Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1089.2: Thùng rỗng kêu to

.Xưởng mộc!
.- Tiểu Nghệ ca, Trịnh công tử.
.- Ừ!
.Hàn Nghệ nhìn các thợ thủ công làm việc khí thế ngút trời, nói: - Thật xin lỗi các vị, ta cũng muốn cho mọi người ăn một cái tết thoải mái, bởi vì sang năm sẽ bận rộn hơn nữa, nhưng kế hoạch vĩnh viễn cản không theo kịp biến hóa, ta hứa với mọi người, đây nhất định là nhiệm vụ cuối cùng của năm nay, làm xong thì nghỉ.
.Tất cả các thợ thủ công đồng thanh đáp ứng!
.Trịnh Thiện Hành nhỏ giọng nói: - Ngươi gọi ta đến làm gì?
.Hàn Nghệ cười nói: - Đương nhiên là có chuyện tốt cho ngươi.
.Trịnh Thiện Hành tin hắn mới là lạ, nhỏ giọng nói: - Nghe nói bệ hạ sai Lý Nghĩa Phủ đi đàm phán với Lộc Đông Tán hả?
.Xem ra y hiểu lầm rồi! Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Nhưng các ngươi cũng không phải nghĩ nhiều, đây là chuyện nằm trong kế hoạch.
.- Nằm trong kế hoạch?
.Trịnh Thiện Hành hơi ngây người, hiển nhiên có chút không tin, Hàn Nghệ không thể nào hợp tác cùng Lý Nghĩa Phủ.
.Hàn Nghệ nghiêm túc nói: - Bệ hạ cho ta đóng vai chính diện, Lý Nghĩa Phủ đóng vai phản diện, ân uy tịnh thi.
.- Thì ra là thế! Trịnh Thiện Hành gật đầu, cũng đã tin được ba phần, lo lắng nói: - Thổ Dục Hồn tiếp giáp địa khu Hà Lũng, là yếu đạo quan trọng đi đến tây bắc, nơi này một khi khai chiến thì đối với kế hoạch tây bắc mà nói, không phải là chuyện tốt a!
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Trời phải đổ mưa, mẹ phải lấy chồng1, ai còn ngăn cản được a Chúng ta cũng chỉ có thể tận nhân sự, nghe mệnh trời, ông trời cũng không đảm bảo với ta, kế hoạch tây bắc của ta sẽ thuận buồm xuôi gió.
.(1: hàm ý chuyện tất nhiên xảy ra, không thể ngăn cản)
.Trịnh Thiện Hành ha hả cười khà khà nói: - Không ngờ ngươi nghĩ rất thoáng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Dù sao cũng đã trải qua rất nhiều thất bại rồi, rất nhiều chuyện đều phải nghĩ cho thoáng.
.Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói:
.- Ngươi từng thất bại khi nào?
.- Rất nhiều rồi!
.Hàn Nghệ cười cười, đột nhiên hướng tới phía trước nói: - Lão Ngưu!
.Chỉ thấy một hán tử trung nhiên mặt đầy râu đi đến, người này tên là Ngưu Đại Canh, là đốc công của xưởng mộc, hai tay ông ta đang cầm một cái hộp gỗ đỏ thẫm dài hai thước, nói: - Tiểu Nghệ ca, ngươi đến rồi.
.Hàn Nghệ chỉ vào hộp gỗ đỏ thẫm kia nói: - Trịnh công tử, đây chính là hộp quà ta chuẩn bị cho khách ngoại bang, ngươi thấy thế nào?
.- Khách ngoại bang?
.Trịnh Thiện Hành sửng sốt.
.- Ây dô! Suýt nữa thì quên nói với ngươi. Hàn Nghệ bảo Ngưu Đại Canh đặt cái hộp gỗ xuống trước, sau đó lại đem chuyện Phượng Phi Lâu gánh vác một nửa quà đáp lễ nói với Trịnh Thiện Hành.
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy trố mắt há mồm, nói: - Chuyên nay la thât?
.Hàn Nghệ nói:
.- Ta lừa ngươi làm gì.
.Trịnh Thiện Hành nói: - Nhưng sao ngươi phải làm như vậy?
.- Chuyện này lát nữa ta sẽ nói với ngươi. Hàn Nghệ chỉ vào hộp quà nói: - Ngươi thấy hộp quà này thế nào?
.Trịnh Thiện Hành liếc nhìn, chỉ thấy trên mặt hộp gỗ còn viết dòng cát tường như "Chúc mừng năm mới! Vạn sự như ý!", nhìn có vẻ cũng hết sức tôn quý, nói: - Hộp gỗ này thật sự hết sức khí thế, chỉ là trong này có thể đựng được bao nhiêu nước hoa a?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ngươi đoán thử xem!
.Trịnh Thiện Hành hơi trầm ngâm, cười khà khà nói: - Xem ra trong cái hộp này nhất định có huyền cơ khác.
.- Không hổ là Trịnh công tử!
.Hàn Nghệ cười, mở hộp gỗ ra, bên trong có năm ô vuông nhỏ, bên dưới lót lụa màu tím, chỉ có thể nói là dùng quá nhiều gỗ rồi.
.Trịnh Thiện Hành lập tức hiểu được, nói: - Ngươi đây cũng quá gian trá rồi.
.- Đại ca, đây là việc không kiếm tiền đấy!
.Hàn Nghệ trợn trừng mắt, nói: - Nhưng đây chỉ là một phần lễ vật tặng cho quan viên đi theo, ô này để nước hoa, ô này để rượu, ô này để nến, ô này để giấy, ô này để thỏ khuê mật!
.Trịnh Thiện Hành vừa nghe đến khuê mật thỏ, cười khổ nói: - Có lẽ ta biết tại sao ngươi gọi ta đến rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng ngươi nghĩ thử xem, Thổ Phiên có bao nhiêu quý tộc, chúng ta chỉ tặng một người, những người còn lại làm thế nào, họ cũng không dám đến cướp, không phải chỉ còn cách đến Đại Đường chúng ta mua sao, vụ buôn bán này tính sao cũng sẽ không lỗ a!
.Trịnh Thiện Hành mắt sáng ngời, nói: - Chẳng trách ngươi khẳng khái như vậy. Nhưng đây cũng là một chủ ý tốt, hộp gỗ này nhìn quả thực là khí phái, người Thổ Phiên đó đâu có từng nhìn thấy hộp quà khí phái như thế này, e là sẽ thích cực kỳ, nhưng kỳ thật tính toán ra thì, là một nửa quà đáp lễ đó, đã giảm cho ngươi sáu bảy phần rồi, dù sao thì ta cũng đã giúp ngươi chia sẻ không ít.
.Cái gì mà sáu bảy phần, ít nhất cũng phải tám phần! Nếu không thì ta lỗ chết rồi! Hàn Nghệ cười nói: - Cũng không thể nói như vậy, thiết kế của thời đại này, ta thiết kế hộp quà như thế này, lẽ nào không có giá trị sao.
.Trịnh Thiện Hành cẩn thận nhìn hắn hai cái, nói: - Ta nghĩ ngươi gọi ta đến đây, không chỉ là vì một con thỏ khuê mật chứ gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả vài tiếng, nói: - Thật ra ta cũng đã làm mấy hộp quả, chẳng phải Tự Do Chi Mỹ có rất nhiều đồ trang sức sao, tùy tiện làm một ít cho bọn họ, tốt nhất là làm phục sức hoa lệ một chút, ta nói thật với ngươi, chúng ta tặng bao nhiêu, tương lai nhất định sẽ là hồi báo trăm lần.
.Trịnh Thiện Hành nghe vậy muốn chửi mẹ nó lên rồi, trước mặt hoàng đế ngươi tỏ vẻ vô cùng khẳng khái, nhưng lại bảo ta đến tính tiền, ngươi đây làm buôn bán như giặc tinh minh vậy, nói: - Ta không phải là người duy nhất bị ngươi dụ dỗ đấy chứ!
.- Đương nhiên không phải! Hàn Nghệ nói xong, lập tức lại nói: - Cái gì dụ dỗ, đây là chuyện tốt đấy, ta chỉ ưu tiên người nhà.
.Trịnh Thiện Hành gật gật đầu nói: - Không phải duy nhất là được, lát nữa ta về bảo bọn họ chuẩn bị một chút, chỉ là ta phải xem tiêu chuẩn cái hộp này của ngươi trước đã.
.- Không cần xem, ta đều dựa theo quy cách thiết kế của thương phẩm Tự Do Chi Mỹ. Hàn Nghệ xua xua tay nói.
.Trịnh Thiện Hành không vui nói: - Hóa ra ngươi sớm đã nghĩ đến ta rồi, nếu như ta không đồng ý, thì ngươi làm thế nào?
.Hàn Nghệ cười nói: - Trịnh công tử, ngươi thông minh như vậy, làm sao có thể cự tuyệt chuyện tốt này.
.Trịnh Thiện Hành như cười như không nói: - Theo ta thấy, ngươi cũng khỏi cần đi bàn chuyện chiến tranh với Lộc Đông Tán, chi bằng đầu óc này của ngươi, kiếm tiền của Thổ Phiên, Thổ Phiên tất sẽ sụp đổ.
.Hàn Nghệ nghe vậy ngây ra như phỗng, trôi qua hồi lâu, mới nói: - Đây đúng là tuyệt thế diệu kế a! Trịnh công tử, ngươi đúng là một câu khiến người bừng tỉnh giấc mộng a!
.Trịnh Thiện Hành trợn trừng mắt nói: - Đây thì coi là tuyệt thế diệu kế cái gì, trong thiên hạ, cũng chỉ thích hợp với một mình ngươi.
.- Quá khen! Quá khen!
.Hàn Nghệ bật cười ha hả.
.Mấy người lại xem các hộp quà khác một chút, loại tặng cho vương thất là tôn quý nhất, hộp gỗ lớn hình vuông ba thước, nhưng đồ có thể chứa được có hạn, chỉ là chú trọng đến khí thế, tinh xảo, thùng rỗng kêu to, ngoài Tự Do Chi Mỹ của y ra, còn có một số sản phẩm mới của Ngõ Bắc, thậm chí là thư tịch, cung gỗ nhỏ. Điều càng khiến Trịnh Thiện Hành không ngờ đến là ngay cả sofa mà Hàn Nghệ cũng tặng, sofa này làm thật hoành tráng, sợ rằng chỉ có thể cho hoàng thất hưởng dụng, làm hai ba bộ, nhìn thì có vẻ cũng quá nhiều, bởi vậy chỉ là nhìn có vẻ rất nhiều, thật ra chỉ là một chút như vậy.
.Hàn Nghệ làm việc chỉ có thể là quá tuyệt vời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận