Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1219.2: Vây Ngụy cứu Triệu

.Lý Tích gật gật đầu nói: - Trung Nguyên ta mấy lần chinh phạt Cao Câu Ly, Cao Câu Ly đều là áp dụng kiên thanh bích dã, đợi đến mùa đông, sau đó mới phản công quay mô lớn, bởi vì Cao Câu Ly nằm trong vùng khỉ ho cò gáy, đường đi hiểm trở, lương thảo thường xuyên không cung ứng được, đặc biệt là đến mùa đông, đây cũng là một nhân tố mấu chốt mà trước đây Thái Tông thánh thượng lui binh. Bởi vậy lão thần cũng cho rằng nếu muốn diệt Cao Câu Ly, cần phải chiếm lĩnh Bách Tế trước, hai mặt giáp công Cao Câu Ly, Cao Câu Ly sẽ không thể áp dụng sách lược kiên thanh bích dã nữa, hơn nữa, có thể dùng đường thủy vận chuyển lương thảo, tích trữ ở Bách Tế, cũng sẽ không xuất hiện cục diện không cung ứng được lương thảo, chỉ cần chiếm lĩnh được Bách Tế, Cao Câu Ly tất vong rồi.
.Nói tới đây, ông ta hơi nhíu mày, nói:
.- Nhưng mà trước đó, chúng ta nhất định phải làm ra đủ nhiều chiến thuyền, và còn không thể để lộ tin tức, tránh để đối phương phát giác được dụng ý của Đại Đường ta.
.Lý Trị khẽ nhíu mày, nói: - Điểm này trẫm sẽ nghĩ biện pháp, nhưng trước mắt mà nói, vẫn cần mau chóng viện trợ Tân La, nếu đã giả vờ tiến công quy mô, vậy nhất định phải phái một thống soái nổi danh thiên hạ, như vậy Cao Câu Ly và Bách Tế mới tin là chúng ta thật sự tính toán tiến công quy mô.
.Lý Tích chắp tay nói: - Lão thần tuy vi danh chúng quả, nhưng lão thần nguyện lãnh binh đi.
.Lý Trị liền vội vàng bước lên hai tay đỡ hai cánh tay Lý Tích, nói:
.- Tư không nam chinh bắc chiến, tây đến Tiểu Bột Luật, bắc đến Bách Tế, trẫm tin rằng không có ai chưa từng nghe đến đại danh của Tư không, lúc nãy trẫm không dám nói rõ, chính là sợ Tư không sẽ có điều bất mãn, nếu Tư không nguyện lãnh binh đi, trẫm yên tâm rồi.
.Lý Tích nói: - Đời này lão thần chỉ có một nguyện vọng, đó là có thể mở mang bờ cõi cho quốc gia, trừ điều này ra, không có ý niệm nào khác nữa.
.- Tốt tốt tốt! Tư không không hổ là trụ cột của Đại Đường ta.
.Lý Trị vui mừng gật đầu, lại nói: - Tuy nhiên trẫm sẽ để các đại tướng như Tiết Nhân Quý, Lưu Nhân Nguyện xuất binh cùng với Tư không, tuy nói là giả vờ tiến công, nhưng trẫm cũng muốn để cho những người này thu hoạch được thêm nhiều kinh nghiệm giao chiến với Cao Câu Ly, làm cơ sở vững chắc cho việc tiêu diệt Cao Câu Ly sau này.
.Lý Tích nói: - Bệ hạ thánh minh.
.Lý Trị lại liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, Độc Cô Vô Nguyệt thấy Lý Trị nhìn sang, bất giác có chút căng thẳng. Chợt nghe Lý Trị mở miệng nói: - Xuất binh phải khoa trương, nhưng luyện binh thì phải khiêm tốn, nếu đã cần diệt Bách Tế trước, vậy thì thủy sư là quan trọng nhất, Tư không, khanh thấy phái Vô Nguyệt đi Hà Nam Đạo huấn luyện thủy sư thì thế nào? Độc Cô Vô Nguyệt nghe nói vậy, cả người đều căng ra.
.Lý Tích liếc nhìn Độc Cô Vô Nguyệt, có vẻ hơi do dự, tình hình của Độc Cô gia, đương nhiên ông ta cũng rõ, nhưng sau đó vẫn nói: - Lão thần nghĩ an bài Độc Cô Vô Nguyệt đi, thực sự là không còn gì thích hợp hơn, thành tích của Độc Cô Vô Nguyệt ở trại huấn luyện rõ như ban ngày, hơn nữa Vô Nguyệt còn trẻ tuổi, không có nhiều người biết gã, cho dù là các tướng quân của Đại Đường ta cũng sẽ không để ý đến nhất cử nhất động của gã, để gã đi huấn luyện thủy sư, tin rằng sẽ không dẫn đến sự chú ý của Cao Câu Ly, chỉ là liên quan đến vấn đề thủy sư, vẫn cần phải che giấu một chút.
.Lý Trị cười nói: - Trong phương diện này, Tư không cứ yên tâm đi, bên cạnh trẫm đã có một vị tài năng am hiểu làm việc này nhất.
.Lý Tích hơi hơi nhíu mày, nói: - Người bệ hạ nói là
.Lý Trị gật gật đầu.
.Lý Tích cười nói: - Suýt nữa lão thần đã quên mất người này, có người này, tin rằng đủ để giấu trời vượt biển.
.Lý Trị lại hướng tới Độc Cô Vô Nguyệt nói: - Vô Nguyệt, khanh có đồng ý đi huấn luyện cho trẫm một chi thủy sư đủ để tiêu diệt Bách Tế?
.Độc Cô Vô Nguyệt hai chân phát run, đứng cũng không vững, mặc dù chỉ là huấn luyện thủy sư, nhưng đây là một sự khởi đầu vô cùng tốt, hôm nay y huấn luyện thủy sư, như vậy tương lai đương nhiên y chính là Thống soái tốt nhất của thủy sư, kích động đến mức đứng cũng không vững, hận không thể quỳ xuống trước Lý Trị, chắp tay nói: - Vi thần nhất định không phụ sứ mệnh. Tròng mắt yêu mị còn ánh lên lệ quang, trong lòng y cảm tạ cha vợ một lượt từ đầu đến chân.
.Ngay từ đầu y đã trực tiếp muốn dâng tấu kế sách bình Cao Câu Ly lên Lý Trị, đề nghị Lý Trị lập tức xuất binh Cao Câu Ly, đây chính là tâm huyết nhiều năm qua của y, hy vọng khiến cho Lý Trị coi trọng mình, nhưng nếu như thật sự dâng lên, Lý Trị chắc chắn sẽ không để ý đến y, bởi vì hiện tại Lý Trị chưa dự định phát động chiến tranh, bây giờ trước tiên vây Ngụy cứu Triệu, giải cứu Tân La khỏi vòng nguy hiểm, chúng ta lại từ từ chuẩn bị công phạt Cao Câu Ly, Lý Trị vừa xem tấu chương này, quá đúng ý rồi, đây chính là điều trong lòng trẫm nghĩ nha, vậy thì Lý Trị đương nhiên thêm ưu ái Độc Cô Vô Nguyệt, cả triều văn võ chỉ có khanh hiểu ta, đây chính là chính trị, không có tốt xấu đúng sai, điều hoàng đế thích là điều tốt nhất.
.Lý Trị hơi trầm ngâm, lại nói: - Tư không, khanh xem thế này được không, ta định để Vô Nguyệt lần này sẽ cùng Tống Quốc Công đi Hà Nam Đạo, phụ trách chuyện đốc vận lương thảo, đến lúc đó có thể thuận tiện giữ gã lại phụ trách chuyện thủy sư.
.Lý Tích đương nhiên không có ý kiến.
.Sau khi tiếp kiến Lý Tích và Độc Cô Vô Nguyệt, Lý Trị lại lập tức triệu kiến một người.
.Người này chính là Hàn Nghệ.
.- Hàn Nghệ, bây giờ cả triều văn võ tranh luận không ngớt chuyện có xuất binh cứu viện Tân La hay không, trẫm rất muốn nghe thử ý kiến của khanh.
.Lý Trị sắc mặt ngưng trọng nói.
.Hàn Nghệ mắt liếc trái phải, xác định đúng thật chỉ có một mình hắn, trong lòng rất hoang mang, thành thật nói: - Bệ hạ, thần xuất thân là thương nhân, nếu bảo thần chuẩn bị lương thực, thần còn miễn cưỡng làm được, nhưng hành quân đánh trận không phải sở trường của thần, việc này bệ hạ nên hỏi Lý Tư không, chứ không phải đến hỏi thần.
.Lý Trị hừ nói: - Khanh đừng có khiêm tốn nữa, lần trước thảo phạt A Sử Na Hạ Lỗ, khanh công lao lớn nhất, nếu ai dám nói ái khanh không biết lãnh binh đánh giặc, thế nào trẫm cũng phải giết kẻ đó.
.Trời ạ! Hắn ta sẽ không để ta lãnh binh đánh giặc chứ, đệt! Lão tử vận chuyển lương thảo một chuyến đã cửu tử nhất sinh rồi, nếu thật sự đi đánh trận, vậy chắc chắn là thập tử vô sinh a! Hàn Nghệ không rõ tình hình lắm, thật sự bắt đầu toát mồ hôi rồi, bởi vì hắn biết mình không biết đánh trận, cũng giống như thư pháp của hắn vậy, rối tinh rối mù một đống, nói: - Bệ hạ, lần trước vi thần thật sự thật sự thật sự chỉ là may mắn mà thôi, chắc hẳn bệ hạ còn nhớ, vi thần còn không dám nói trước mặt mọi người. Hơn nữa chiến dịch quan trọng nhất là trận chiến Ưng Sa Xuyên, vi thần chẳng qua chỉ là ở phía sau chém một đao, không giấu bệ hạ, hai ngày nay vi thần cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nhưng vẫn thật không biết có nên xuất binh hay không.
.- Chuyên nay la thât?
.- Cực kỳ chính xác.
.- Không ngờ là còn có chuyện khanh không biết?
.- Bệ hạ thật sự là quá đề cao vi thần rồi. Hàn Nghệ sắp khóc đến nơi rồi, nói: - Vi thần chỉ là vô cùng trung thành với bệ hạ, vì vậy cố hết sức hiến hết những thứ tốt nhất của mình cho bệ hạ, thật ra vi thần có rất nhiều khuyết điểm, chẳng qua là những thứ không tốt đó, vi thần sao dám hiến cho bệ hạ, đều để lại trong nhà, không tin thì bệ hạ có thể đi hỏi Vân Thành.
.Lý Trị nhìn Hàn Nghệ chằm chằm hồi lâu, thực sự không nhịn được nữa, phá lên cười ha hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận