Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 725.1: Tranh vanh tuế nguyệt

.Vù!
.- A? Nguyên bảo chủ, sao ngươi vẫn chưa đi a! Hàn Nghệ hoàn toàn không hề bị Nguyên Ưng đột nhiên từ trong bụi cỏ nhảy ra dọa đến, có thể là vì Tiểu Dã đã từng dọa hắn nhiều lần lắm rồi, thế cho nên đã thành thói quen rồi.
.- Ách ta mới vừa đi nhà xí, vừa đi ra thì vừa vặn đụng tới ngươi, ha ha, thật sự là quá trùng hợp.
.- Nhà xí? Không hổ là Nguyên bảo chủ, đi nhà xí mà cũng có thể đi được một hai canh giờ, tại hạ thật sự là khâm phục, khâm phục.
.Hàn Nghệ dựng thẳng ngón cái lên, chậc chậc khen.
.Nguyên Ưng sao lại không nghe ra ý châm chọc trong đây, tuy nhiên ông ta tuyệt không để ý đến điều này, tiến gần lên trước, cười ha hả nói:
.- Các ngươi đã bàn bạc như thế nào rồi?
.Hàn Nghệ thở dài.
.Nguyên Ưng lo lắng nói:
.- Chẳng lẽ tiểu muội ta không đồng ý?
.Hàn Nghệ lắc đầu.
.Nguyên Ưng vươn tay ra, níu lấy vạt áo của Hàn Nghệ nói: - Chớ không phải là ngươi đổi ý rồi hả?
.Con mẹ nó! Nói đến tiểu muội ngươi, ngươi liền tràn đầy lo lắng, nói đến ta, ngươi liền dùng vũ lực bức bách, bao che khuyết điểm thì cũng không cần bao che rõ ràng đến mức như vậy chứ! Hàn Nghệ buồn bực nói: - Nguyên bảo chủ, ngươi đừng kích động nha, hãy nghe ta nói hết đã!
.Nguyên Ưng nói: - Ngươi nói hết đi rồi ta mới thả.
.Hàn Nghệ tức giận buồn cười nói: - Ta cảm thấy vấn đề cảm tình này, nếu như để miệng người khác nói ra, thì chính là làm nhiều công ít, nếu ngươi sớm bảo ta cùng Mẫu Đơn nàng ấy mặt đối mặt nói chuyện, thì có khi đã sớm nói chuyện xong rồi, cần gì phí nhiều khí lực như vậy.
.Nguyên Ưng sắc mặt vui vẻ, nói:
.- Ý tứ của ngươi, là các ngươi đã bàn bạc thỏa đáng rồi hả?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Sau khi ta cùng với Mẫu Đơn trải qua một phen nói chuyện với nhau, đã hiêu đươc tâm ý của nhau, cảm thấy đám hỏi của chúng ta, đối với lẫn nhau, đối với ngõ Bắc và Nguyên gia đều là trăm lợi mà không có một hại, vậy vì sao lại không liên hôn cơ chứ. Trong lòng lại nói, tâm ý này cũng không phải là chỉ tình yêu, mà là ích lợi.
.- Thật sao?
.- Đại sự cỡ này lại có thể chơi trò giả dối được sao?
.Nguyên Ưng ngẫm lại thấy cũng phải, lập tức ha ha nói: - Hai người các ngươi cuối cùng cũng đã thông suốt rồi.
.Là ngươi từ đầu đến cuối vẫn không thông suốt có được không! Hàn Nghệ tức giận nói: - Nên là hận vì gặp nhau muộn.
.Nguyên Ưng ngẩn người, hừ nói: - Với da mặt hai ngươi, mỏng giống như sa vậy, nếu ta không giúp các ngươi một chút, các ngươi lại gặp càng muộn.
.- Điều này cũng đúng.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Vậy Nguyên bảo chủ hiện tại có thể buông tay rồi chứ.
.- À? Ồ!
.Nguyên Ưng khẩn trương buông tay ra, còn vô cùng vui vẻ giúp Hàn Nghệ sửa sang lại một chút, vỗ vỗ bờ vai của hắn, ha ha nói: - Sau này chúng ta chính là người một nhà.
.Hàn Nghệ thấy ông ta thực sự vui vẻ từ nội tâm, trong lòng rất có cảm xúc, ông ta bận đến bận đi, kỳ thật vẫn chưa đạt được cái gì, có thể thấy được thật sự là ông ta đã vì Nguyên Mẫu Đơn, chỉ có điều cách làm như thế này của ông ta, Hàn Nghệ thật sự khó có thể gật bừa, Nguyên Mẫu Đơn đồng dạng cũng là như thế, nên chỉ xấu hổ cười cười.
.Nguyên Ưng hưng phấn nói: - Đi đi đi, hôm nay lão tử vui vẻ, đi tìm một chỗ uống rượu. Ông ta lôi kéo Hàn Nghệ bước về hướng trước mặt. Hiển nhiên, ông ta cũng không tính trưng cầu ý kiến của Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ chỉ có cười khổ mà chống đỡ, hắn hoàn toàn không cảm thấy được Nguyên Ưng là một nam nhân bốn mươi tuổi, chỉ cảm thấy xêm xêm như mình mà thôi, nhưng hắn biết rằng người này chỉ ngây thơ ở mặt ngoài, còn nội tâm thì gian trá.
.Đi vào phụ cận thị trường Nguyên gia, Nguyên Ưng gọi một người tôi tớ tới, bảo gã xách hai cái bình rượu, cắt hai mươi cân thịt chín mang đến. Sau đó lại lôi kéo Hàn Nghệ đi tới một cái đình dưới chân núi ngồi xuống.
.Rất nhanh, rượu thịt liền đã được bày ra.
.- Chúc mừng chúng ta lập tức sẽ trở thành người một nhà rồi, cạn!
.- Cạn!
.Hai người nâng chén chạm nhau, lại uống một hơi cạn sạch.
.Rồi lại lập tức uống liền hai chén.
.Hàn Nghệ uống rượu mặc dù không dám nói là ngàn chén không say, nhưng cũng chưa từng sợ sệt, chỉ có điều hiện tại hắn có ý thức trách nhiệm, bình thường thì vẫn có chút khá khắc chế, tận lực đừng để cho giống như trước kia, uống đến say như chết, tê liệt ngã xuống ở ven đường.
.Hàn Nghệ lau miệng, cầm lấy một khối thịt chín gỡ xuống một miếng ném vào miệng, vừa ăn, vừa nói: - Nguyên bảo chủ, nghe nói ngươi có mấy vị hồng nhan tri kỷ? Hơn nữa còn có không ít đều là xuất từ danh môn vọng tộc, ngươi làm như thế nào vậy? Nhìn thì có vẻ như tùy ý, nhưng trong mắt lại lóe ra hào quang quỷ dị.
.Nguyên Ưng trừng mắt nhìn, cười xấu xa nói: - Như thế nào? Đến lãnh giáo kinh nghiệm chứ gì?
.Hàn Nghệ cười ha hả, nhưng không nói gì, xem như chấp nhận.
.Nguyên Ưng chậc chậc vài cái, nói: - Người ở bên ngoài thường nói ta phong lưu thành tính, hoa tâm vô cùng, đây đều là hiểu lầm đối với ta, ngươi nghe một chút thì tốt rồi, nhưng tuyệt không thể tin.
.Nhị thế tổ như ngươi, mỗi người đều nói như vậy, thì còn có thể giả sao. Hàn Nghệ cười nói: - Đây là đương nhiên.
.Nguyên Ưng nói: - Đây kỳ thật có liên quan với việc ta thích du ngoạn khắp nơi, thực sự không phải là bởi vì ta hoa tâm thành tính, ta từ nhỏ đã thích đi chơi khắp nơi, cái gì mà sa mạc, biển rộng, rừng sâu núi thẳm, ta đều đi qua, nhưng một mình đi ra ngoài chơi, thật nhàm chán biết bao, nếu mang theo tôi tớ ấy mà, vậy càng thêm nhàm chán.
.Hàn Nghệ chen miệng nói: - Nếu có hai mỹ nữ làm bạn, vậy thì thật là đẹp quá thay tuyệt quá thay.
.- Đúng là như thế, khi đi ra ngoài du ngoạn, bên người mà không có nữ nhân, thì thú vị phải ít đi hơn phân nửa ấy, ta cũng không biết tại vì sao lại như thế, đây chỉ là nói về kinh nghiệm mà thôi.
.Nguyên Ưng mỉm cười vài tiếng, tiếp tục nói: - Từ xưa đến nay, nữ nhân đều chịu sự trói buộc của lễ pháp, nhất là nữ nhân danh môn vọng tộc, bình thường ngay cả cửa cũng không thể bước ra, nhưng nữ nhân cũng là người, sao có thể cam tâm tình nguyện mỗi ngày cứ ở nhà thêu hoa, càng giam giữ các nàng, các nàng lại càng muốn đi ra ngoài chơi, như vậy không hề ăn nhịp với nhau. Nếu như ngươi có thể mang theo các nàng đi thảo nguyên thúc ngựa mà chạy, tới sa mạc cưỡi lạc đà, đi Thổ Phiên bắt háo ngưu, xuống Giang Nam thưởng phong cảnh, lên phương Bắc chơi tuyết, ra biển ngắm mặt trời mọc, vậy cảm tình tự nhiên mà có thôi.
.Đừng nhìn Nguyên Ưng trông ngông nga ngông nghênh, nhưng bộ dạng quả thật đẹp trai, phong độ, hơn nữa là cái kiểu đẹp trai vô cùng dương cương, phong độ, dáng người khôi ngô, mày rậm mắt to, siêu man luôn, giá trị vũ lực lại cao, tiểu đệ lại nhiều, còn thêm xuất thân quý tộc, cộng thêm vô cùng nhiều tiền, nghe nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, loại nam nhân này tán gái thì nhất định là tán lần nào chết lần ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận