Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 979.2: Phong trào rút tiền

.Giọng điệu vô cùng thành khẩn. Ở cái hoàn cảnh này, dạng người như bọn họ mới là đáng sợ nhất, bởi vì tiền gửi của bọn họ nhiều, hơn nữa lại là khách VIP. Căn cứ vào hiệp ước khách VIP, thì họ có thể trực tiếp tới phòng VIP rút tiền. Nếu như bọn họ tham gia vào hàng ngũ rút tiền hàng loạt thì Kim Hành quả thực sẽ lâm cảnh chó cắn áo rách. Tiền mặt của Hàn Nghệ và Đệ Nhất Lâu đầu tư vào đã bị rút đi bảy tám phần rồi.
.Đám tài chủ đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy cũng phải, dù sao thì yếu trâu còn hơn khỏe bò, nhà giàu thất thế vẫn hơn bần nông. Tạm thời chưa cần phải lo lắng, thế là gật đầu đồng ý.
.Hàn Nghệ trong lòng lúc này mới thở phào một hơi.
.Thế nhưng tình hình bên ngoài lại trở nên ngày càng ác liệt. Một thứ tâm lí hoang mang cứ lây lan trong dân chúng. Ngày càng nhiều người tới ngõ Bắc, Bình Khang Lý như muốn nổ tung. Bởi vì khi kì gửi tiền của năm thứ nhất đến hạn, Kim Hành đã thực hiện lời hứa, chi trả tiền lãi cho bọn họ. Đặc biệt là sách lược gửi lương thực trả tiền, đã giành được sự ủng hộ rất lớn từ nông dân, ngày càng nhiều người tới Kim Hành gửi tiền. Lần này cũng gây ra tiếng vang vô cùng to lớn!
.Cần biết rằng, trước mắt tin tức vẫn chưa truyền ra ngoại ô, nếu mà thế thì còn càng có nhiều người tới đây hơn.
.Đúng vào lúc Hàn Nghệ và đám tài chủ đang nói chuyện, có một người đột nhiên đi vào trong, nói thì thầm vài câu bên tai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, rồi nói câu thứ lỗi với đám tài chủ, rồi đứng dậy rời khỏi Kim Hành, quay về hậu viện.
.Đi tới hậu viện, chỉ thấy một lão tăng đang ngồi trong sảnh, ông ta nhìn thấy Hàn Nghệ tới vội bước tới nói: - Hàn thí chủ, thật là có lỗi, bần tăng thật không biết su huynh lại lợi dụng bần tăng đối phó Hàn thí chủ, bần tăng cảm thấy vô cùng áy náy!
.Người này chính là Đường Huyền Trang, ông ta kính cẩn hành lễ, ánh mắt áy náy không dám nhìn thẳng Hàn Nghệ.
.Ông ta một lòng hướng về Phật pháp, khó có khả năng đi đấu đá gì với Hàn Nghệ, ông ta chỉ là bị Huyền Minh dụ dỗ, bây giờ tỉnh ngộ ra thì cảm thấy vô cùng áy náy, nên lập tức tới đây nhận lỗi với Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ cũng hiểu vấn đề, liền chắp tay đáp lễ, cười nói: - Huyền Trang đại sư xin chớ áy náy, việc này một cây làm chẳng lên non, Kim Hành sở dĩ đồng ý cho các vị vay, không phải do nể mặt Huyền Trang đại sư, mà là xuất phát từ chính lợi ích của bản thân Kim Hành. Cho nên việc này không liên quan tới Huyền Trang đại sư. Đại sư mời ngồi!
.Huyền Trang ngồi xuống, thở dài nói: - Hàn thí chủ nói vậy, bần tăng càng thấy buồn đó. Bất luận thế nào, việc này đều có liên quan tới bần tăng, bần tăng khó chối bỏ được lỗi lầm! Bần tăng đã tới tìm sư huynh, nhưng ông ấy lại từ chối không gặp, bần tăng cũng thật sự không biết phải thế nào mới tốt, nếu như Hàn thí chủ có chỗ nào cần tới bần tăng, Hàn thí chủ cứ nói ra đừng ngại, bần tăng chỉ mong có thể bù đắp được tội nghiệt do mình gây ra.
.- Đại sư thật sự đã quá lời rồi. Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Thực ra ông tìm sư huynh cũng không có tác dụng gì, đây cũng không phải chủ ý của mình ông ta, còn hôm qua ta có đắc tội với Huyền Minh đại sư, mong đại sư thông cảm!
.- Không không không!
.Đường Huyền Trang cuống quýt xua tay nói: - Hàn thí chủ xin chớ nói vậy, Hàn thí chủ một lòng nghĩ cho bách tính, khiến người ta kính nể, còn--- ôi, bần tăng thật sự chẳng còn mặt mũi nào mà đối diện với Phật tổ nữa!
.Hàn Nghệ cười nói: - Đại sư xin chớ để trong lòng, thực ra con người chẳng thể tách rời được cơm áo gạo tiền, nếu như không có tiền thì ngay cả chùa chiền cũng chẳng có, nói gì đến Phật pháp! Nói tới đây, hắn chuyển chủ đề nói: - Nhưng điều ta muốn nói là, đành rằng chùa Từ Ân của các vị đã khơi nên cuộc tranh đấu này, vậy thì sau này nếu có gì đắc tội, mong đại sư lượng thứ!
.Đường Huyền Trang nói: - Điều này là đương nhiên, Phật gia có câu, nhân quả tuần hoàn, phàm mọi việc có nhân rồi mới có quả, hiện nay nhân ở chúng tôi, còn quả thế nào thì bần tăng sẽ thản nhiên đón nhận.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Nếu như ai cũng nghĩ như đại sư, thì thế gian này chẳng còn tranh đấu gì rồi!
.Đám địa chủ thấy tình hình Bình Khang Lý như vậy thì càng thêm vui mừng. Thực ra bọn họ mới là cái cột đỡ của thời đại này. Ngươi làm gì thì làm, bọn họ cũng chẳng thèm quan tâm, nhưng nếu ngươi động chạm tới lợi ích cốt lõi của bọn họ, bọn họ nhất định sẽ xử ngươi đến nơi đến chốn. Đừng nói Hàn Nghệ chỉ là một thương nhân, thực ra có rất nhiều triều đại thay đổi không thể thiếu bóng dáng của dám đại địa chủ.
.Trong một trang viên ngoại ô bắc thành, chỉ thấy bốn người đàn ông trung niên mặc trên mình trang phục hoa lệ ngồi bên trong.
.Trang viên này chính là của Lý Sùng Giang, ba người còn lại là gia chủ Khuất gia nam thành Khuất Bản Thiện, gia chủ Lưu gia Tần Lĩnh Lưu Triết Tú, gia chủ Trương gia tây thành Trương Bính Thịnh.
.Bốn người này đều là thân hào rất nổi tiếng ở Trường An, đều xuất thân đại địa chủ. Mặc dù bọn họ chẳng có chức quan nào, nhưng hoặc là hậu duệ của khai quốc công thần, hoặc là hậu duệ của danh gia vọng tộc, giống như quý tộc lâu đời nổi danh từ lâu Thôi Lư Trịnh Vương vậy. Nhưng đại bản doanh của tứ đại gia tộc thực ra đều ở quận vọng bọn họ. Các quý tộc mới nổi Đường triều đều tập trung ở khu vực Quan Trung, bọn họ có rất nhiều đất đai.
.Thực ra Đường triều áp dụng quân điền chế là để hạn chế đám đại địa chủ này thôn tính đất đai, thế nhưng hiện giờ tình hình trong nước yên ổn đã lâu vậy, quân điện chế lại bắt đầu dần dần bị phá hoại. Thôn tính đất đai chính là sự bắt đầu của đổ vỡ. Chỉ là bây giờ mới vừa bắt đầu, vẫn còn chưa nghiêm trọng lắm. Đó là bởi kinh tế tiểu nông quá yếu ớt, chỉ một chút gió táp mưa sa là bách tính đã không thể sống nổi, chỉ còn cách bán ruộng đất, bán chính mình, đây là việc họ tự nguyện thỏa thuận, triều đình cũng không có quá nhiều biện pháp để năn cản những việc này phát sinh, chỉ là chớ làm gì quá đáng quá là được.
.- Ha ha! Ba vị hiền huynh, các vị có nghe thấy không, toàn bộ Bình Khang Lý đều là người, cứ tiếp tục thế này, không cần mấy ngày nữa, Kim Hành của Hàn Nghệ sẽ phải đóng cửa! Lý Sùng Giang vuốt râu cười ha hả, vẻ dương dương tự đắc nói.
.Khuất Bản Thiện nói: - Hàn Nghệ tiểu nhi, cho rằng có thể đánh bại được thương nhân hai chợ, tự cho là như vậy, chẳng coi ai ra gì, cho dù hắn có đứng đầu trong giới thương nhân thì sao nào, chẳng qua vẫn chỉ là một thương nhân ti tiện, hắn tính lật trời chắc.
.- Khuất huynh nói có lí lắm!
.Trương Bính Thịnh cười nói:
.- Trước kia chúng ta không thèm chấp hắn, đó là bởi cục diện trong triều rối ren hỗn loạn, chúng ta chẳng tội gì phải nhúng tay vào, hiện nay đại cục đã định, tên tiểu tử này vẫn dám kiêu ngạo như vậy, chúng ta không thể tha cho hắn!
.Lý Sùng Giang thở dài nói: - Thực tế là Huyền Minh đại sư phải e dè Hoàng hậu, nếu không thì chúng ta sớm đã động thủ rồi. Hàn Nghệ lúc này quay về, phỏng chừng ngõ Bắc đã mất. Huynh hôm qua không tới ngõ Bắc, ta cứ nghĩ Hàn Nghệ sẽ xuống giọng cầu xin tha thứ, nếu như vậy thì chúng ta không nể mặt tăng thì cũng nể mặt Phật. Hừ! Đằng này tên tiểu tử đó còn giáo huấn Huyền Minh đại sư một trận, khiến đại sư tức giận đến mức bây giờ vẫn còn nằm trên giường, cho nên bây giờ cho dù có kinh động tới Hoàng hậu thì chúng ta cũng không sợ hắn.
.Lưu Triết Tú đột nhiên nói: - Nhưng ta nghe nói Hàn Nghệ hôm qua đã tới Nguyên gia, huynh nói xem có phải hắn tới đó xin trợ giúp không. Ngõ Bắc trước nay vẫn đi lại với Nguyên gia, nếu như Nguyên gia mà giúp hắn, thì không phải là tin tốt với chúng ta đâu!
.Lý Sùng Giang xua tay cười nói: - Việc này huynh không hiểu rồi, Nguyên Hi là một lão hồ li, hơn nữa vô cùng ích kỉ, những gì tốt nhất chỉ để cho Nguyên gia hưởng. Như mía đường mà bọn họ sản xuất ở khu vực miền trung đất Thục, nghe nói là thứ đường mía có hương vị ngon nhất, hơn nữa mỗi năm chỉ sản xuất số lượng có hạn, ngay cả ta cũng chỉ là nghe nói, còn chưa từng gặp bao giờ, bọn họ cũng giữ lại ăn. Còn phàm những gì bất lợi với Nguyên gia, Nguyên Hi đều không làm, bất luận ngươi là ai. Ta thấy Nguyên gia sở dĩ giữ mối liên hệ với ngõ bắc, chủ yếu là để dựa vào Hàn Nghệ tạo quan hệ với Hoàng hậu. Huynh nói xem Nguyên gia giúp Hàn Nghệ đối đầu với chúng ta, thì có lợi gì với Nguyên gia? Khuất gia và Nguyên gia chẳng phải là có cả quan hệ thông gia sao. Nguyên gia không thể trở mặt với chúng ta được.
.- Lý huynh nói đúng lắm, ta thường xuyên uống rượu với Nguyên lão tứ, Nguyên gia hiếm khi đối địch với ai, hơn nữa trước nay luôn rất tư lợi. Trước kia Nguyên Mẫu Đơn và Hàn Nghệ có nhiều hợp tác, nhưng một khi ảnh hưởng tới lợi ích của Nguyên gia, thì lập tức trở mặt ngay. Mặc dù thua, nhưng các vị có thể chưa biết, Nguyên gia vẫn còn chưa bộc lộ hết, cũng là e dè cục thế triều đình lúc đó. Nếu như không có Bệ hạ và Hoàng hậu bảo hộ Hàn Nghệ, Nguyên gia sao có thể bỏ qua cho Hàn Nghệ. Những việc khác ta không nói, Nguyên gia muốn Hàn Nghệ biến mất thì cũng là việc dễ như trở bàn tay. Khuất Bản Thiện cười ha ha nói.
.Trương Bính Thịnh nói: - Tuy nhiên, Nguyên gia cũng phải kiêng dè thì chúng ta cũng không có lí do gì phải vì Hàn Nghệ mà đi đắc tội với Bệ hạ và Hoàng hậu, việc này không thể làm căng quá, chỉ cần làm cho Kim Hành phải đóng cửa là được.
.- Vậy thì không được, ít ra cũng phải bắt Hàn Nghệ phải xin lỗi chúng ta, nếu không thì đừng hòng tha cho hắn.
.Lý Sùng Giang cười ha ha rồi nâng chén lên nói: - Nào! Uống rượu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận