Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 398.1: Sống cuộc sống trước nay chưa từng có.

.Phía trước Chử Toại Lương cũng đã nói rồi, lệnh giới nghiêm vào ban đêm được thiết lập là vì khuyến khích nông tang đấy, mặt trời mọc đi làm, mặt trời lặn đi ngủ, buổi tối ngươi đừng chạy loạn khắp nơi, an tâm ngủ tại nhà, ban ngày mới có tinh lực để làm việc được
.Đây đúng là để khuyến khích nông tang đấy.
.Sao đến miệng Hàn Nghệ ngươi, ngược lại lại thành là làm hại nông tang rồi.
.Chử Toại Lương thật sự cảm thấy ngạc nhiên, đều bị chỉ số thông minh của Hàn Nghệ làm cho có chút tức giận, ông ta.cười hỏi: - Không biết lời này của ngươi bắt nguồn từ đâu? Lão phu thực sự muốn nghe xem
.Hàn Nghệ không đáp mà hỏi ngược lại: - Không biết Hữu Phó Xạ có tán đồng những gì ta nói về chuyện bán dạo hay không?
.Chử Toại Lương hơi hơi trầm ngâm, nói: - Những lời trước ngươi nói được thật sự có chút đạo lý, nhưng vẫn còn phải chờ thương thảo đã.
.- Hữu Phó Xạ cho là có chút đạo lý là được rồi.
.Hàn Nghệ dừng một chút, tiếp tục nói: - Tuy rằng đất vườn trong tay bách tính cũng tương đối ít, nhưng vẫn phải có, ban ngày vẫn phải làm nghề nông, nếu triều định lại bảo bọn họ đi mua bán, chẳng khác gì là bảo họ buông tha nghề nông cả, nhưng nếu không tìm được kế sinh nhai cho bọn họ, thì chỉ vài mẫu đất này lại không đủ để nuôi sống chính mình. Làm sao có thể kết hợp được cả hai việc này đây? Chỉ có một biện pháp, chính là ban ngày làm nông, buổi tối đi bán dạo, vậy thì cả hai việc đều không sai rồi.
.Quần thần nghe vậy trong mắt sáng lên, tiểu tử này là một thiên tài, thế này mà đều có thể dính dáng với nhau được.
.Chử Toại Lương cười nói: - Ngươi nói ngược lai nhẹ nhàng, một người chỉ có tinh lực hữu hạn, sao có thể chú ý cho cả hai việc được.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nhưng là đất vườn trong tay bọn họ rất ít, không cần hao phí quá nhiều tinh lực. Mặt khác, nếu mỗi đêm có thể kiếm đủ nhiều tiền, thì ta tin rằng mỗi người dân đều sẽ có đủ tinh lực thôi, hơn nữa, cả nhà có nhiều người như vậy, nếu như cả nhà già trẻ cùng nhau chia sẻ, thì cũng không phải rất bận. Nói như đám sĩ tử tham gia khoa cử, chỉ đơn cầu có con đường làm quan, còn không nhất định đạt được trong kỳ thi, vậy mà bọn họ đều nguyện ý dùng mười năm gian khổ học tập đọc sách. Dân chúng chỉ cầu mong có ấm no, nếu như có thể mang đến ấm no cho bọn họ, vậy thì vì sao bọn họ không làm chứ.
.Chử Toại Lương nói: - Lời này không ổn, nếu dân chúng có thể kiếm đủ tiền nuôi gia đình vào buổi tối, vậy thì ban ngày sẽ còn có ai đi làm nghề nông nữa? Nghề nông mới là căn bản của một quốc gia, nếu như mở miệng chấp thuận, vậy thì quốc gia tất sẽ có đại loạn.
.- Lời ấy của Hữu Phó Xạ sai rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Buôn bán kinh doanh, có mua mới có bán, ngươi phải lấy đồ vật muốn bán ra trước, thì ngươi mới có thể bán cho người khác, kiếm lấy tiền tài được, nếu không có cái gì bán, thì không phải gọi là buôn bán nữa rồi, mà là lừa đảo. Dân chúng trước tiên phải trồng trọt, canh cửi. Rồi mới biến gạo và vải bố thành thương phẩm, mới có tư cách đi buôn bán được. Nếu một mẫu đất chỉ có thể thu được một đấu gạo, cho dù ngài dùng roi quất họ, thì dân chúng cũng sẽ không chạy tới trồng trọt, còn nếu ngài nói cho họ biết một đấu gạo có thể bán một xâu tiền, thì cho dù ngài dùng mười con trâu giữ chặt họ, họ cũng vẫn sẽ liều mạng đi trồng trọt thôi. Cái gốc của việc khuyến khích nông tang, không phải do ngươi cầm đao hay cầm kiếm trong tay, mà là có thể thỏa mãn sinh hoạt hàng ngày của dân chúng hay không. Đây mới là khuyên. Về phần lệnh giới nghiêm vào ban đêm, cùng lắm chính là một cái lệnh ép dân làm nông tang, mà không phải là khuyến khích nông tang. Nền chính trị nhân từ là gì, đây chính là nền chính trị nhân từ đấy.
.Chử Toại Lương là người nổi danh khéo ăn nói, nhưng ba lần bốn lượt đều bại trong tay Hàn Nghệ, hiện giờ lại bị Hàn Nghệ chiếm thượng phong. Sao có thể đồng ý đáp ứng được, ông ta khua tay nói: - Ngươi đây căn bản không phải là khuyến nông tang, mà là khuyến thương cùng khuyến công, hai chợ có một trăm lẻ tám nghề, chẳng lẽ không có liên quan đến lương thực và vải vóc sao. Dân chúng không nhất định sẽ đi làm ruộng, mà nói không chừng cứ loay hoay mãi vào đồ gỗ, đồ làm bếp, à, còn có kịch nói nữa.
.Nói đến câu sau, còn mang theo mấy phần ý tứ trào phúng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Đây cũng là khuyến khích nông tang a.
.- Việc này có quan hệ gì với khuyến khích nông tang chứ? Chử Toại Lương đều có chút hôn mê rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ tất cả mọi người đều làm nghề nông, hơn nữa mưa thuận gió hòa, hàng năm được mùa, vì vậy giá gạo rất rẻ, nhưng nếu như không phải tất cả mọi người đều làm nghề nông, vậy thì lương thực tất nhiên sẽ ít đi, như thế khiến cho giá lương thực sẽ đắt lên.
.Chử Toại Lương hỏi: - Chẳng lẽ ngươi cho rằng giá lương thực đắt thì mới tốt ư?
.- Đương nhiên không phải. Hàn Nghệ nói: - Hiện giờ một đấu gạo chỉ có giá năm sáu văn tiền, nếu như một đấu gạo có thể bán đến giá năm mươi đến sáu mươi văn tiền, mà khi đó đồ gỗ, công cụ phong phú, giá tất nhiên sẽ rẻ hơn, mà người đó còn có tay nghề, thì trực tiếp làm ruộng thôi đã có thể phát tài nha, thế còn không phải là khuyến khích nông tang sao. Lương thực chính là căn bản của con người, chỉ cần triều đình khuyến khích nông tang, thì cơ bản là không cần dùng bất kỳ thủ đoạn gì, dân chúng cũng tự động đi làm ruộng. Mở ra chợ đêm, chỉ là vì trợ giúp cho một số dân chúng ít đất vường đạt được cuộc sống tốt hơn thôi, chỗ nào mà bách tính thiếu đất vườn? Đó chính là ở Hiệp Hương, mà ý nghĩa của Hiệp Hương không chỉ là thiếu đất, mà còn là nhiều người nữa, nếu nhiều người là có thể cung ứng cho chợ đêm rồi, vì vậy mở phiên chợ đêm, chính là thỏa mãn được nhu cầu từ cả dân chúng lẫn địa chủ, có thể làm yếu đi mẫu thuẫn giữa hai bên.
.Chử Toại Lương ngẩn ra, bị Hàn Nghệ nói cho á khẩu không trả lời được.
.Không ít đại thần nghe vậy đều liên tục gật đầu.
.Địa chủ có tiền, có thể tiêu tiền mua khoái nhạc, dân chúng thiếu tiền, có thể buôn bán kiếm tiền, giống như là đường sông bị ngăn chặn, cần phải khơi thông, mà chợ đêm chính là công cụ để khơi thông đó.
.Tiểu tử này thật đúng là một nhân tài nha, kỳ thật bọn họ cũng không thích việc cấm đi lại vào ban đêm, rất không tự do, nhưng đã thành thói quen rồi, có hay không cũng không quá coi trọng, nhưng lại thật sự không ngờ, Hàn Nghệ có thể từ việc nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm, khai thông ra một con đường lớn đến vậy, đây là điều bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới cả, bởi vì lệnh giới nghiêm vào ban đêm đã có từ lâu rồi.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ vẫn luôn quan vọng lại đột nhiên đứng ra nói: - Bệ hạ, lời Hàn Nghệ nói mặc dù không phải không có lý, nhưng lệnh giới nghiêm vào ban đêm lại có từ xưa, dân chúng cũng đã quen rồi, nếu như nới lỏng lệnh giới nghiêm vào ban đêm, đến tột cùng sẽ trở thành như thế nào, thì ai cũng không nói trước chính xác được, hơn nữa còn có nhiều vấn đề cần phải thương thảo, tỷ như phòng cháy phòng trộm, còn có buổi tối tối như mực ấy, thì việc chiếu sáng cũng là một vấn đề, lão thần nghĩ rằng, việc này còn phải thận trọng suy xem thêm chút nữa.
.Việc này nếu bị kéo dài, vậy thì khẳng định không có kết quả rồi.
.Lý Trị chỉ là gật gật đầu, nhưng lại không lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận