Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 598.1: Đáng để chờ đợi..

.Nếu như chỉ nghe những lời kiến nghị này của Trưởng Tôn Vô Kỵ, thực sự là có thể cải tiến rất nhiều, nhưng e rằng hiệu quả thì sẽ không được lớn lắm, bởi vì kẻ nắm quyền vẫn là quan lại, địa chủ, muốn nghiêm túc chấp hành điểm này, vẫn còn cần thời gian để thay đổi.
.Tuy nhiên Hàn Nghệ đã vô cùng hài lòng rồi, hắn không thể ngờ là lại có cuộc hội nghị này, mục đích tối nay của hắn chủ yếu là muốn thay đổi phương thức tư duy của cảnh sát hoàng gia, giúp bọn họ rũ bỏ sự lãnh đạm và thói ngạo mạn, mang một lòng trắc ẩn đi chấp pháp, nếu như cảnh sát hoàng gia có thể làm được điều này, hắn sẽ vô cùng yên lòng.
.Cho dù nói thế nào, cuộc hội nghị này khiến Hàn Nghệ vô cùng vui vẻ, khiến bọn họ có thể nhìn thấy hi vọng trước nay chưa từng có.
.Đây chính là đặc trưng của vương triều Đường.
.Bởi vì Ngũ Hồ loạn Hoa trước kia, Nam Bắc triều sau này, và Tùy triều ngắn ngủi, khiến cho vương triều Đường trở thành một triều đại văn hóa đa nguyên, Hồ Hán bất phân.
.Mặc dù Lý Thế Dân đi theo văn hóa người Hán, nhưng nó vẫn chưa có khái niệm văn hóa thâm căn cố đế.
.Cũng giống như Đường triều Phật giáo thịnh hành, còn Nho giáo dần suy, cần biết rằng từ triều Hán trở về đây, luôn là độc tôn Nho thuật, là sau khi lý học của Chu Hy đời Nam Tống ra đời, thì mới chỉnh đốn lại Nho giáo.
.Sự va chạm các loại văn hóa khác nhau này dẫn tới vương triều Đường trở nên đặc biệt, lại thêm sự khai sáng của Lý Thế Dân, cũng khiến cho các đại thần đều được khai sáng, triều chính thanh minh, không có gì là không dám nói, bởi vì mọi người đều đang dò dẫm, chưa có gì cố định, mọi truyền thống ở triều Đường đều có thể phát sinh biến đổi.
.Thực ra triều Tống cũng vô cùng tiến bộ, nhưng triều Tống và triều Đường khác nhau ở chỗ, triều Tống có nền văn hóa đơn nhất, chỉ tôn sùng văn hóa người Hán, vì thế trong một vài phương diện thì bất kì ai cũng không được động đến, nhưng vương triều Đường là một triều đại đa văn hóa, trong đó có văn hóa người Hồ hào sảng, cũng có cả văn hóa ngoại lai, vì thế vương triều Đường dám tiếp nhận sự thay đổi.
.Nếu không thì, Võ Tắc Thiên sao có thể xưng đế, cũng chỉ có người triều Đường mới có thể tiếp nhận cái thực tại này.
.Đây cũng chính là điểm đặc sắc nhất của vương triều Đường.
.Đây tuyệt đối là một triều đại khiến người ta mong đợi.
.Kí túc xá học viên.
.- Thiên Phú, các ngươi thấy Phó Đốc Sát hôm nay nói có đúng không?
.Dương Mông Hạo nằm bò trên giường, thõng đầu xuống cạnh giường, hỏi Triệu Thiên Phú nằm ở tầng dưới.
.Triệu Thiên Phú ngáp một cái rồi nói: - Ta sao biết được, ta cũng đâu phải sĩ tộc Sơn Đông.
.Vẫn cứ là sự thờ ơ, chẳng quan tâm đến những việc bên ngoài.
.Dương Mông Hạo lại nói: - Ta thấy Phó Đốc Sát nói có lí lắm, ta sau này cũng muốn trở thành Thôi Lư Trịnh Vương.
.Triệu Thiên Phú nói với Dương Mông Hạo bằng vẻ dè bỉu: - Thôi đi, ngươi còn nghĩ là thật, Thôi Lư Trịnh Vương là quý tộc nhất nhì Đại Đường ta, người ta có nền tảng mấy trăm năm, ngươi muốn thành là thành chắc, nói phét cũng phải biết soi lại mình đi chứ.
.Dương Mông Hạo hừ một tiếng nói:
.- Ngươi chớ có khinh thường người khác, lúc trước ngươi cũng nói không được, nhưng ngươi xem, ta bây giờ chẳng phải là đã làm đại đội trưởng rồi sao?
.- Chán chả buồn nói với ngươi.
.Triệu Thiên Phú khẽ quay người đi.
.- Thật nhàm chán! Dương Mông Hạo bĩu môi quay người đi, y mở to mắt, trong con ngươi đen kịt kia có thể nhìn thấy một vẻ phấn khích, cứ nghĩ về việc mai này mình cũng sẽ trở thành Thôi Lư Trịnh Vương, khiến y không khỏi cười dại, mãi cho tới khi ngủ say, cái nụ cười dại ấy vẫn đọng trên khóe mép.
.Còn trong một căn phòng kí túc khác lại vô cùng trầm mặc, chỉ thấy bên trong có không ít người đang đứng, chính là các tử đệ của Thôi Lư Trịnh Vương.
.Bọn họ đều đang ngây ra chẳng nói năng gì.
.Những lời hôm nay Hàn Nghệ nói, đã động chạm rất nhiều tới bọn họ, bởi vì bọn họ giờ đã quá quen với định nghĩa của quý tộc, là cao hơn người khác một bậc, là quan hệ hôn nhân, là không ngại cưới gả với hoàng thất, mặc dù bọn họ đều không sẵn sàng thừa nhận, nhưng đúng là tiền bạc và quyền lực đã dần trở thành tượng trưng của gia tộc bọn họ.
.Nhưng khi bọn họ nghĩ kĩ lại những gì mà thủy tổ của bọn họ làm, lại nghĩ về bản thân mình hiện tại, không khỏi tự thấy vô cùng xấu hổ.
.Bọn họ trở nên vô cùng mâu thuẫn.
.- Làm gì có chuyện đó, cái tên Hàn Nghệ kia dựa vào đâu mà đòi trở thành Thôi Lư Trịnh Vương, hắn có xứng không chứ?
.Vương Côn tức giận đập tay vào tường, vô cùng phẫn nộ nói.
.Lư Khai Minh đột nhiên nói: - Ta thì thấy Hàn Nghệ nói cũng có lí, người người nói tới thủy tổ của chúng ta, đều là nói tới đạo đức và phẩm cách của họ, còn chúng ta thì sao, thường thì đều là dòng họ, là con cháu nhà ai.
.Trịnh Hưởng cũng nói: - Đúng thế! Tổ tiên của ta đối nhân khiêm nhường, không luận tôn hèn, giao du khắp thiên hạ, chính là vì như thế mới có Huỳnh Dương Trịnh thị, tuy nhiên ta đã làm những việc hoàn toàn ngược lại với tiên tổ, ngoài mấy nhà chúng ta ra, ta thực sự đều coi thường, có lẽ ta đã làm sai thật, đã hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.
.Vương Côn nói: - Các ngươi nói năng bừa bãi gì vậy, lẽ nào ai cũng có thể trở thành Thôi Lư Trịnh Vương chúng ta sao?
.- Việc này--- !
.Lư Khai Minh do dự nói: - Tuy nhiên Vương Côn huynh, ngươi có từng nghĩ tới hai nhà Vương Tạ năm xưa phong độ thế nào, lúc đó thậm chí còn vượt qua cả Thôi Lư Trịnh Vương chúng ta, nhưng sau Nam triều, hai nhà bọn họ lập tức suy sụp, có lẽ Phó Đốc Sát nói đúng, quyền lực và tiền bạc có thể được thay thế, duy chỉ có thứ tinh thần phẩm đức như của tiên tổ chúng ta mới có thể khiến gia tộc chúng ta trường tồn.
.(Hai nhà Vương Tạ, là đang nhắc đến Lang Gia Vương thị, còn Thôi Lư Trịnh Vương lúc đó là nói tới Thái Nguyên Vương thị).
.- Các ngươi--- !
.Vương Côn mở miệng, nhưng không biết nên phản bác thế nào, thế là nhìn sang Thôi Hữu Du nãy giờ chỉ im lặng nói: - Hữu Du, ngươi nói một câu đi chứ!
.Thôi Hữu Du đột nhiên ngã ra giường, lấy chăn trùm kín mặt, chẳng nói năng gì.
.- Ngươi rõ ràng là phản đối chế độ nô tì, sao vừa nãy lại lựa chọn thỏa hiệp?
.Trên đường trở về hoàng cung, Trưởng Tôn Diên đột nhiên hỏi.
.Mẹ kiếp! Sao ngươi không đứng ra mà nói! Hàn Nghệ nói: - Trưởng Tôn công tử, đúng là ta phản đối chế độ nô tì, nhưng Hữu Phó Xạ nói cũng rất có lí, ngươi nghĩ thử xem, đại thần trong triều có ai không phải là vương công quý tộc, phản đối chế độ nô tì, chính là làm tổn hại nghiêm trọng tới lợi ích của bọn họ, cho dù ta có thể thuyết phục Bệ Hạ, nhưng Bệ Hạ liệu có thể khiến đại thần trong triều phục tùng không?
.Trưởng Tôn Diên ngẩn ra chẳng nói gì.
.Hàn Nghệ tò mò hỏi: - Trưởng Tôn công tử, ngươi hình như cũng rất phản đối chế độ nô tì?
.Trưởng Tôn Diên khẽ thở dài nói: - Ngươi biết ta sùng bái nhất tư tưởng Pháp gia, chứ không phải tư tưởng Nho gia, ta cho rằng nên lấy tư tưởng Pháp gia làm chủ, tư tưởng Nho gia chỉ là phụ, ta ủng hộ "bất phân thân sơ, chẳng trừ sang hèn, nhất loạt hành pháp" của Pháp gia. Nhưng bởi vì sự tồn tại của chế độ nô tì, khiến cho pháp luật mãi mãi không thể đạt tới sự công bằng. Ta đã nghiên cứu thất bại của Thương Ưởng, một là hình phạt quá hà khắc, hai là bọn họ không thể nào làm được bất phân thân sơ, chẳng trừ sang hèn, nhất loạt hành pháp. Còn luật pháp Đại Đường ta đối nhân buông lỏng, nếu như có thể làm được "bất phân thân sơ, chẳng trừ sang hèn, nhất loạt hành pháp", thì ta tin là nhất định có thể chấn hưng Pháp gia.
.Hàn Nghệ nghe xong ngây người ra, rồi cười khổ nói: - Trưởng Tôn công tử, nếu như ta nhớ không nhầm, Trưởng Tôn gia cũng là quý tộc đỉnh cấp Quan Trung, ngươi làm vậy há chẳng phải là tự tước đi quyền lợi của mình sao?
.Trưởng Tôn Diên không đáp, mà hỏi ngược lại: - Vì sao quý tộc thì nhất định phải phạm pháp? Hay là quý tộc do phạm pháp mà có?
Bạn cần đăng nhập để bình luận