Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 575.1: Nữ Đế hung mãnh

.- Chiêu nghi, trà đã lạnh rồi, nô tì lại đi mang đến cho người một bình trà nóng.
.Cung nữ bên cạnh Võ Mị Nương thấy nàng đang cầm một ly trà, suy nghĩ xuất thần, một ngụm trà cũng không hề uống, vì thế nhỏ giọng nói.
.Võ Mị Nương hơi ngẩn ra, hạ mắt liếc nhìn chén trà trong tay, đột nhiên hỏi: - Giờ nào rồi?
.- Đã qua giờ Tỵ một lát rồi.
.Võ Mị Nương nghe vậy mày ngài hơi nhíu, nói: - Vậy bệ hạ hạ triều chưa?
.- Cái này nô tì cũng không biết.
.Đang lúc lúc này, chợt nghe được bên ngoài có tiếng người nói: - Lý nào lại thế, lý nào lại thế! Thật sự là tức chết trẫm rồi.
.Võ Mị Nương ngẩn ra, rất nhanh phân phó nói: - Nhanh đi mang một bình trà nóng đến đây.
.Nàng nói xong liền đứng dậy đi tới cửa.
.Vừa tới tới cửa, chỉ thấy Lý Trị nổi giận đùng đùng đi đến, nàng vội vàng hỏi: - Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì vậy?
.Lý Trị đợi sau khi cung nữ kia ra ngoài, mới nói: - Còn không phải là tại mấy lão gia hỏa kia, không thể tưởng được bọn họ ngay cả mặt mũi của mình cũng không cần nữa rồi, ngay cả luật pháp Đại Đường ta cũng không để ý nữa rồi, nếu bọn họ có chứng cớ chứng minh Trương Minh không phải hung thủ giết người, thì trẫm tuyệt không hai lời, nhưng bọn họ lại lôi mấy cái đạo lý lớn gì gì đó ra nói, chẳng lẽ trẫm phê một đạo lệnh tử hình thì là thành bạo quân sao, thật sự là buồn cười.
.Ồn ào thì ồn ào, nhưng Lý Trị không phải là loại người tính cách dễ bùng nổ, y sẽ không đập phá lung tung, lật bàn gì gì đó!
.Vừa tức giận mắng, vừa đi đến giữa trong thính đường, ngồi xuống, cầm lấy trà trên bàn một ngụm liền uống vào, sắc mặt xanh mét.
.Võ Mị Nương thấy vậy, thầm nghĩ, may mắn là trà lạnh.
.Võ Mị Nương biết lúc này là lúc Lý Trị tức giận nhất rồi, đi tới, giúp Lý Trị rót chén trà, đưa tới nói: - Bệ hạ, xin bớt giận. Đừng giận phá hư thân thể.
.Lý Trị tiếp nhận chén trà đến, nói: - Nàng bảo trẫm như thế nào không tức giận cho được, hiện nay chứng cớ vô cùng xác thực, trẫm chẳng qua chỉ là muốn kết thúc án này, nhưng mấy đại thần nay đều liên hợp phản đối, bọn họ rõ ràng chính là mặc kệ vương pháp. Trong con mắt của bọn họ còn có hoàng đế là ta đây hay không.
.Võ Mị Nương hiếu kỳ nói: - Vậy bọn họ đến tột cùng là có ý gì?
.Lý Trị nói: - Còn có thể là ý gì, nói phải tiếp tục thẩm tra.
.- Tiếp tục thẩm tra? Võ Mị Nương lắc lư con ngươi vài cái, khe khẽ cười nói: - Vậy bọn họ chẳng phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao.
.Lý Trị ngẩn ra, nói: - Lời này là thế nào?
.Võ Mị Nương quay đầu sang, ở bên tai Lý Trị nhỏ giọng nói vài câu.
.Lý Trị nghe được quá sợ hãi, quay đầu nhìn Võ Mị Nương, nói: - Nàng đang nói đùa đó sao.
.Võ Mị Nương ủy khuất bĩu bĩu môi, nói: - Đây chính là bọn họ nói, không phải ta nói đâu.
.Lý Trị thấp giọng nói: - Nàng có biết làm như vậy, sẽ khiến cho bao nhiêu sóng gió tới hay không?
.Võ Mị Nương thư giãn thích ý nói: - Chỉ là thẩm tra mà thôi, có năng lực khiến cho bao nhiêu sóng gió đến chứ? Ta nghĩ những đại thần kia đều đã tán thành bệ hạ làm như vậy, bởi vì như vậy chính hợp tâm ý của bọn họ, bọn họ không phải là muốn tiếp tục kéo dài sao.
.- Đúng vậy!
.Lý Trị gật gật đầu, tự ha hả mỉm cười, cười trong chốc lát, y đột nhiên nhíu mày, nói: - Làm như vậy. Tuy rằng có thể giúp trẫm xả cục tức này, nhưng nếu chẳng may.
.Võ Mị Nương cười nói: - Bệ hạ có nghĩ đến hay không, chẳng may Trương Minh không phải hung thủ giết người.
.Lý Trị tà tà liếc nàng một cái, nhẹ nhàng gật đầu, về vấn đề này, hắn và Hàn Nghệ vẫn luôn lảng tránh rất có ăn ý, chưa bao giờ chân chính đi sâu vào tán gẫu cả, kỳ thật hy cũng mơ hồ cảm giác được cái gì đó.
.Võ Mị Nương cười nói: - Nếu bệ hạ tin tưởng nô tì. Hãy để nô tì đến hỏi Hàn Nghệ một chút.
.Lý Trị liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu.
.Kết quả là, Hàn Nghệ vừa mới xuất cung, lại bị Võ Chiêu nghi gọi đi.
.- Hàn Nghệ gặp qua Chiêu nghi.
.- Miễn lễ!
.Sau khi mời Hàn Nghệ ngồi xuống, Võ Mị Nương cười nói: - Hàn Nghệ. Mấy ngày nay vất vả cho ngươi rồi.
.Hàn Nghệ nói: - Vì bệ hạ làm việc, chính là bổn phận của người làm thần tử, nói gì đến vất vả, dù sao triều đình cũng có phát bổng lộc cho ta.
.Võ Mị Nương cười khúc khích, nói:
.- Về chút bổng lộc này của triều đình, sợ là ngươi cũng không thèm.
.Hàn Nghệ nói: - Ta cũng dựa vào một văn tiền lập nghiệp đấy, chỉ cần là tiền, ta đều vô cùng quý trọng.
.- Điều này cũng đúng, văn hóa một văn tiền kia của ngươi ta cũng nghe qua rồi. Võ Mị Nương cười gật gật đầu, đột nhiên nghiêm mặt nói: - Nơi này cũng không có người ngoài, ta cũng không vòng vo với ngươi nữa, hôm nay ta gọi ngươi đến, chính là muốn hỏi ngươi một chút, Trương Minh là hung thủ thật sự, đã xác nhận không thể nghi ngờ sao?
.Hàn Nghệ nghe vậy hơi hơi nhíu mày, cũng không lên tiếng.
.Võ Mị Nương lại nói: - Ta chỉ muốn lời nói thật.
.Hàn Nghệ thở dài: - Chứng cớ cụ thể thì thật ra không có, chỉ là chỉ là có chút chứng cớ cho thấy, Trương Minh khả năng không phải hung phạm.
.Võ Mị Nương hỏi:
.- Vậy hung phạm là ai?
.Hàn Nghệ nói: - Tưởng Hiến.
.- Chỉ giáo cho?
.Võ Mị Nương vội vàng hỏi.
.Hàn Nghệ mang một ít chứng cớ tự mình phát hiện, nói cho Võ Mị Nương.
.Võ Mị Nương nghe xong, mặt co mày cáu, trôi qua một lát, nàng mới nói: - Hàn Nghệ, hiện giờ án này đã huyên náo ồn ào hết rồi, vượt xa kết quả của bản thân án này, nếu hỏi cung trước đó của ngươi bị người lật lại, như vậy khả năng ngươi cũng sẽ đụng phải công kích.
.Lời này cũng không phải là nói chuyện đùa, nếu để cho những đại thần kia tìm được chứng cớ chứng minh Tưởng Hiến mới là hung thủ, như vậy bọn họ khẳng định sẽ mượn chuyện này để công kích Hàn Nghệ, nói Hàn Nghệ làm việc thiên tư, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân, xử án lung tung, đây đối với tiền đồ của Hàn Nghệ sẽ rất là bất lợi, khả năng còn không có tư cách về lại Dân An cục.
.Ta mới sẽ không đâu, ta có Vô Kỵ giáo chủ bao che, chỉ cần ngươi không ngã, ta cũng sẽ không ngã, ngược lại là các ngươi khả năng sẽ phiền toái. Hàn Nghệ giả vờ giả vịt chà xát mồ hôi, nói: - Cái này cái này ta biết, may mà trước mắt những chứng cớ này tạm thời chỉ có mấy người chúng ta biết.
.Võ Mị Nương hỏi: - Vậy ngươi định làm như thế nào?
.Hàn Nghệ nói: - Kỳ thật ở phương diện chứng cớ, ta vẫn còn là có điều giữ lại, chính là sợ xuất hiện cái gì bất ngờ, hiện giờ ngược lại có thể lấy ra dùng, chỉ chứng nhận Trương Minh.
.Trán Võ Mị Nương khe khẽ lay động nói: - Nhưng cách này của ngươi cũng chỉ trị phần ngọn không trị được phần gốc, cái này thật thì không phải giả, giả thì không phải thật rồi, nếu chẳng may bọn họ tra được căn cứ chính xác có lợi đối với Trương Minh thì sao?
.Chẳng lẽ nàng có biện pháp tốt hơn. Hàn Nghệ sửng sốt, nói: - Kính xin Chiêu nghi chỉ giáo.
.Võ Mị Nương lưu chuyển sóng mắt, cười dài nói:
.- Trương Minh ở trong triều giao hảo với không ít người, nói không chừng ông ta và những người này đã từng bí mật bàn bạc thì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận