì sự xuất hiện của dầu nành đã cho rau xào sự bổ sung hết sức có lợi, chưa có ai từng ăn dầu hạt cải, chưa từng ăn rau xào.
.Hai thứ hợp hai làm một, một món thịt lợn xào lăn đã ra đời khiến khách hàng căn bản không từ chối được.
.Dựa vào Dương Châu Đệ Nhất Lâu, đã lập tức đẩy không khí của Ngõ Bắc lên cao.
.Đứng ở chợ mới cũng có thể nghe thấy tiếng ồn ào của Dương Châu Đệ Nhất Lâu.
.Lão nhà quê Thẩm Quý đâu từng thấy cảnh tượng này, chưa kịp vui mừng đã đã sắp bị dọa chết rồi, lượng lớn tiền đổ vào lòng lão đã khiến trướng phòng của bọn họ hoàn toàn tê liệt rồi, mức độ người ta trả tiền còn nhanh hơn mức độ tính toán sổ sách của ngươi, làm sao tính a!
.Lượng khách hàng lớn đã mang đến mức tiêu phí lớn, thẻ khách quý và phiếu mua hàng chớp mắt đã tản ra.
.Bởi vì tất cả thương gia đều điều chỉnh xuống vài phần dựa trên giá cả cơ sở, cho dù ngươi không đưa phiếu mua hàng, thương gia cũng tìm ngươi đòi phiếu mua hàng, đa số không trốn nổi, đây là giảm giá, ngươi đừng nhẹ mà không muốn.
.Đặc biệt là người nghèo thật sự rất yêu thích phiếu mua hàng, chợ lớn Đào Bảo là trọng địa tiêu phí của phiếu mua hàng.
.Còn những con cháu quý tộc kia, trực tiếp đổi loại mười đồng, hai mươi đồng, người người cầm trên tay một xấp phiếu mua hàng, chỉ cầm trên tay đã tạo thành một hiện tượng thổ hào khắp nơi, muốn mua gì, vẫy vẫy tay, hai đám mây bay ra là được rồi.
.Ngõ Bắc đã hoàn toàn sống lại, mà còn vượt xa trước đây.
.Vậy nhưng từ đầu đến cuối, Hàn Nghệ đều không lộ mặt, nói thật, hắn không dám, còn tung tin ra ngoài là đã đến trại huấn luyện, hạn chế nhiều như vậy, thành tâm làm cho người ta không vui vẻ a, giờ nếu ra ngoài, không bị người ta đánh chết mới là chuyện lạ.
.Hơn nữa, đây hết thảy đều là chuyện trong dự tính của Hàn Nghệ, việc hắn suy nghĩ bây giờ không phải là làm sao để kiếm tiền, mà là làm sao để trả thù Nguyên gia và hai chợ.
.Chỉ thấy mấy người đang ngồi trong đại sảnh hậu viện Phượng Phi Lâu, ngoài Hàn Nghệ, còn có Lưu Nga, Tào Tú, Tang Mộc.
.- Hàn tiểu ca, bây giờ Ngõ Bắc ngươi hoàn toàn sống lại rồi, nhưng Hoa Nguyệt Lâu ta vẫn hết sức vắng vẻ.
.Tào Tú nói hết sức thẳng thắn, mục đích hôm nay đến rất đơn giản, chúng ta là đồng minh, Ngõ Bắc của ngươi kinh doanh tốt như vậy, nhưng ta thì lại như bước trên băng mỏng, điều này không được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Tào giả mẫu cứ yên tâm, nếu Hoa Nguyệt Lâu của tỷ không sống lại được cũng không phải chuyện tốt đối với ta, giữa chúng ta đã có khế ước, ta không thể bỏ mặc bà không lo, rượu mới sẽ nhanh chóng được đưa đến chỗ tỷ.
.Tào Tú nói: - Nhưng rượu này đã bán ở Dương Châu Đệ Nhất Lâu, thế này vẫn chưa đủ, ta mong ngươi có thể làm một ít nước hoa cho cô nương trong tiệm của ta.
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Nước hoa thì ta và Vân Thành quận chúa đã đạt thành hiệp nghị, hơn nữa ta cũng dự định định nghĩa nước hoa chuyên dùng cho quý tộc, điều này ta thật sự là lực bất tòng tâm. Nhưng rượu mới ta cho tỷ không giống với Dương Châu Đệ Nhất Lâu, hương vị một trời một vực, chỉ có đến Hoa Nguyệt Lâu mới có thể uống được, hơn nữa vịt quay của Dương Châu Đệ Nhất Lâu, cùng với mấy món ăn kiểu mới chuẩn bị chuyên dùng cho Hoa Nguyệt Lâu các tỷ đều đã chuẩn bị xong rồi, chỉ cần tỷ gật đầu, những món ăn này cũng có thể giúp tỷ thu hút không ít khách hàng.
.Tào Tú nói:
.- Nhưng chỗ ta là thanh lâu, chứ không phải tửu lầu, ngươi đây chỉ có thể giải quyết trước mắt.
.Mấy bà này cũng thật không dễ gạt a! Hàn Nghệ âm thầm cảm khái một câu, nói: - Ngoài ra, Bạch sắc sinh tử luyến đã tập luyện tương đối rồi, còn có Giọng hát hay Đại Đường, ta tính sắp tới sẽ để Bạch sắc sinh tử luyến diễn trong tiệm của tỷ, dựa vào đợt công thế này, có thể giúp Hoa Nguyệt Lâu các tỷkéo khách hàng về, đồng thời tỷ cũng có thể dựa vào Bạch sắc sinh tử luyến để bồi dưỡng hoa khôi mới. Nếu không xảy ra biến cố gì, Hoa Nguyệt Lâu các tỷ sẽ rất nhanh chóng là có thể lại trở thành bá chủ của hai ngõ.
.Tào Tú nghe nói vẫn cảm thấy có chút không ổn, nói: - Nhưng bên phía Nguyên gia cũng sẽ làm Giọng hát hay.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Của bọn họ còn sớm.
.Tào Tú nói: - Sao nói như vậy?
.Hàn Nghệ nói: - Chuyện này tạm thời ta không thể nói, dù sao thì, chuyện làm ăn lần này, muốn thuận buồm xuôi gió đúng là quá khó khăn rồi.
.Lẽ nào hắn có thể... ! Tào Tú nghe vậy không khỏi sắc mặt vui vẻ, thủ đoạn chủ yếu nàng ta đối phó với Nguyên gia chính là Giọng hát hay Đại Đường, nếu chuyện này làm tốt thì đối với Hoa Nguyệt Lâu bọn họ mà nói thật sự là một chuyện quá tốt.
.Lưu Nga hừ nhẹ nói: - Ngươi đừng có lòng tham không đáy.
.Tào Tú hơi liếc mắt nhìn Lưu Nga, làm như không thấy, tiếp tục dò hỏi: - Như thế thì cũng không tồi, nhưng việc này cũng chỉ có thể trị ngọn mà không trị gốc, Nguyên gia luôn ở bên cạnh như hổ rình mồi, có lẽ bọn họ không làm gì được Ngõ Bắc, nhưng nếu bọn họ muốn đối phó với ta, cho dù không lợi dụng Giọng hát hay, bọn họ cũng sẽ có rất nhiều cách.
.Hàn Nghệ kiên nhẫn giải thích: - Chuyện này tỷ yên tâm, ta sẽ không cho bọn họ có cơ hội rảnh để đối phó với tỷ, Ngõ Bắc chúng ta sắp sửa áp dụng phương sách phản chế, ta đã tìm cách mời một bộ phận thương nhân của hai chợ đến Ngõ Bắc chúng ta.
.- Hai chợ?
.Tào Tú đầu tiên là sửng sốt, lập tức cười nói: - Ta hiểu rồi, chủ ý này quả thực hay.
.- Không chỉ như thế, ta còn dự tính tăng mức độ tấn công.
.Hàn Nghệ hướng tới Trà Ngũ nói: - Trà Ngũ, ngày mai ngươi lại tung tin ra ngoài, cứ nói Ngõ Bắc chúng ta hiện giờ thiếu thợ thủ công lành nghề, cùng với thợ làm vườn, thợ nấu rượu kinh nghiệm phong phú, chỉ cần có năng lực, chúng ta đồng ý trả thù lao gấp hai lần bên ngoài, hơn nữa, nếu là người đến từ hai chợ, thù lao gấp năm, dù sao thì cũng căn cứ vào năng lực để định thù lao, ít nhất cũng là gấp hai lần mức thù lao hiện giờ của bọn họ.
.Lưu Nga kinh ngạc nói: - Nhiều như vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - So với thu nhập một ngày của chúng ta, đây chẳng qua chỉ là chín trâu mất sợi long. Không những ta muốn moi thương nhân của bọn họ, đến cả thợ thủ công ta cũng không bỏ qua, lần này ta phải cho bọn họ biết sự lợi hại của Hàn Nghệ ta.
.Tang Mộc nói: - Nhưng ân công, chợ mới của Ngõ Bắc chúng ta đều đã đầy rồi, cho dù những thương nhân đó đồng ý đến, chúng ta cũng không có chỗ để sắp xếp cho bọn họ.
.Hàn Nghệ cười ha hả, nhìn về phía Tào Tú, nói:
.- Cái này thì phải dựa vào Tào giả mẫu rồi.
.Tào Tú vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Đúng lúc này, Tá Vụ hưng trí bừng bừng chạy vào, nói: - Ân công, ân công, tôi vừa đến hai chợ xem thử. Ha ha, ngài biết không, khách hàng của hai chợ ít nhất đã giảm bảy phần so với bình thường, cơ bản là không thấy có mấy khách hàng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Cái gọi là thừa lúc ngươi bệnh, lấy mạng ngươi, chính là ý nghĩa như vậy.
.Lưu Nga có vẻ hơi lo lắng nói: - Hàn tiểu ca, hai chợ dù sao cũng là của triều đình, có phải là chúng ta nên giữ lại chút đường lui không.
.Hàn Nghệ nói: - Lần này thì hoàn toàn không cần, nếu không được, chúng ta thuận tiện cũng nắm lấy hai chợ luôn.
.Lời vừa nói ra, mọi người đều là quá sợ hãi.
.Tang Mộc lúc này hiểu được, Hàn Nghệ cũng không phải là đang nói đùa.
.Đợi sau khi hội nghị chấm dứt, Hàn Nghệ đột nhiên kéo Trà Ngũ sang một bên, nói: - Trà Ngũ, phàm là người có tài năng, chúng ta đều cần, không quan tâm là địch hay là người nhà.
.Trà Ngũ chớp chớp mắt, hoang mang nhìn Hàn Nghệ, nói: - Tiểu Nghệ ca, đây đây là ý gì?
.Hàn Nghệ nhỏ giọng nói: - Ta nghe nói nhà Bành Vạn Kim có rất nhiều người làm vườn rất rành về hoa quả.
.Trà Ngũ khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ, ngươi đây cũng quá độc rồi nha, người một nhà cũng không buông tha.
.- Nhưng ngươi phải nhớ, chỉ được mời chào, không được ký khế ước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận