Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1386.2: Trông mơ giải khát

.Hàn Nghệ uống một ly trà xong, thấy bọn họ còn chưa có phản ứng, nói: - Hai vị, chẳng lẽ chủ ý này của ta không ổn sao?
.- Không!
.Bùi Hành Kiệm lắc đầu, nói: - Ngươi nói đúng rất có lý, nhưng chúng ta không hiểu về buôn bán lắm.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy ta sẽ giúp các ông. Ta đã hẹn đám người Ngột Khả Liệt ngày mai vào trong thành đi dạo, đến lúc đó ta sẽ nói với bọn họ.
.- Vậy làm phiền Hàn Thị lang rồi.
.- Tô tướng quân nói quá lời rồi, đây vốn là việc thuộc bổn phận của ta.
.Sau khi nói xong, Hàn Nghệ lại ngồi thêm một lúc, hỏi han tình hình nơi này, sau đó liền đứng dậy rời đi.
.Hàn Nghệ đi theo một nữ tì đến tiểu viện mà Tô Định Phương chuẩn bị cho hắn. Còn chưa đến cửa, đã thấy Tiểu Dã xách một cái thùng gỗ lớn đi ra, Hàn Nghệ vội gọi: - Tiểu Dã!
.- Hàn đại ca!
.Hàn Nghệ trước tiên bảo nữ tì kia quay về, sau lại đi sang chỗ Tiểu Dã, hiếu kỳ nói:
.- Ế, đệ xách thùng nước làm gì?
.Tiểu Dã ồ một tiếng: - Đây là nước tắm của Trần Thạc Chân.
.- Nước tắm? Hàn Nghệ hai mắt trợn mắt, vẻ mặt lo lắng nói: - Tiểu Dã, đệ có đam mê này từ khi nào thế? Nhất định là tên Thẩm Tiếu khốn khiếp kia đã dạy hỏng đệ rồi.
.- Đam mê? Tiểu Dã mở to hai mắt, hiếu kỳ nói: - Đam mê gì? Đệ chỉ giúp Trần Thạc Chân đổ nước tắm này thôi.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Đệ làm gì phải đổ nước tắm cho cô ta chứ? Cho dù cô ta không muốn làm, ở đây chắc cũng có người hầu chứ!
.Tiểu Dã gãi đầu nói: - Hiện giờ không phải cô ta đang giả nam trang sao, tắm có chút không tiện, từ trước tới giờ đều là đệ giúp cô ta đun nước, đổ nước, dù sao đệ ngồi trong phòng cũng chẳng có việc gì làm.
.Cậu không hiểu chuyện nam nữ, sư phụ cậu cũng không dạy cậu, bởi vậy cậu cũng không cảm thấy đổ nước tắm giúp nữ nhân có gì không được, chỉ là tiện tay mà thôi, với lại mọi người chung họa nạn, đương nhiên có thể giúp thì vẫn giúp.
.- Điều này cũng đúng!
.Hàn Nghệ gật gật đầu, thân phận của Trần Thạc Chân thật sự là rất đặc biệt. Nếu như là nữ nhân bình thường thì cũng không cần phải nữ giả nam trang, mang theo một nữ nhân ra ngoài thì có hề gì, dù sao cũng là một Tể tướng mà. Đột nhiên đảo con ngươi, nói: - Nói cách khác, Trần Thạc Chân vừa mới tắm xong?
.Tiểu Dã lắc lắc đầu nói: - Đệ chỉ giúp cô ta xách nước đổ nước, còn về phần cô ta tắm hay không tắm, đệ không biết.
.Đứa trẻ ngay thẳng biết bao a! Trong đầu Hàn Nghệ thế mà lại hiện lên hình ảnh Trần Thạc Chân tắm rửa, trong bụng hơi nóng rực lên, không kìm lòng nổi mà liếm môi một cái, lại ho khan hai tiếng khụ khụ, nói: - Vậy vậy đệ đi đổ nước đi, ta có chút chuyện tìm cô ta nói chuyện. Đúng rồi, cô ta ở phòng nào?
.Nếu là Tiểu Mập, đoán chừng phải hoài nghi một chút, nhưng Tiểu Dã hoàn toàn không hiểu, trực tiếp nói cho hắn biết vị trí phòng ngủ của Trần Thạc Chân, sau đó xách nước rời đi.
.Không phải chứ, nghe thấy nữ nhân tắm mà cũng có phản ứng? Ta đây là đã bao lâu rồi không ăn thịt! Hàn Nghệ chỉ cảm thấy có chút miệng đắng lưỡi khô.
.Thật ra điều này rất bình thường, hơn nửa năm rồi hắn không có chạm vào nữ nhân, hơn nữa lại là thời kỳ tuổi trẻ khí thịnh, chỉ cần hơi kích thích một chút là sẽ bùng phát, nhưng đây không phải là háo sắc, có phản ứng là hiện tượng sinh lý. Ngồi yên bất động không có nghĩa là không có phản ứng, chỉ là nói người chính trực, có thể khắc chế được, người không khắc chế được nhẹ thì là kẻ lãng tử phóng đãng, nặng thì là dê già.
.Mà Hàn Nghệ người này vốn là vừa chính vừa tà, bởi vậy hắn liền đi tới trước cửa phòng Trần Thạc Chân.
.Cốc cốc cốc!
.- Ai?
.- Ta.
.- Chuyện gì?
.- Ặc, có chút chuyện quan trọng thương lượng với cô một chút.
.Bên trong đầu tiên là yên lặng một lát, sau đó nghe thấy tiếng gạt then cửa, nhưng cửa cũng không mở.
.Thôi vậy! Nể tình cô từng làm hoàng đế, cho cô chút mặt mũi vậy. Hàn Nghệ tự tìm một lý do để xuống nước, sau đó liền đẩy cửa đi vào trong phòng, lập tức ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, khiến Hàn Nghệ không kìm được mà khịt khịt mũi, lại thấy căn phòng mộc mạc nhưng không mất vẻ nho nhã, mà còn hết sức sạch sẽ tinh tươm. Đừng thấy Đô hộ phủ này khí thế, thật ra bên trong trang hoàng hết sức bình thường, tiền phát cho Tô Định Phuong, chỉ là để thúc tiến làm việc, không có tiền dư thừa để trang hoàng, để cho ông ta hưởng thụ.
.Chỉ thấy Trần Thạc Chân đang mặc một cái áo bào của nam rộng thùng thình, dù sao thân hình của nàng ta thực sự là quá đẹp, may mà lúc ra ngoài là tiết trời mùa đông, mặc nhiều đồ, nếu đây là mùa hè thì nhất định là không che giấu nổi, đoan chính ngồi trên giường thấp, lạnh lùng diễm lệ cao quý, tóc dài vén lên một cách tùy ý, con người đen láy trong veo, ánh mắt sáng ngời lộ ra từng tia hàn ý, lại vì nàng ta vừa mới tắm xong, nét ửng hồng trên khuôn mặt vẫn còn chưa tan, ướt át, tỏa ra hơi nóng, tựa như trứng gà đã bóc vỏ, trắng trẻo căng mịn, mang đến cho nàng ta khí chất thanh tân thoát tục lại thêm một chút kiều diễm.
.Nếu nói người khác đã đẹp như tiên nữ, vậy thì Trần Thạc Chân chính là lấy tiên nữ làm bản gốc để sinh trưởng, nhìn trông chính là một khuôn mặt không nhiễm khói bụi nhân gian, trước đây lừa phỉnh mọi người nhập giáo, khuôn mặt này của nàng ta chắc cũng đã trợ giúp không ít a.
.Tiểu Dã này cũng thật là, Trần Thạc Chân tắm mà cũng không nói một tiếng cho ta biết, hại ta phải nhìn khuôn mặt mãng phu mấy tháng nay. Lần đầu tiên Hàn Nghệ có chút oán giận nho nhỏ đối với Tiểu Dã.
.Trần Thạc Chân thấy Hàn Nghệ đang ngẩn người nhìn mình, dường như muốn nhìn xuyên thấu nàng ta vậy, lông mày đen không khỏi hơi nhíu lại.- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
.Nàng ta không những để lộ ra thân hình nữ nhi thật sự của mình, còn phát ra giọng nói cực kỳ thánh thót êm tai của nàng ta.
.Bởi vì giọng nói của nàng ta thật sự là quá đặc biệt, bởi vậy chỉ cần có mặt người ngoài, ta đều nhất định phải dùng giọng giả để nói chuyện.
.- Trông mơ giải khát! Hàn Nghệ không kìm lòng nổi nói.
.- Hử?
.- Ồ không!
.Hàn Nghệ đột nhiên bừng tỉnh lại. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy tim đập nhanh hơn, không khỏi tự hỏi lòng, đây là cảm giác động lòng, hay là triệu chứng khao khát khó nhịn được? Nhưng bất luận thế nào, hắn đều mong muốn thêm một lát nữa, vì thế vội vàng ngồi xuống, nhưng ánh mắt lại không rời khỏi Trần Thạc Chân, thuận miệng nói cho có lệ: - Là như thế này, e rằng chúng ta vẫn phải ở đây một thời gian.
.Trần Thạc Chân dửng dưng nói: - Ta biết rồi, nếu không có chuyện gì khác, ngươi về nghỉ ngơi đi.
.- Ấy đừng! Ta vẫn còn chưa nhìn đủ, ồ, không, ý của ta là, bây giờ thời gian còn sớm, về cũng không có việc gì làm, chi bằng chúng ta nói chuyện chút đi!
.Hàn Nghệ nói với vẻ mặt Trư ca.
.Trần Thạc Chân nói: - Ngươi muốn tự ra ngoài, hay là để ta ném ngươi ra ngoài?
.Cô muốn ta đi, ta cứ không đi đấy. Ta chính là muốn ghẹo cô, ghẹo cho cô dục hỏa phần thân, muốn ngừng mà không được, nhưng ta lại không cho ngươi thực hiện được, giống như cảm nhận hiện tại của ta! Hàn Nghệ đã bị kích thích linh cơ khẽ động, wow một tiếng, nói: - Nể mặt chút được không, cô tưởng ta muốn ở lại đây thật hả? Ta thật sự có chính sự đến tìm cô, cô nghĩ đi đằng nào thế.
.- Chuyện gì? Trần Thạc Chân vẻ mặt không tin, nhưng cũng không tiếp chiêu này.
.Hàn Nghệ trực tiếp lấy từ trong ngực ra một cuộn vải, đặt lên trên bàn.- Đây là một vài kế hoạch liên quan đến cai trị Tây Bắc mà ta viết trên đường đi, nhưng hiện nay tình hình có chút biến động, cần phải bổ sung thêm một số nội dung, hơn nữa, cái này cần phát cho bọn họ xem, nhưng cô cũng biết, con người ta nặng ở tính thực dụng, từ ngữ hoa lệ mà vô dụng gì đó, thông thường ta đều không dùng
.Không đợi hắn nói xong, Trần Thạc Chân đã nói: - Ngươi muốn ta giúp ngươi sửa lại một chút?
.- Thông minh!
.Hàn Nghệ búng ngón tay tách một tiếng.
.Trần Thạc Chân không nói tiếp, mà mở cuộn vải ra xem, hiển nhiên là không tin Hàn Nghệ.
.Hừ! Ta thân là một lão thiên, nếu chút bản lĩnh này, ta còn làm lão thiên cái gì, sớm đã đi ăn xin rồi, chức nghiệp có tiền đồ cỡ nào a! Hàn Nghệ thầm khinh bỉ, cái này đương nhiên là thật, nếu không thì Hàn Nghệ cũng sẽ không mang theo bên mình. Bình thường lúc rảnh rỗi, hắn đều viết lại những kế hoạch của mình, bởi vậy đều mang theo bên mình.
.Trôi qua một hồi lâu, Trần Thạc Chân đặt cuộn vải xuống, tuy trong mắt còn lóe lên một chút hồ nghi, nhưng vẫn nói: - Ngươi nói đi.
.- Lần này cô tin rồi chứ. Ta nói cho cô nghe, cái này vô cùng quan trọng, liên quan đến cả kế hoạch Tây Bắc, nghĩ tất cô cũng đã nhận ra, cô phải cẩn thận một chút Thôi đi, thôi đi, hay là ta phí thêm một chút sức, giám sát cô một chút! Nói xong, Hàn Nghệ hai tay bưng ghế liền đi đến bên cạnh Trần Thạc Chân, nhưng nào biết chân đột nhiên vấp một cái.
.- Đậu xanh rau má!
Bạn cần đăng nhập để bình luận