Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 469: Thời khắc mang tính lịch sử

.Việc vặt tuy rằng phức tạp, nhưng hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy.
.Trong nháy mắt, chợ đêm đã tiến vào thời gian đếm ngược cuối cùng.
.Lúc trước ai cũng mong trời mau chóng sáng, nhưng hôm nay dân chúng thành Trường An đều chờ đợi đến trời tối, bất kể là những người ủng hộ cho việc nới lỏng lệnh cấm đi lại ban đêm, hay những người không tán thành.
.Nhưng cũng vì vậy, hôm nay ban ngày trông vô cùng bình tĩnh, mọi người tựa hồ đang nghỉ ngơi dưỡng sức, dường như đại chiến ngay trước mặt.
.Hôm nay ông trời cũng không có tương trợ, trời hơi âm u, nhưng cũng không có thêm phiền phức, ít nhất không có trời mưa, Hàn Nghệ rất thỏa mãn.
.Ánh sáng dần dần tối xuống.
.Trên đại lộ Tây thành, một đôi phụ tử bước nhanh về trước, chợt thấy mấy người quen ở phía trước tản bộ chậm rì, vì thế đuổi theo, nói:
.- Sao các ngươi đi chậm thế, sắp tới lệnh cấm đi lại ban đêm rồi.
.- Lão Ngô, ngươi gấp cái gì, hôm nay lệnh cấm chả phải kéo dài tới canh ba sao.
.- Đúng ồ, ngươi xem ta, ban ngày còn nhớ cả ngày, tới lúc này, thì quên sạch hết.
.Hết thảy đều là do không quen, hết thảy đều là rất không tự nhiên.
.Vừa đến lúc này, dân chúng trong thành Trường An đều rất tự giác đi vào nhà mình, nhưng đi được một nửa, đột nhiên lại nhớ tới, hôm nay cũng hình như không có lệnh cấm, không khỏi lại là cười khổ một hồi.
.Mà ở bên cạnh lầu canh hai thành vây tụ không ít người, những người này hơn phân nửa đều là người trẻ tuổi. Bọn họ lòng đầy chờ mong, đây là một loại ánh mắt khát vọng tự do.
.Màn đêm đúng hẹn đến trên không Trường An.
.- Không có vang! Không có vang!
.Quần chúng vây tụ xung quang hoàn toàn sôi trào, mỗi ngày vào lúc này tất nhiên vang lên tiếng trống, rốt cuộc không có vang vào hôm nay.
.Đây là một sự vui sướng của tự do.
.Đương nhiên, đồng thời cũng có rất nhiều người cảm thấy rất không thích ứng, giống như mất đi mục tiêu cuộc sống vậy.
.Nhưng bất kể thế nào. Đây tuyệt đối là thời khắc mang tính lịch sử.
.Vù vù ——!
.Một đám binh lính đi tuần đi vào đại lộ, trong thời khắc cuối cùng của màn đêm buông xuống, đốt những cây đuốc đã sớm chuẩn bị ven đường, ngọn lửa ngút trời, trong lúc nhất thời toàn bộ thành Trường An được chiếu sáng trưng.
.Chỉ vì tiết kiệm chi tiêu trong khoản này, vì vậy chỉ chuẩn bị cây đuốc trên đường, mặt khác còn có một số thông đạo chủ yếu, cũng chuẩn bị cây đuốc, nhưng không dày đặc như đại lộ.
.Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Những cách cửa đang mở, tất cả mọi thứ dường như không chân thật, đúng vào thời khắc này, dân chúng Trường An mới biết hoá ra mình cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, mọi người đều không quen.
.Đương nhiên, cũng có rất nhiều dân chúng, thành quần kết đội đi trên đường, bọn họ không phải vì du hành. Mà là cảm thấy tò mò với mọi thứ, dù sao đi trên đường vào lúc này. Thật sự là quá xa lạ.
.Nhưng mà, náo nhiệt nhất không đâu ngoài hai chợ và Bình Khang Lý.
.Nhất là chợ Tây, lúc màn đêm mới buông xuống, đã trở thành nơi náo nhiệt nhất toàn thành Trường An, bởi vì rất nhiều người đều biết rằng, hôm nay chợ Tây khẳng định chật ních. Nếu không đến sớm chút, nhất định không có chỗ ngồi, hơn nữa rất nhiều người cũng chưa từng thử qua đi ăn cơm tối bên ngoài, thật sự là rất ly kỳ.
.Thành quần kết đội nhân đi bộ trên đường, nhiều hơn ban ngày rất nhiều. Vốn bọn họ chỉ đến xem đấy, nhưng đi dạo một hồi, tay lại ngứa, trong lúc bất tri bất giác, hàng hóa trên tay đã tăng không ít.
.Không giống ngày thường, chợ Tây đột nhiên xuất hiện rất nhiều quán rượu, quán trà, tửu lầu, tiệm cơm, rất nhiều tiệm ăn vặt như nấm mọc sau mưa vậy, xuất hiện không một tiếng động, đây tuyệt đối là ngạc nhiên lớn nhất của chợ đêm, khiến dân chúng Trường An được hưởng hết lộc ăn, vì trước đây luôn quản lý theo hình thức đóng kín, làm cho rất nhiều đồ tốt, đều bị đóng kín ở trong gia đình, giờ đây nới rộng, những món đồ đẹp lập tức xuất hiện.
.Gần như mỗi một quán rượu, quán trà, tửu lầu đều kín người hết chỗ.
.Không cần nghi ngờ, những thương nhân mới đến quả thật hạnh phúc, bởi vì vạn sự khởi đầu nan, nhưng bọn họ mới mở cửa, thì đã kín người hết chỗ, ngay cả quá trình thích ứng cũng không có, tuy rằng Hàn Nghệ đã dặn dò bọn họ, nhưng bọn họ vẫn luống cuống tay chân, cả người trong trạng thái ngẩn ngơ, nhìn từng chuỗi từng chuỗi đồng tiền rơi vào túi mình, bọn họ cảm thấy dường như mình đang nằm mơ, hết thảy đều có vẻ rất không chân thực rồi.
.Đồng thời, cũng có một đám người lặng lẽ cống hiến, chính là Phòng Hỏa ty, bọn họ chú ý từng giây từng phút tình huống của các cửa hàng, một khi phát hiện có gì không ổn, lập tức tiến lên sửa chữa. Binh lính trên Vọng hỏa đài sừng sững trong gió lạnh lạnh thấu xương, tiến hành quan sát mang tính khu vực.
.- Thật sự là không ngờ sẽ náo nhiệt như vậy.
.Trưởng Tôn Xung đi trên đường, nhìn bóng người rậm rạp, chỉ cảm thấy có chút khó tin.
.Bởi vì mặt trời mọc mà làm, mặt trời lặn mà nghỉ là tập quán sinh hoạt, ăn sâu bám rễ, hắn lường trước chợ đêm nhất định sẽ náo nhiệt, nhưng ông ta cho rằng đó là thế giới của những người tuổi trẻ, nhưng khi ông ta thấy trên đường phố nam nữ già trẻ đều có, không khỏi cảm thấy rất kinh ngạc.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Một đời người rất ngắn, hẳn nên hưởng thụ niềm vui trước mắt, nếu hạ quan đoán không sai, Phò mã gia bình thường chắc cũng thường xuyên đọc sách đến nửa đêm, bởi vì Phò mã gia cảm thấy đọc sách là niềm vui, vì vậy rất quý trọng thời gian đọc sách, nhưng cũng không phải ai cũng cho rằng đọc sách là một niềm vui.
.Trưởng Tôn Xung gật gật đầu nói:
.- Chính như câu thơ của ngươi, nhân sinh đắc ý nên tận vui mừng, chớ khiến kim tôn đối không nguyệt.
.Khi hai người đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện kẻ nhiều lời nhất Trình Xử Lượng lại trở nên trầm mặc không nói, cùng lúc quay đầu nhìn về phíaTrình Xử Lượng, chỉ thấy Trình Xử Lượng đang nhìn quán rượu bên kia đường, vừa nhìn vừa nuốt nước miếng.
.Hai người nhìn nhau, không khỏi lén cười trộm.
.Trưởng Tôn Xung đột nhiên nói:
.- Trình Nhị, nếu không chúng ta vào uống hai chén.
.- Tốt! Tốt!
.Trình Xử Lượng theo bản năng liền gật gật đầu, bỗng nhiên phản ứng lại, xấu hổ liếc nhìn Trưởng Tôn Xung và Hàn Nghệ, biết mình bị chơi xỏ, lôi kéo cái đầu nói:
.- Vẫn là miễn đi, hôm nay chúng ta còn có nhiệm vụ trong người.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Tướng quân nếu muốn uống rượu, đợi sau khi chợ đêm chấm dứt, chúng ta cùng uống một chén là được.
.Trình Xử Lượng có vẻ hơi bất mãn nói:
.- Nhà của ta không rượu sao, thật ra ta cũng không muốn uống rượu, chỉ là uống rượu cũng giống bài bạc, nhiều người mới vui.
.Nói xong y lại liếc mắt nhìn những quan khách đang nâng cốc say chén bên trong, y là người thích náo nhiệt.
.Hâm mộ trong lòng nói không hết.
.Vừa dứt lời, chợt nghe có người hô:
.- Tướng quân, tướng quân.
.Trình Xử Lượng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên lần hai của quán rượu bên cạnh, có vài người đang ngoắc tay kêu y.
.Trình Xử Lượng ai một tiếng, nói:
.- Sao các ngươi cũng tới?
.Một người trong đó nói:
.- Ha ha, hai ngày nay vừa lúc chúng ta nghỉ ngơi.
.Trình Xử Lượng bừng tỉnh đại ngộ nói:
.- Khó trách trước đó vài ngày mấy tên khốn kiếp các ngươi cũng không chịu nghỉ ngơi, lão tử còn tưởng các ngươi thay đổi triệt để rồi, hoá ra đều bởi vì hôm nay đến uống rượu a! -
.- Tướng quân, lên uống một chén đi. Trên lầu toàn là người của Mười sáu vệ chúng ta, rất náo nhiệt.
.Trình Xử Lượng vừa nghe, kích động không thôi, đang chuẩn bị đồng ý, bỗng nhiên lại nhìn sang Trưởng Tôn Xung và Hàn Nghệ.
.Trưởng Tôn Xung, Hàn Nghệ nghĩ thầm rằng, về việc trị an, vốn là chức trách của ngươi, chúng ta đây là đi tuần tra cùng ngươi. Ngươi còn muốn đi uống rượu, nào có chuyện tốt như vậy. Đều quay đầu sang một bên.
.Trình Xử Lượng gãi mu bàn tay, một đôi con ngươi trâu vội vàng chuyển động.
.Đang lúc này, chợt nghe một tiếng hổ gầm,
.- Đám nhóc các ngươi, không phát hiện Lượng tử đang đi công vụ sao, lại gọi nó lên uống rượu. Tin hay không lão phu quân pháp xử phạt các ngươi.
.Chỉ thấy một bóng thân ảnh khôi ngô hiện ra trước lầu, không phải Trình Giảo Kim là ai. Mấy người kia lập tức hóa thành chim thú tan đi.
.Trình Xử Lượng kinh ngạc nói:
.- Phụ thân, người cũng tới?
.Trình Giảo Kim cười ha hả nói:
.- Tiểu bối các ngươi đi làm việc đi, làm cho tốt, đừng đứng ở nơi này nghe mùi rượu nữa.
.Lại nghe được trên lầu có người hô:
.- Lão Trình. Ngươi đứng ở nơi đó làm chi, mau lại đây uống rượu, đang đợi ngươi đấy.
.- Đến đây, đến đây.
.Trình Giảo Kim lập tức biến mất trên ban công quán rượu.
.Trình Xử Lượng đột nhiên hai đấm nắm chặt, ngửa mặt hét lớn một tiếng, người xung quanh bị dọa đến tránh xa ra, sau đó nhanh chân rời khỏi.
.Đây là không khí y yêu thích nhất, nhưng y chỉ có thể đứng ở dưới lầu nghe mùi rượu, thật sự là tức chết rồi.
.Hàn Nghệ, Trưởng Tôn Xung sửng sốt một hồi, lập tức ha hả mỉm cười, bước nhanh đi theo.
.Hoá ra Lý Trị vì trợ giúp chợ đêm, vào ngày trước đã tuyên bố, đại bộ phận quan lại ngày mai nghỉ một ngày, bởi vì quan viên bình thường cũng ít đi trên đường phố, ban ngày đều phải công tác, buổi tối lại không thể ra cửa, tuy rằng ngày nghỉ của Đường triều rất nhiều, nhưng khi nghỉ, hoặc phải ở cùng với người thân, hoặc là ở cùng bạn bè, chợ đêm này tốt nha, tất cả mọi người đếu rảnh, hơn nữa ngày mai còn không phải đi làm, lập tức mời nhau, đến chợ Tây nâng cốc ngôn hoan.
.Kỳ thật Trình Giảo Kim coi như là may mắn đấy, có không ít quan viên đã dự đoán sai hình thức, kết quả đã đến trễ, đều hết chỗ ngồi, chỉ có thể ngồi uống rượu trong căn lều xây tạm thời, nói là lâm thời chuẩn bị xong đấy, kỳ thật cũng là Hàn Nghệ sớm mưu hoạch đấy, ở khu đất trống bên phía Nam chợ Tây, dựng một loạt những sạp ăn khuya, bây giờ đã ngồi đầy người.
.Mọi người tụ chung một nhà, nói chuyện trên trời dưới đất đấy, nâng cốc ngôn hoan, rất là vui vẻ Đang lúc mọi người đang hưởng thụ sự vui mừng đặc biệt mà màn đêm đem tới, cũng có người đang suy nghĩ cách sinh lời từ chợ đêm.
.Là gia tộc buôn bán lớn nhất Đại Đường, Nguyên gia đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
.Nguyên Mẫu Đơn đứng trên lầu của Nữ Sĩ các đang được sửa chữa, nhìn chăm chú vào một mảnh đèn đuốc sáng trưng trước mặt, vẻ mặt thoáng chút suy nghĩ.
.Dora đứng bên cạnh người đột nhiên nói:
.- Mẫu Đơn tỷ, chợ đêm xuất hiện, chủ quán họ rất cần nến, ta cảm thấy nến của chúng ta bán quá rẻ, theo ta được biết, lúc ấy rất nhiều thương nhân đều chuẩn bị lợi dụng nến để phát tài, chỉ có điều bị nến của chúng ta làm một phen, bọn họ chỉ có thể bán giống giá nến của ta.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Chúng ta không giống với bọn họ, bọn họ chuyên mua bán nến, mà nến đối với Nguyên gia mà nói, chỉ là một trong nhưng nghiệp vụ buôn bán nhỏ thôi, có hay không, căn bản không quan trọng, mà quán rượu, tửu lầu mới là mua bán quan trọng của chúng ta, nến đối với Nguyên gia ta mà nói, chỉ là mua bán vì chiếu sáng cho gạo, rau xanh, hoa quả, đường mía vân vân.
.Nói tới đây, nàng dừng một chút, nói:
.- Tuy nhiên bây giờ ta cảm thấy rất có hứng thú với buôn bán nến.
.Đóa Lạp nghi hoặc liếc mắt nhìn Nguyên Mẫu Đơn một cái.
.Nguyên Mẫu Đơn cười nói:
.- Đêm tối mỗi ngày đều có, nến chính là cơm trong đêm đen, từng giây từng phút đều cần, nhưng lại giảm bớt từng giây từng phút, đây là mua bán thương nhân thích nhất, từ động thái của triều đình, chợ đêm này chắc sẽ kéo dài nữa, ta dự tính tương lai chợ đêm sẽ xuất hiện càng thường xuyên, như vậy nến sẽ tiêu hao nhanh hơn, nhu cầu lại càng lớn, nếu như khoản mua bán này có thể làm tốt, chúng ta sẽ thu hoạch càng nhiều của cải nữa.
.Đóa Lạp cười nói:
.- Vẫn là Mẫu Đơn tỷ ngươi có tầm nhìn xa trông rộng, hiện giờ chúng ta lại có bí quyết làm nến từ chỗ Hàn Nghệ, tương lai chúng ta định sẽ trở thành thương nhân kinh doanh nến lớn nhất.
.Nguyên Mẫu Đơn lắc đầu nói:
.- Đây còn chưa đủ, lượng tiêu hao nến sẽ vượt xa mong đợi của chúng ta, chúng ta nhất định phải nghĩ thêm biện pháp, dùng các loại thủ đoạn để thu hoạch nến. Đóa Lạp, ngày mai ngươi đi triệu tập một ít người vô cùng hiểu rõ về nến, chuyên đi tìm vật liệu có thể chế tạo nến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận