Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 803.2: Đêm trước khi quyết chiến..

.Lý Tích lại hàn huyên cùng Vu Chí Ninh và Chử Toại Lương vài câu, lúc này bốn người mới ngồi xuống.
.Chử Toại Lương đưa tầm mắt nhìn qua, nói: - Thái úy, Tư Không, Hữu Phó Xạ, hôm nay bệ hạ triệu tập chúng ta đến nghị sự, hơn phân nửa là vì chuyện hoàng hậu. Xem ra hoàng thượng đã quyết định phải lập Võ chiêu nghi làm hậu, nhưng nếu chúng ta ngồi xem mặc kế, thì thật đúng là làm trái với lời dặn lúc lâm chung của tiên đế, nhưng nếu vi phạm ý của hoàng đế, thì hẳn là phải chết không nghi ngờ gì nữa.
.Vu Chí Ninh khép lại hai mắt, giống như đã nhập định.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không lên tiếng, ánh mắt liếc nhìn phía Lý Tích. Lý Tích trầm mặc không nói, mặt không có biểu tình gì.
.Bốn người này thật đúng là bốn diễn viên già đời cầm cờ đi trước của Đại Đường, ngươi muốn nhìn thấu xem bọn họ đang suy nghĩ gì, thì tuyệt đối là có tài làm tể tướng đấy.
.Nhưng không cần biết trong lòng Lý Tích nghĩ thế nào, thì cũng không có ai dám phản bác lại lời này của Chử Toại Lương, bởi vì trước lúc lâm chung Lý Thế Dân đã phó thác Lý Trị cùng Vương hoàng hậu cho bọn họ, đây là lời nhắc nhở trước lúc lâm trung, cũng đều được ghi lại cả đấy.
.Chử Toại Lương thấy mọi người đều không lên tiếng, vì thế lại nói với Trưởng Tôn Vô Kỵ: - Thái úy, ngài là cữu cữu của bệ hạ, cũng không thể để bệ hạ phải mang ác danh giết cữu cữu được.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài, nhưng vẫn không lên tiếng.
.Chử Toại Lương lại nói với Lý Tích: - Tư Không, ngươi là khai quốc công thần của Đại Đường ta, cũng không thể để bệ hạ phải mang ác danh giết chết công thần a! Ông ta lại muốn nói những lời đồng dạng như thế với Vu Chí Ninh, nhưng thấy hai người đều không lên tiếng, cuối cùng vỗ ngực một cái, hào khí vạn trượng nói: - Riêng chỉ có Chử Toại Lương ta, sinh ra từ dân gian, cũng không lập được nhiều công lao hiển hách cho quốc gia, bây giờ còn có thể ngồi ở vị trí cao như này, toàn là nhờ vào tiên đế ban ân, hơn nữa còn được tiên đế phó thác. Ôi lúc trước chính tiên đế giao bệ hạ cùng hoàng hậu cho ta, nếu không dùng cái chết để đấu tranh, thì vế sau ta còn mặt mũi nào trông thấy tiên đế nữa?
.Những lời này âm vang hùng hồn, nói năng khí phách, một bộ khí khái nếu ta không xuống địa ngục thì còn ai dám xuống vậy.
.Thật là khiến người khác phải kính nể.
.Đại Đường có được tể tướng như này, còn lo gì vạn thế thiên thu a.
.Nhưng Lý Tích vừa nghe như vậy, cảm thấy không thích hợp! Ta chỉ ngồi ở đây, không nói một câu nào, cùng lắm chỉ ho hai tiếng, sau đó đã bị Chử Toại Lương ngươi đại biểu hộ rồi. Thế này thì trong lòng ủy khuất muốn chết a!
.Chử Toại Lương nhìn như trung thành tận tâm, nghĩa khí ngất trời, giữa lúc gian nguy sống chết này, các ngươi đừng đến, để ta chết, đây là tinh thần hi sinh mình vì người khác.
.Nhưng nếu người thực sự tin là như thế, vậy thì ngươi quá sai lầm rồi.
.Bốn người ở đây đều biết Lý Trị tìm bọn họ vì chuyện gì, Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Vu Chí Ninh khẳng định sẽ phản đối, nếu chỉ có ba người bọn họ thôi, thì khẳng định đã vội vàng thương lượng đối sách, đợi chút nữa phải đối phó với Lý Trị như thế nào, nhưng hiện tại nhiều thêm một người là Lý Tích, nên không thể quang minh chính đại thương lượng xem đối phó với hoàng đế như thế nào được, ngươi làm thế không phải là muốn tạo phản sao?
.Nhưng vấn đề là, chuyện này cũng không thể không thương lượng được.
.Bọn người Chử Toại Lương biết rõ sẽ có một ngày này, đã sớm suy nghĩ đối sách, trong lòng bọn họ đều nắm chắc cả, mấu chốt ở chỗ bọn họ không biết đến tột cùng Lý Tích nghĩ như thế nào?
.Là phản đối? Hay là ủng hộ?
.Trước đó, Lý Tích hoàn toàn là phe trung lập, ông ta ngay cả mặt mũi cũng không lộ, quan hệ của ông ta với bất cứ kẻ nào đều cực kỳ nhạt, đừng nói Trưởng Tôn Vô Kỵ, ngay cả bộ hạ cũ của ông ta cũng rất khó gặp được ông ta một lần.
.Lúc trước xảy ra vụ án Phòng Di Ái, Trưởng Tôn Vô Kỵ mượn nó thanh trừ dị kỷ, cũng không phải không nghĩ tới việc kéo Lý Tích xuống nước, nhưng vấn đề là gần nhất ông ta không tìm được nhược điểm của Lý Tích, hơn nữa Lý Tích lại thật sự quá ngoan, không tham niệm quyền thế, lại chưa bao giờ làm bất kỳ chuyện khác người gì, ngươi nói ông ta là người của hoàng đế, thì ông ta lại từng nhiều lần cự tuyệt hoàng đế ban ân, chẳng những mình ông ta cự tuyệt, mà còn bức bách con cháu mình cũng đều cự tuyệt, đây không phải là muốn phủi sạch quan hệ với Lý Trị sao, nhìn giống như là muốn cáo lão về quê vậy.
.Tình huống hiện tại là bốn người bọn họ đại biểu cho toàn bộ triều đình, đã có ba người chắc chắn sẽ phản đối, chỉ có mình Lý Tích vẫn chưa tỏ thái độ, nếu Lý Tích cũng tỏ thái độ phản đối, vậy thì không cần nói câu nào, cũng đã không nghi ngờ gì sẽ tất thắng rồi, Lý Trị là hoàng đế, nhưng các đại thần trung tâm đều phản đối, thì y cũng không dám xằng bậy.
.Chử Toại Lương chỉ sợ Lý Tích đột nhiên đứng ra ủng hộ Lý Trị, vậy thì không thể cứu vãn, cực kỳ không xong đấy. Trong lòng ông ta không nắm chắc chút nào cả, Lý Tích này đã thần bí đến trình độ này rồi, ngay cả Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đều không rõ đến tột cùng ông ta có ý tứ gì.
.Câu nói đầu tiên vừa rồi của Chử Toại Lương, chính là để thử dò xét Lý Tích, nhưng Lý Tích không lên tiếng. Trong lòng ông ta nghĩ, một khi đã như vậy, thì ngươi cũng đừng mở miệng luôn đi, lời lúc sau của ông ta, chính là bày ra một bộ thái độ mọi người ý kiến nhất trí để cho Chử Toại Lương ông ta nói chuyện, nên Lý Tích không còn cách nào nữa, không nói lời nào thì khác gì ủng hộ Chử Toại Lương chứ.
.Chử Toại Lương không ngu xuẩn, ngược lại khôn khéo chết người.
.- Ôi!
.Lý Tích đột nhiên dùng một tay che đầu, thống khổ rên rỉ ra tiếng.
.Chử Toại Lương vội hỏi; - Tư Không, ngươi làm sao vậy?
.- Ai ôi! !! Bệnh cũ lại tài phát! A --- ! Phát bệnh thật không đúng lúc a!
.Lý Tích dùng hai tay che đầu, cả người run rẩy, đổ cả mồ hôi, nhìn như vô cùng đau đớn.
.Chử Toại Lương thấy vậy đều choáng váng.
.Vừa lúc Trương Đức Thắng đi tới, đang chuẩn bị tuyên bọn họ vào điện, lại thấy Đại Tư Không đau đầu đến cả người run rẩy, bị dọa xanh mặt, vội hỏi: - Đại --- Đại Tư Không, ngài --- ngài làm sao vậy?
.Lý Tích kêu la: - Ai ui! !! Đau chết mất.
.- Mau --- mau truyền ngự y!
.- Vô dụng, đây là bệnh cũ tái phát, chỉ có dùng phương thuốc tổ truyền của nhà ta, mới có thể ngừng đau được.
.Trương Đức Thắng gấp muốn chết, hô với hai tên thái giám bên người: - Các ngươi còn đứng ngốc ra đấy làm gì, mau đỡ Tư Không trở về.
.Hai tiểu thái giám kia khẩn trương tiến lên đỡ lấy Lý Tích đi ra bên ngoài.
.Nhưng Lý Tích vừa đi, Trương Đức Thắng mới kịp phản ứng, không khỏi mờ mịt nhìn chung quanh, không đúng nha! Ta phụng mệnh mời ông ta vào điện nghị sự, bây giờ để ông ta đi mất, thì chúng ta phải ăn nói sao với bệ hạ đây!
Bạn cần đăng nhập để bình luận