Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 228.1: Mô hình dây chuyền sản xuất.

..
..
.Động tác của Phượng Phi Lâu thực sự là quá nhanh, nhanh tới mức khiến cho triều đình cũng không kịp phản ứng lại.
.Không còn cách nào khác, triều đình cũng chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, áp dụng "cày Hùng Phi" là tên gọi của loại cày mới. Cho dù họ ngoài ra còn tìm thêm tên khác, bách tính e là cũng không thèm chú ý tới họ.
.Bởi vì "cày Hùng Phi" đã đi sâu vào lòng người rồi.
.Cùng với sự xuất hiện của "cày Hùng Phi", danh tiếng của Phượng Phi Lâu cũng theo đó mà được tăng lên. Đương nhiên, Hàn Nghệ cũng đã trở thành một đại danh nhân, qua sự truyền thụ ngày hôm đó, Hàn Nghệ đã nhận được sự tôn trọng của rất nhiều bách tính.
.Hiện giờ chỉ cần vừa nghe tới Phượng Phi Lâu này, đều giơ ngón tay cái lên. Nên nhớ Phượng Phi Lâu chính là từ thanh lâu tới, nhưng đây có lẽ là có chuyện đầu tiên từ xưa tới nay.
.Về mặt danh vọng, Phượng Phi Lâu cũng đã thành công siêu việt hơn Hoa Nguyệt Lâu, nhưng về phương diện thu nhập, cả hai vẫn có sự chênh lệch quá lớn.
.Kỳ thực làm kinh doanh lâu như vậy, Hàn Nghệ dường như đều đang bị lỗ vốn, tiền kiếm được thì càng không thể nào nói tới được. Tuy nhiên, điểm này hắn cũng không chú ý tới, so với việc kiếm tiền mà nói, danh tiếng mới là điều hắn xem trọng nhất. Đương nhiên, hắn cũng không phải là muốn làm Khổng Tử, thủ đoạn mà hắn đang dùng hiện nay chính là tích lũy lâu dài trước khi phát triển. Chỉ dựa vào danh tiếng của Phượng Phi Lâu muốn kiếm tiền quả thực là quá đơn giản, xem hắn làm thế nào để kiếm khoản tiền này.
.Tuy nhiên, sự quật khởi của Phượng Phi Lâu cũng khiến cho Ngõ Trung và Ngõ Nam cảm thấy hoang mang. Thế tấn công lần này của Hàn Nghệ so với trước đây lúc vừa mới khai trương còn hung hãn hơn nhiều.
.Trước đây dù nói thế nào, Phượng Phi Lâu này của ngươi cũng chính là một nơi vui chơi giải trí. Nói cho cùng vẫn là một thanh lâu. Nhưng hiện giờ địa vị của Phượng Phi Lâu trong lòng mọi người đã dần có sự biến đổi rồi. Nó không chỉ có thể mang lại niềm vui cho người ta, mà còn có thể giáo dục con người ta. Người xưa có lẽ là rất tôn trọng thầy giáo, không ai dám đổ đồng Phượng Phi Lâu với Hoa Nguyệt Lâu lại với nhau.
.So ra, Ngõ Trung, Ngõ Nam ngược lại đã trở thành nơi dơ bẩn rồi.
.Điều này đơn giản chính là một sự chuyển nghịch lớn.
.Hàn Nghệ cũng đã thực hiện được lời hứa của hắn. Danh tiếng của ngõ Bắc trước cũng đã tiếng xấu một đi không trở lại nữa rồi.
.Hoa Nguyệt Lâu!
.- Phượng Sử, ngươi quả nhiên là dự đoán không sai, tất cả những điều này đều có tám chín phần là Hàn Nghệ ngầm thao túng.
.Tào Tú ngoài mặt đầy vẻ oán hận, từ lúc nàng đứng ra làm kinh doanh tới nay vẫn luôn gặp bất lợi. Trong Bình Khang đã một tay nàng xây dựng lên. Từ trước tới giờ nàng chưa bao giờ bị người như vậy trêu chọc. Nên nhớ Hàn Nghệ đó tới Hoa Nguyệt Lâu, nàng đều không ngờ tất cả những điều này đều là Hàn Nghệ làm. Dù sao ai cũng không ngờ, Hàn Nghệ sẽ khiến cho thương hại ngàn lần, tổn hại tám trăm chiêu số của kẻ địch.
.Mà người phụ nữ đeo khăn che mặt đó đứng trước mặt Tào Tú bỗng bật cười, nói: - Chuyện này rõ ràng là hắn ta tài cao to gan, chiêu này không phải ai cũng dám làm. Nếu không cẩn thận, rất có khả năng cũng sẽ lấy đá ném vào chân mình.
.Tào Tú cũng tán đồng chuyện này. Nói cho cùng, Hàn Nghệ vẫn là tạo ra "cày Hùng Phi". Điều này thậm chí còn có thể được ghi vào sử sách. Đến giờ cho dù nàng cuối cùng cũng bắt đầu cảm thấy nỗi sợ hãi, nheo mắt nói: - Phượng Sử, nếu để Phượng Phi Lâu tiếp tục phát triển, sẽ vô cùng bất lợi cho chúng ta.
.Người phụ nữ này được gọi là Phượng Sử, nói: - Vậy ngươi định làm thế nào?
.Tào Tú đảo đảo tròng mắt, nói: - Nếu chủ thượng đồng ý, tự ta sẽ có cách đối phó với Phượng Phi Lâu.
.Về điểm này, nàng rất tự tin, khẳng định là không thể làm ở ngoài sáng được, nhưng nếu dở thủ đoạn phía sau, thì đó là sở trường của nàng, dù sao thì cũng là từ trong cung đi ra mà.
.Phượng Sử nói: - Trước mắt, chủ thượng sẽ không thể đồng ý được.
.Tào Tú nói: - Lẽ nào chủ thượng vẫn muốn mời chào Hàn Nghệ?
.- Chuyện này ngươi chớ quản.
.Phượng Sử bỗng dừng lại một hồi, sau lại nói tiếp: - Tuy nhiên, ngươi cũng cứ yên tâm đi, Hàn Nghệ thì không thể uy hiếp được tới địa vị của ngươi đâu.
.Tào Tú nghi hoặc nói: - Không biết Phượng Sử có gì chỉ giáo?
.Phượng Sử thản nhiên nói: - Bởi vì khoảng cách của ngươi và hắn ta quá lớn.
.Cả ngày nay, Hàn Nghệ đi tới vùng ngoại ô phía nam thành Trường An. Lần này hắn tới đây không phải là vì chuyện làm từ thiện, mà hôm qua hắn đã hẹn với Trịnh Thiện Hành gặp nhau ở đây.
.Mặc dù trong mấy ngày nay, hắn đã mệt như sắp hết thời kỳ mãn kinh rồi, nhưng chẳng còn cách nào khác, nếu hắn không làm tiếp, Trịnh Thiện Hành có lẽ sẽ bạo phát.
.Phượng Phi Lâu phát triển mạnh như ngày nay, sự sắp xếp của Trịnh Thiện Hành cũng chẳng có chút khởi sắc nào. Ngươi bảo hắn không gấp thế nào được chứ?
.- Hàn tiểu ca, cuối cùng ngươi cũng đã tới rồi, ta sợ ngươi không tới.
.Trịnh Thiện Hành vừa nhìn thấy Hàn Nghệ không khỏi thở phào một tiếng.
.Hàn Nghệ không vui nói:
.- Trịnh công tử, hiện giờ ta hình như vẫn còn đang giữ đúng lời hứa, không có thất hẹn bao giờ đâu.
.Ngươi đương nhiên là không có thất hẹn, bởi vì ngươi vẫn luôn đang qua loa với ta. Trịnh Thiện Hành thầm lẩm bẩm một câu, thúc giục nói: - Được rồi, được rồi, chúng ta mau đi thôi.
.Hôm nay bọn họ là muốn tới xưởng sản xuất trang phục xem xem, bời vì chế độ thị phường của chính phủ nhà Đường quá là không thể tưởng tượng nổi, tất cả mọi thứ liên quan tới buôn bán, trong thành đều chịu sự hạn chế nghiêm khắc. Vì vậy Trịnh Thiện Hành đã hành động rất nhanh, liền chọn xưởng sản xuất quần áo này đặt ở ngoại ô.
.Về điểm này, Hàn Nghệ vô cùng tán đồng. Bởi vì xưởng quần áo chỉ là một nơi để sản xuất, không cần trực tiếp đối diện với khách hàng. Ngươi đặt xưởng quần áo ở trong thành, chi phí quá cao, quả thực là không có lời. Cửa hàng thì cần phải đặt ở trong thành.
.Được rồi hẹn cũng đã được khoảng nửa giờ rồi, họ đi tới một bờ sông, chỉ thấy bên sông có một đại viện lớn, môi trường xung quanh vô cùng u ám. Từ bên ngoài nhìn vào, vô cùng khí thế. Phòng ốc của thời Đường cũng không có sự khác biệt gì, nhu cầu chính là khí thế to lớn, nhưng dường như là có chút cũ kỹ rồi.
.Theo như lời của Trịnh Thiện Hành, đây vốn là tài sản của Nguyên gia, sau đó người của Nguyên gia đều sống ở trong viên lâm, đại viện này cũng bỏ không. Y là gần đây đã mua lại của Nguyên Liệt Hổ.
.Hàn Nghệ gật đầu nói:
.- Cũ thì cũ chút, nhưng vị trí địa lý cũng rất tốt.
.Vị trí địa lý của hắn nói không phải là nhánh sông phía trên đó, xưởng quần áo e là sẽ cháy, có nước đương nhiên là tốt rồi.
.Đi vào bên trong, Hàn Nghệ quan sát xung quanh, cũng không có sự khác biệt gì với đại viện bình thường. Tổng cộng có tám gian phòng, ba lớn năm nhỏ. Mặc dù đều đã được quét dọn sạch sẽ, nhưng chính là một số bộ bàn ghế đặt ở bên trong, buồn bực nói: - Trịnh công tử, ngươi không phải nói đã trang hoàng xong rồi sao?
.Trịnh Thiện Hành gật đầu nói: - Đúng vậy! Đây chẳng phải là đã quét dọn sạch sẽ rồi sao? Hơn nữa, ta còn sai người sửa chữa qua rồi. Xưởng quần áo này không thể còn cần phải trang hoàng lại đường hoàng hoành tráng chứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận