Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 992.2: Quyền lực và tài phú.

.Nguyên Hi nói: - Căn cứ vào kế hoạch của Hàn Nghệ, chúng ta là bị ép buộc, không cần đứng ở bên kia, hơn nữa chúng ta cũng đồng ý thử chế độ thuê mướn rồi.
.Nguyên Kỳ đứng hàng thứ bảy nói: - Đại ca, mấu chốt bây giờ không phải ở kế hoạch nam tiến, mà là Hàn Nghệ làm như vậy để nhằm vào địa chủ, thân hào nông thôn, vương tôn quý tộc, chúng ta cũng ở trong đó, nào có cái đạo lý mình đi đối phó chính mình, nếu thân là thân hào nông thôn, quyền lợi quý tộc bị tấn công, Nguyên gia chúng ta cũng không thể may mắn thoát được.
.Từ trước đến nay vẫn khá là ủng hộ Hàn Nghệ như Nguyên Nhạc có chút do dự nói: - Tuy rằng ta khá xem trọng Hàn Nghệ, nhưng lão thất nói không phải không có lý, chủ yếu là chúng ta không biết chiếu theo bước phát triển này, thì sẽ biến thành cái dạng gì, tá điền đối với Nguyên gia mà nói, cũng vô cùng quan trọng, nếu chỉ là thử thay đổi, nếu chẳng may không được, còn có thể trở về, chúng ta áp dụng chế độ thuê mướn, đều chỉ là vì tiết kiệm nhân lực, mà không phải thay đổi quy tắc, nhưng nếu quy tắc này biến đổi, khả năng đến lúc đó không về được.
.Bởi vì hành động này của Hàn Nghệ, không đơn giản chỉ là chuyện mua bán nữa, mà là mâu thuẫn mạnh giữa các giai cấp, thương nhân và địa chủ, nông phu và địa chủ, thứ tộc và quý tộc, trong đó lợi ích đấu tranh rất phức tạp.
.Nguyên Hi đưa tầm mắt nhìn qua, nói: - Các ngươi đều là nghĩ như vậy sao?
.Tất cả mọi người gật đầu.
.Nguyên Hạc nói: - Đại ca, cho tới nay ta đều vô cùng tôn kính huynh, nhưng nếu huynh không thể đưa ra một lý do thuyết phục mọi người tin, thì chúng ta sẽ không đồng ý làm như vậy đâu.
.Nguyên Hi nói: - Ta hỏi các ngươi, Nguyên gia của chúng ta cho tới nay sinh tồn vẫn là nhờ vào tài phú, hay là quý tộc, hay là quyền lực?
.Nguyên Hạc nói; - Nếu tổ tiên không phải xuất thân từ hoàng thất Tây Ngụy, thì không có khả năng trở thành trụ quốc đại tướng quân, như vậy Nguyên gia không có khả năng có tài phú như hôm nay, bởi vậy quý tộc làm sắp xếp thứ nhất, đây mới là vấn đề căn bản mà chúng ta dựa vào, tiếp theo là quyền lực, cuối cùng mới là tài phú.
.Những người còn lại đều gật đầu.
.Nguyên Hi nói: - Đây chẳng qua là thời kỳ tổ tiên, nhưng sau đời tổ tiên thì sao? Nói thí dụ như ngay hiện tại.
.Nguyên Hạc như thoáng chút suy nghĩ nói: - Muốn nói đời sau của tổ tiên, Nguyên gia chúng ta liền dần dần xa cách triều đình, cũng mất đi quyền lực, về phần quý tộc, Nguyên gia chúng ta có rất nhiều nhánh một thời cực thịnh nhưng hiện giờ cũng mai danh ẩn tích rồi. Như vậy chủ yếu vẫn là bởi vì tài phú của chúng ta, Nguyên gia chúng ta dựa vào tổ tiên làm cơ sở, tài phú chúng ta tích lũy ngày càng nhiều, mà khi thiên hạ đại loạn, chư hầu rất cần tiền và lương thực, đất khu Quan Trung lại là trung tâm trung nguyên, Nguyên gia vừa vặn ở bên trong, bởi vậy bọn họ đều đến nịnh bợ chúng ta, may mắn là mỗi lần chúng ta đều thành công, đợi cho sau khi thiên hạ thái bình, quân chủ sẽ báo đáp chúng ta, chúng ta mới có thể bảo tồn thế lực của mình, hiện giờ tài phú mới là chỗ căn bản của chúng ta.
.Nguyên Hi thở dài nói: - Nhị đệ nói không sai, nhưng hiện giờ tài phú chỉ như hoa trong gương, trăng trong nước, nguyên nhân chính như lời Hàn Nghệ nói, ở trước mặt quyền lực, tài phú căn bản là không có địa vị gì, bởi vậy Nguyên gia chúng ta nhìn thì phong quang, nhưng thật ra là mỗi ngày đều phải cẩn thận, một câu tân Hoàng hậu cũng không thèm nói, chúng ta đã phải bỏ ra hai vạn quan, đến nàng ta mở miệng chỉ e đến hai mươi vạn quan chúng ta vẫn phải đưa nha.
.Mục đích ta đồng ý với Hàn Nghệ chỉ có một, hy vọng một ngày kia giữa tài phú và quyền lực có một điểm thăng bằng, tiền vàng có thể phát huy tác dụng của nó, kỳ thực trước kia Hàn Nghệ nói một câu, ta còn nhớ như mới ngày hôm qua, một khi tiền vàng lên tiếng, lời thừa thãi cũng sẽ dừng lại. Đây mới thứ mà Nguyên gia chúng ta nên theo đuổi, bằng không mà nói, chỉ cần hơi có sai lầm, Nguyên gia chúng ta lập tức sẽ trở thành hôi phi yên diệt, ta không tin lần nào chúng ta cũng đều có thể thành công, nhưng tài phú mà chúng ta có sẽ khiến chúng ta nhất định phải đưa ra lựa chọn.
.Đất trong thiên hạ, đều là đất của vua, người trong thiên hạ đều là thần tử của vua!
.Tài phú là thuộc về quyền lực.
.Cái hiện thực này, ai cũng hiểu được, bởi vậy Nguyên gia mới tiêu phí tiền vàng, tinh lực ở phương diện này vượt xa các phương diện khác, bao gồm cả kiếm tiền, chính là bởi vì bọn họ vẫn duy trì cảm giác nguy cơ, vì vậy bọn họ mới có thể ba triều mà vẫn không ngã, nhưng ai cam đoan được rằng lần nào bọn họ cũng đều có thể thắng lợi.
.- Việc này nói dễ hơn làm a!
.Nguyên Nhạc thở dài.
.Nguyên Hi nói: - Bảo hộ tài phú của Nguyên gia chúng ta, không phải là điều chúng ta luôn làm đấy sao? Nói tới đây ông ta dừng lại một chút, lại nói: - Mặt khác, là Hàn Nghệ và ngõ Bắc của hắn xông lên phía trước, Nguyên gia chúng ta chỉ là giấu mặt ở phía sau, một khi gió thổi cỏ lay, Nguyên gia chúng ta bất cứ lúc nào đều có thể thoát thân, chẳng lẽ các ngươi cho rằng quan hệ giữa Nguyên gia chúng ta và ngõ Bắc là gắn bó như môi với răng sao?
.Mấy lão già dùng ánh mắt trao đổi qua lại một phen, lần lượt gật đầu.
.- Phù!
.Trở ra nhà nghị sự, Hàn Nghệ nhẹ nhàng thở ra một hơi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghiêng mắt thoáng nhìn, suy nghĩ một chút, đột nhiên nói: - Kỳ thật sau khi ta đọc được kỳ Đại Đường nhật báo kia của chàng, thì đã biết chàng tính toán làm như vậy, nhưng ta cảm thấy làm như vậy rất lỗ mãng, chàng làm như vậy đắc tội không chỉ có một hai người, mà là tầng lớp có thế lực nhất của Đại Đường, trước đó ta cho rằng đại bá bọn họ chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng thật không ngờ chàng lại dễ dàng thuyết phục đại bá.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nàng thật không hiểu đại bá của nàng rồi.
.Nguyên Mẫu Đơn nghe lời này, chỉ cảm thấy tức giận buồn cười nói: - Chàng cũng biết là đại bá của ta, chẳng lẽ so với ta chàng hiểu hơn sao?
.Hàn Nghệ cười ha hả nói:
.- Vậy đại bá nàng để ý nhất là cái gì?
.- Đương nhiên là Nguyên gia.
.- Không sai!
.Hàn Nghệ nói: - Đại bá để ý chỉ là Nguyên gia mà thôi, không phải là cả thân hào nông thôn, giai cấp địa chủ. Chẳng sợ tất cả địa chủ đều tán gia bại sản, chỉ cần Nguyên gia bình an vô sự, đại bá ngay cả mắt cũng không nháy một cái, bởi vậy ở trong lòng đại bá chỉ có Nguyên gia, không có gì là giai cấp, nếu giai cấp này có thể mang đến lợi ích cho Nguyên gia vậy thì sẽ là một thành viên trong đó, giống với hiện tại, nếu mang đến thương tổn, đại bá nhất định sẽ nhảy qua giai lớp khác.
.Tư tưởng này của đại bá, khiến cho sự tình liền trở nên đơn giản hơn. Nguyên gia đến nay thực ra đều đang lợi dụng tài phú bảo mệnh, vấn đề ở chỗ, nguyên gia bây giờ là quỳ trên mặt đất, đưa tiền cho người ta, mà tài phú của ta là tối thượng, là lấy tiền mướn bảo tiêu đến bảo vệ mình, nàng nói loại nào sẽ càng thêm an toàn?
.Nguyên Mẫu Đơn nghe theo suy nghĩ một hồi lâu, nói: - Chàng nói mặc dù có lý, nhưng việc này mạo hiểm rất lớn.
.Hàn Nghệ cười nói: - Nếu không có mạo hiểm, thì ta cũng làm như vậy, ta làm như vậy nguyên nhân chủ yếu là đem toàn bộ thù hận đặt lên người của ta, khiến Nguyên gia có thể nấp ở phía sau, làm việc tùy theo hoàn cảnh, nếu ta thua rồi Nguyên gia sẽ không mảy may tổn thương, nhưng nếu ta thắng, thì con đường này có thể tiếp tục đi đến đích, Nguyên gia như thế nào cũng sẽ không thiệt.
.Nguyên Mẫu Đơn hơi hí mắt nói: - Chàng cam tâm tình nguyện vì Nguyên gia tranh đấu?
.Hàn Nghệ cười khổ nói:
.- Bằng không làm sao bây giờ? Trừ việc đó ra, nàng cho rằng còn biện pháp thuyết phục đại bá phá vỡ những quy tắc hiện hữu, và đối nghịch với những vương tôn quý tộc kia sao? Ôi trên đời này không có bữa cơm nào là miễn phí, nàng muốn có được bao nhiêu thì phải bỏ ra bấy nhiêu, cái chức Đồng trung thư môn hạ tam phẩm này của ta cũng là dùng mạng đổi lấy, không phải cho không đâu.
.Cũng như trước mắt hắn so sánh với tài phú của Nguyên gia, như thế nào cũng không tới phiên Nguyên gia đi tranh đấu đâu.
.Nguyên Mẫu Đơn ngẩn người ra, lập tức nói: - Vết thương của chàng?
.Hàn Nghệ cười nói: - Yên tâm, đã sớm không sao rồi. Đi thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận