Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 719: Tại hạ Liễu Hạ Huệ

.Ào một tiếng!
.Hai cai đâu nhô ra khỏi mặt nước.
.- Cô... !
.- Hàn Nghệ, ngươi cứ mặc ta, ngươi tự chạy thoát thân đi.
.Hàn Nghệ đang định mở miệng hỏi nàng có sao không, chợt nghe thấy Dương Phi Tuyết thất kinh hô lớn.
.Tuy nàng hiếu động từ nhỏ, thường xuyên theo Dương Triển Phi vào rừng săn thú, nhưng dù sao cũng là thiên kim thứ sử, tất nhiên không thạo bơi lội, cũng chưa từng rơi xuống nước, lần này vừa rơi xuống, đương nhiên trong lòng hoảng loạn, hơn nữa khi rơi xuống nước, tóc mái của nàng cũng rũ xuống che mất nửa khuôn mặt, trước mắt tối đen, trong lòng lại càng thêm sợ hãi.
.Hàn Nghệ nghe vậy buồn cười, nhưng cũng rất cảm động, tuy nói lúc này một chút nguy hiểm cũng không có, nhưng trong lúc Dương Phi Tuyết tưởng rằng tính mạng lâm nguy, người đầu tiên nàng nghĩ đến là Hàn Nghệ, chứ không phải bản thân nàng, có thể thấy tình cảm sâu đậm của nàng đối với Hàn Nghệ.
.Cơn hoảng loạn qua đi, Dương Phi Tuyết chợt cảm thấy một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, không khỏi nhẹ lòng, nhưng lại không nghe thấy tiếng Hàn Nghệ, hô lên: - Hàn Nghệ, Hàn Nghệ!
.Hàn Nghệ đang cảm động, nghe thấy nàng gọi mới phản ứng lại, vội nói: - Ta ở đây, cô đừng sợ, sẽ không sao đâu.
.Dương Phi Tuyết nghe được Hàn Nghệ nói chuyện, tâm thần ổn định, nói: - Vậy tại sao ta không nhìn thấy gì?
.Hàn Nghệ ngẩn người, cố nén cười, thò tay ra chậm rãi vén tóc trên mặt Dương Phi Tuyết ra, chỉ thấy đằng sau mái tóc là một đôi mắt tràn đầy sự kinh ngạc, hắn thật sự không nhịn nổi, phá lên cười ha ha.
.Dương Phi Tuyết dường như vẫn chưa kịp phản ứng, tay giơ lên, dụi dụi mắt, chỉ thấy Hàn Nghệ đứng trong nước, mặt nước đại khái đến chóp mũi hắn, bởi vậy hắn chỉ cần hơi ngẩng đầu lên là không có nguy hiểm, không khỏi nghĩ đến bộ dạng thất kinh của mình lúc nãy, chỉ cảm thấy xấu hổ, lại nhớ đến câu nói lúc nãy, không khỏi tê rần hai má, thấy tên này cười khoái trá, vốn muốn ngăn cản hắn, nhưng vừa mở miệng thì bản thân nàng không nhịn nổi, phụt cười ha ha.
.Nàng trời sinh tính cởi mở lạc quan, cũng không sợ người khác cười nhạo, ngược lại cũng cảm thấy bản thân mình lúc nãy thật sự rất buồn cười.
.Hàn Nghệ vốn thấy nàng nhìn qua, trong lòng cũng cảm thấy mình không nên cười vui vẻ như vậy, vội vàng ngưng cười, nhưng hắn vừa mới dừng lại đã thấy Dương Phi Tuyết bật cười khanh khách, lúc này liền si ngốc, hắn cũng chưa từng thấy có người cười nhạo mình mà cũng có thể cười nhạo vui vẻ như vậy, nhưng thấy nụ cười ngọt ngào, ngây thơ lãng mạn của nàng, nhất thời nhìn đến ngẩn ngơ.
.Dương Phi Tuyết đang cười, chợt thấy Hàn Nghệ đang ngơ ngẩn nhìn mình, thần sắc có chút khác thường, không khỏi đỏ bừng mặt, thầm nghĩ, quả nhiên hắn không lừa ta, quả thực hắn thích nhất nụ cười của ta. Nghĩ đến đây, trái tim nàng đập thình thịch như nai con, tình cảm chôn giấu trong đáy lòng lan tràn khắp con tim với tốc độ kinh người, rất nhanh đã tràn ngập trái tim.
.Thì ra sau khi nàng biết chân tướng liền hoàn toàn cắt đứt ý muốn, hoàn toàn xem nhẹ ám thị Tiêu Vô Y đưa ra, đây là tư duy rất quán tính, cũng cảm thấy Hàn Nghệ và Tiêu Vô Y vô cùng xứng đôi, trong lòng thấy vui cho hai người, bởi vậy nàng chôn giấu tình cảm dành cho Hàn Nghệ trong đáy lòng, nàng chỉ muốn biết Hàn Nghệ có từng thích nàng hay không, đây chính là điều duy nhất nàng muốn có được. Nàng từng cho rằng mình có thể thản nhiên đối diện với Hàn Nghệ, nhưng thình lình rơi xuống hồ, lại dấy lên tình yêu của nàng đối với Hàn Nghệ, muốn thu lại cũng không thu được.
.Hàn Nghệ thấy nàng ngừng cười, trong mắt hiện lên một chút thất vọng, chỉ mong có thể ngắm thêm một lúc, nhưng lại thấy hai mắt nàng tràn đầy thâm tình, không khỏi tâm thần ngơ ngẩn, hai người mặt đối mặt, gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, "tình trong như đã, mặt ngoài còn e".
.Ôm vòng eo mềm mại như không xương của nàng, nhìn đôi môi đỏ mọng kiều diễm ướt át của nàng, Hàn Nghệ khó mà khắc chế, nhất thời kích động, ngẩng đầu lên hôn.
.- Hắt xì!
.Khi mắt thấy sắp cướp đi nụ hôn đầu của Dương Phi Tuyết, Dương Phi Tuyết đột nhiên hắt hơi.
.Xấu hổ!
.Đây tuyệt đối được liệt vào một trong mười thời khắc xấu hổ nhất trong đời Hàn Nghệ.
.Thời gian dường dừng lại ở thời khắc này.
.Dương Phi Tuyết mới đầu vẫn chưa kịp phản ứng, bởi vì muốn hắt hơi, nhưng hiện giờ thấy khuôn mặt Hàn Nghệ gần ngay trước mắt, thầm nghĩ, lúc nãy hắn muốn làm gì? Lẽ nào... Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi đỏ bừng, trong lòng vừa thẹn vừa mừng, còn có một chút mong đợi.
.Hàn Nghệ đã hoàn toàn tỉnh táo rồi, tuy rằng gần trong gang tấc, nếu hắn tiếp tục hôn thì cũng là rất khó, bởi vì không khí đã hoàn toàn không ổn rồi, nhưng cũng phải tìm chút chuyện để giải thích hành động này của hắn chứ, rất nhanh, hắn chợt phát hiện một cọng cỏ cứu mạng, nói:
.- Đừng cử động!
.Dương Phi Tuyết sửng sốt.
.Chỉ thấy Hàn Nghệ vươn tay ra lấy một cọng rong từ trên đầu nàng xuống, nói: - Trên đầu cô có cọng rong.
.Hắn còn chưa nói xong, đây là giấu đầu hở đuôi, Dương Phi Tuyết không nhịn nổi nữa, phụt một tiếng, mím môi nhỏ giọng nói: - Ai bảo ngươi muốn giở trò xấu, đáng đời.
.Hàn Nghệ làm như không nghe thấy, chính nhân quân tử nói: - Hay là chúng ta mau lên trên thôi, tránh bị lạnh.
.Thật ra bọn họ cách bờ cũng không xa, chỉ vài bước chân. Lên đến bờ, Hàn Nghệ liền buông Dương Phi Tuyết ra.
.Dương Phi Tuyết trong lòng hơi hụt hẫng, lén liếc nhìn Hàn Nghệ, giật mình nói: - Ngươi làm gì?
.- Giở trò lưu manh!
.Hàn Nghệ vừa cởi quần áo vừa nói.
.Dương Phi Tuyết phì một tiếng, lại thấy Hàn Nghệ cởi áo khoác ngoài của mình xuống, vắt khô, run run đi đến bên cạnh nàng, khoác áo lên người nàng.
.Dương Phi Tuyết buồn bực nói:
.- Y phục của ngươi cũng ướt, khoác cái này có ích gì?
.- Cô không muốn ép ta giở trò lưu manh thì mau khoác lên đi.
.Lúc nói mắt Hàn Nghệ thoáng liếc sang trước ngực nàng.
.Dương Phi Tuyết cúi đầu nhìn, cả khuôn mặt đỏ như mặt trời đỏ buổi sáng, hóa ra y phục của nàng dính chặt vào người, đôi gò bồng đảo nhô cao hiện ra hết sức rõ ràng, kích cỡ của nàng tuy không bằng Tiêu Vô Y, nhưng nhô cao vô cùng, bởi vậy hết sức bắt mắt, thậm chí còn có chút chợt ẩn chợt hiện, lấy áo khoác của Hàn Nghệ chùm kín mít, trừng mắt nhìn Hàn Nghệ: - Lưu manh.
.Hàn Nghệ cười nói:
.- Ta họ Liu không sai, nhưng tại hạ tên là Liễu Hạ Huệ. Mỹ nữ, hay là chúng ta mau chóng quay về đi, dù sao thì thời đại này liễu hạ huệ không nhiều, ta thấy gần đây cũng hết sức u tĩnh. (từ "lưu" và "liễu" phiên âm giống nhau là Liu)
.Dương Phi Tuyết hừ một tiếng, đi lên phía trước đi, nhưng vừa bước hai bước, nàng bỗng kinh hô một tiếng: - Không hay!
.Hàn Nghệ giật mình, nói: - Sao thế?
.Dương Phi Tuyết cả kinh nói: - Dầu thơm ngươi tặng ta.
.Bó tay! Ta còn tưởng là chuyện gì nữa. Hàn Nghệ nói: - Lần sau ta lại tặng cô một lọ là được.
.Dương Phi Tuyết nhìn hắn vẻ đáng thương.
.Hàn Nghệ nói: - Cô sẽ không bắt ta xuống tìm chứ.
.Dương Phi Tuyết không lên tiếng, chỉ nhìn hắn, khóe mắt hiện ra ánh lệ.
.Trời ạ!
.Trong lòng Hàn Nghệ bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn quanh, sau khi xác định xung quanh an toàn, hắn nhanh chóng nhảy xuống nước, cũng may hồ nước này hết sức trong, không đến một khắc, hắn đã tìm được hộp dầu thơm kia, đưa qua, cười nói: - Yên tâm, Phượng Phi Lâu chúng ta xuất phẩm, có thể chống nước lửa.
.Dương Phi Tuyết căn bản không nghe hắn nói, vội vã nhận dầu thơm, mở ra xem, sau khi xác nhận không có nước vào mới yên tâm, cẩn thận cất kỹ, lúc này mới cùng Hàn Nghệ quay về chùa.
.- Hai người các ngươi cũng thật không không để người khác bớt lo lắng, mới có bao lâu thôi mà đã rơi xuống hồ rồi.
.Dương lão phu nhân tay cầm gậy gỗ, giáo huấn hết sức uy nghiêm.
.Dương Phi Tuyết thay lại trang phục nữ nhi đang bưng một bát canh gừng, nhỏ giọng nói:
.- Nãi nãi, chuyện này không liên quan đến Hàn Nghệ, là con không cẩn thận ngã xuống hồ, Hàn Nghệ là vì cứu con.
.Dương lão phu nhân liếc nhìn Hàn Nghệ.
.Nhìn ta làm gì, cháu gái bà cũng đâu có phóng khoáng đến mức cùng ta tắm uyên ương trong hồ. Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Sự thật chính là như vậy.
.Dương lão phu nhân còn tưởng rằng Hàn Nghệ sẽ giúp Dương Phi Tuyết biện bác, đâu ngờ tiểu tử này lại thẳng thắn như vậy, lập tức nói: - Trước khi ngươi đến, lão thân cũng chưa thấy Tuyết Nhi rơi xuống nước.
.Hàn Nghệ lập tức vẻ mặt xấu hổ, gật đầu nói
.- Lão phu nhân nói không sai, tiểu tử cũng khó trốn tội này.
.Dương Phi Tuyết mấp máy môi.
.Dương lão phu nhân lại nhìn về phía Dương Phi Tuyết nói: - Tuyết Nhi, lão thân dự định hai ngày này sẽ về nhà, con chuẩn bị theo lão thân cùng về, hay là ở lại đây xuất gia.
.- Phù! Xin lỗi! Sặc một chút. Hàn Nghệ cố nén cười.
.Dương Phi Tuyết xấu hổ liếc mắt nhìn Hàn Nghệ, lại liếc nhìn lão phu nhân, nói: - Tất nhiên tôn nữ theo nãi nãi cùng về, tôn nữ còn muốn ở bên cạnh nãi nãi, hầu hạ nãi nãi.
.Dương lão phu nhân trong lòng đã hiểu, cười ha hả nói: - Không ngờ rằng tôn nữ bảo bối của ta ngã xuống hồ một lần, trở nên hiếu thuận không ít.
.- Phù! Xin lỗi! Ừm, hơi nóng.
.Dương Phi Tuyết nghe vậy mặt đỏ bừng, đã sắp vùi đầu vào trong bát rồi.
.- Phi Nhi, con đừng đẩy nữa, bộ xương già này của nhị thúc không chịu được sức của con, con xem nhị thúc đã ở tuổi này rồi, chuyện này ta thật là khó mở miệng a! Sao con không tự nói đi.
.- Thúc cũng không phải là không biết gần đây tiểu muội có chút thành kiến với con, nếu con đi chắc chắn hỏng việc, nói không chừng sẽ còn bị muội ấy dùng gậy đuổi ra ngoài, nhưng tiểu muội vẫn hết sức hiếu kính với nhị thúc, chuyện này vẫn phải nhị thúc ra mặt mới được.
.Chỉ thấy trên một con đường nhỏ phía tây ngoại ô, một nam tử trung niên vừa kéo vừa đẩy một lão già, nhưng lão già này lại có vẻ rất không muốn.
.Người này chính là Nguyên Ưng và nhị thúc của ông ta Nguyên Nhạc.
.Nguyên Nhạc liếc nhìn Nguyên Ưng, hỏi: - Mẫu Đơn thật sự thích Hàn Nghệ?
.- Nhị thúc đừng có không tín nhiệm con như vậy, con dùng mấy tên lang bằng cẩu hữu của con ra thề, tiểu muội nhất định thích Hàn Nghệ, vậy là được rồi chứ. Nguyên Ưng cực kỳ sốt ruột nói.
.Nguyên Nhạc gật gật đầu, lại hỏi: - Bên phía Hàn Nghệ cũng đồng ý chứ?
.Nguyên Ưng đĩnh đạc nói: - Nhị thúc của con, thiên hạ này đâu có nam nhân nào không háo sắc, hơn nữa đây còn là chuyện kiếm được cả tài lẫn sắc, hắn có lý do gì để cự tuyệt. Nếu nhị thúc không tin, lát nữa về có thể thử đếm tiểu thiếp trong nhà mình xem.
.- Thôi thôi thôi, con đừng lôi ta ra nói chuyện.
.Nguyên Nhạc trừng mắt nhìn tên này, lại là bất đắc dĩ thở dài, nói: - Được rồi, ta đi thì ta đi, nhưng mà phải nói trước, nếu như nói chuyện không được, con cũng đừng có oán ta.
.Nguyên Ưng nói: - Nhị thúc sao có thể xem con như vậy, chuyện này sao con lại oán thúc, tiểu muội cũng là chất nữ của thúc, đại sự cả đời của muội ấy để thúc làm hỏng rồi, thúc nên tự oán bản thân mình, đâu cần đến con oán.
.- Tiểu tử ngươi đúng là không thay đổi một chút nào, vẫn đáng ghét như vậy.
.Nguyên Nhạc chỉ chỉ vào Hỗn Thế Ma Vương này mắng.
.Hai người lôi lôi kéo kéo đến cách tiểu viện của Nguyên Mẫu Đơn hơn năm bước chân.
.- Nhị thúc, toàn bộ nhờ vào thúc.
.Nguyên Ưng nói xong, vèo một tiếng liền chui vào bụi cổ bên cạnh ngồi.
.Nguyên Nhạc liếc nhìn, buồn rầu lắc đầu, đi về phía bên kia viện tử.
.Thì ra sau khi Tiêu Vô Y xuống núi đã nói với Nguyên Ưng rằng bên phía Hàn Nghệ đã giải quyết xong rồi, còn nói dối mấy ngày nay mình biến mất là đi tìm thê tử của Hàn Nghệ, lợi dụng thê tử của Hàn Nghệ để thuyết phục hắn. Dù sao thì nói dối cùng hợp lý, Nguyên Ưng vừa nghe, chỉ cảm thấy cách này thực sự quá tuyệt, đương nhiên, ông ta cũng không hề nghi ngờ Tiêu Vô Y, bởi vì ông ta vô cùng rõ tình cảm giữa Tiêu Vô Y và Nguyên Mẫu Đơn.
.Nhưng không đến thời gian một nén nhanh, Nguyên Nhạc đã đi ra từ tiểu viện của Nguyên Mẫu Đơn.
.- Nhanh vậy?
.Nguyên Ưng thấy vậy, trong lòng bất an, đợi Nguyên Nhạc đi đến trước mặt liền vội vã bước đến, hỏi: - Nhị thúc, thúc bị tiểu muội đuổi ra ngoài à?
.Nguyên Nhạc tức giận nhìn ông ta một cái, nói: - Mẫu Đơn hiểu lễ nghĩa hơn con nhiều.
.Nói chuyện lễ nghĩa với mấy lão già các ông thì sẽ chết rất thảm. Nguyên Ưng lơ đễnh, tiếp tục nói: - Vậy là muội ấy cự tuyệt sao?
.Nguyên Nhạc lắc lắc đầu nói:
.- Cũng không có.
.Nguyên Ưng lòng đầy tò mò, nói: - Vậy thì sao thúc ra ngoài nhanh vậy.
.Nguyên Nhạc trong ánh mắt đầy vẻ hoang mang: - Ta vừa mới thăm dò, Mẫu Đơn đã lập tức đồng ý rồi.
.Nguyên Ưng nghe vậy, không khỏi mừng rỡ, nói: - Xem xem xem, con đã nói gì nào, cứ nói là con lừa thúc, đây là đại sự cả đời liên quan đến tiểu muội, con có thể xằng bậy sao.
.Nguyên Nhạc lẩm bẩm: - Chẳng lẽ Mẫu Đơn thật sự thích Hàn Nghệ như vậy?
.- Chuyện này là chắc chắn. Nguyên Ưng lại tiếp tục hỏi: - Vậy tiểu muội còn nói gì không?
.Nguyên Nhạc nói: - Nó cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là muốn tự đi nói chuyện với Hàn Nghệ.
.- Việc này thì cũng nên.
.Nguyên Ưng gật gật đầu, chợt thấy trong tay Nguyên Nhạc đang cầm một chén rượu, ngạc nhiên nói: - Nhị thúc, sao thúc cầm chén rượu ra ngoài.
.Nguyên Nhạc ngẩn người, cúi đầu liếc nhìn chén rượu chứa đầy rượu ngon trong tay, ồ một tiếng, nói: - Rượu này à... ! Nói tới đây, lão ta đột nhiên cầm chén rượu lên tạt vào mặt Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng vẫn là tốc độ nhanh đến đâu cũng không tránh kịp, bị tạt rượu vào mặt, ngơ ngẩn trong chốc lát, kích động nói: - Nhị thúc, thúc làm gì vậy?
.Nguyên Nhạc vội lắc đầu nói: - Chuyện này không thể trách ta, là Mẫu Đơn bảo ta cầm chén rượu này, tạt vào người đầu tiên gặp ngoài cửa, nó còn nói chén rượu này chứa đầy lời chúc phúc của nó.
.Nguyên Ưng chớp mắt, ngơ ngẩn hồi lâu, đột nhiên lè lưỡi liếm rượu chảy xuống bên khóe miệng, cười nói: - Không hổ là rượu đầy lời chúc phúc, đúng là rượu ngon! Rượu ngon!
Bạn cần đăng nhập để bình luận