Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 460.1: Trọng thương? Xin trọng đức trước

.Hàn Nghệ và tiểu thư đồng kia không ra khỏi Thị sở, mà là vòng đường đi đến hậu đường ở phía sau tiền thính.
.Chỉ thấy bên trong có ba người ngồi, chính là Lý Trị, Trường Tôn Vô Kỵ, Cao Lý Hành.
.Hàn Nghệ thật sự không ngờ Lý Trị lại đến, đây chỉ là đàm phán của thương nhân mà thôi, vội tiến lên nói: - Vi thần Hàn Nghệ tham kiến bệ hạ.
.Lý Trị sầm mặt nhìn hắn, hừ nói: - Hay cho Hàn Nghệ ngươi, lại so sánh hai chợ phồn hoa nhất trên đời với một quả trứng, ngươi thành tâm muốn sỉ nhục triều đình sao!
.Ta không biết ngươi sẽ đến nha, bằng không ta nào đám nói như vậy, Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: - Bệ hạ, người đều nghe thấy sao? Trong lòng lại nói, cái tên Hoàng đế ngươi lại đi nghe lén người ta nói chuyện, thật sự không có tố chất mà.
.Lý Trị hừ nói: - Thế nào? Trẫm không thể nghe sao?
.- Đương nhiên không phải.
.Hàn Nghệ đột nhiên lóe lên suy nghĩ, nói: - Vi thần chỉ là cho rằng bệ hạ sẽ cảm thấy vui mừng vì mấy câu này.
.Lý Trị hừ nói: - Vui mừng? So sánh này của ngươi có thể khiến trẫm cảm thấy vui mừng sao?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Bệ hạ, vừa rồi người nói hai chợ là thị trường phồn hoa nhất trên đời, câu này không sai chút nào, nhưng cũng có một câu nói rất hay, không có phồn hoa nhất, chỉ có phồn hoa hơn. Vi thần so sánh hai chợ với một quả trứng, chỉ là muốn nói rõ, hai chợ còn có không gian phát triển cực lớn, còn chưa đạt đến đỉnh cao nữa, hơn nữa vi thần tin tưởng sâu sắc rằng dưới sự văn trị võ công của ngô hoàng, hai chợ nhất định sẽ phồn hoa gấp ngàn vạn lần hiện nay, được ghi vào sổ sách, lưu danh thiên cổ.
.Đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy không hẹn mà cùng mấp máy môi, chiêu nịnh nọt này thật sự là trắng trợn mà.
.Lý Trị nghe thấy mà cảm thấy đỏ mặt, nói: - Ngươi bớt ở đây lừa gạt trẫm đi, ngươi nói vậy là có ý gì hả, lẽ nào trẫm nghe không hiểu, nhưng ngươi tốt xấu gì cũng phải nghĩ ra một ví dụ hay chút chứ.
.Toát mồ hôi! Hóa ra ngươi so đo chuyện này nha! Hàn Nghệ lúng túng nói: - Bệ hạ, người biết đó, vi thần không đọc nhiều sách lắm, làm thơ viết căn đều dựa vào thiên phú của mình, đi đường vòng, không nghĩ ra so sánh tốt hơn.
.Cao Lý Hành ha ha nói: - Kính xin bệ hạ đừng trách hắn. Thật ra vi thần vô cùng thích so sánh này của Hàn Nghệ, bởi vì rất nhiều người đều cho rằng Đại Đường ta đã đạt đến đỉnh cao rồi, bắt đầu có chút buông thả, giống như những thương nhân kia vậy, bọn họ thỏa mãn với hiện tại, cũng luôn cực lực duy trì hiện trạng, không mong tiến lên, do vậy lần này mới bại không đường lui. Hàn Nghệ nói rất hay nha, không có phồn hoa nhất, chỉ có phồn hoa hơn, câu này có thể khích lệ những đại thần thỏa mãn hiện trạng kia rất tốt, đồng thời còn có thể thúc giục bệ hạ, không nên trầm mê trong sự phồn hoa hiện tại, nên tiếp tục cố gắng, tranh thủ khiến cho Đại Đường ta trở nên càng phồn hoa hơn.
.- Cao Thượng Thư nói rất đúng. Trưởng Tôn Vô Kỵ vuốt râu cười, nói: - Bệ hạ, từ xưa đến nay, mỗi một thời đại đều là cực thịnh chuyển suy, nhưng thật sự đã đạt đến cực thịnh sao? Theo lão thần thấy, cũng chưa chắc. Cực thịnh đến từ lòng người, hiện nay Đại Đường ta quốc lực cường thịnh, bốn phương thần phục, trong nước tứ hải thanh bình, nếu mọi người đều cho rằng đây là thời kỳ đỉnh cao của Đại Đường ta, vậy chưa chắc là một điềm tốt. Bệ hạ nên khích lệ ý chí chăm lo việc nước, sống an ổn lo lắng nguy nan bất cứ lúc nào.
.Đây là những câu của đại thần phụ tá, Lý Trị không dám không nghe, gật đầu, hơi cảm khái nói: - Phụ hoàng nói rất đúng, lấy xưa làm gương, mới biết hưng suy. Nói đoạn y khẽ mỉm cười, nói: - Lời của Thái Úy và Cao Thượng Thư, trẫm nhất định ghi nhớ trong lòng.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ cười nói: - Bệ hạ khiêm tốn nghe khuyên, là phúc của Đại Đường ta.
.Lý Trị hơi ngượng ngùng mỉm cười, lại nói với Hàn Nghệ: - Hàn Nghệ, hôm nay trẫm coi như kiến thức được tài ăn nói của khanh rồi, lại có thể thuyết phục được bọn họ bỏ tiền ra giúp đỡ những dân chúng kia làm thương nghiệp.
.Cao Lý Hành ha ha nói: - Điểm này ngay cả thần cũng không ngờ được. Xét theo tình huống hôm nay, bọn họ không chỉ cam tâm bỏ tiền ra, e rằng còn tranh nhau sợ thua kém mà bỏ tiền ra nữa, đó đều là vì một câu nói của ngươi, thật sự khiến người ta cảm thấy bội phục.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ đột nhiên nói: - Có điều Hàn Nghệ, trước đó ngươi nói đến sĩ nông công thương, hình như cảm thấy bất mãn về việc thương đứng cuối?
.Hàn Nghệ lập tức nói: - Hạ quan tuyệt đối không cảm thấy bất mãn, nếu nói triều đình hiện nay muốn trọng thương, thì hạ quan sẽ là người đầu tiên đứng ra phản đối.
.Lý Trị ồ một tiếng nói:
.- Ngươi xuất thân là thương nhân, triều đình muốn trọng thương, đối với ngươi mà nói là một chuyện tốt, tại sao ngươi lại phản đối? Câu này của ngươi không phải là tự mình mâu thuẫn sao?
.Hàn Nghệ đáp: - Hồi bẩm bệ hạ, điểm này cũng không hề mâu thuẫn, phàm là người đời đều chỉ coi trọng những thứ có giá trị. Sĩ nông công đều có thể cống hiến vô cùng nhiều cho quốc gia, chỉ duy nhất thương nhân là ngoại lệ, bởi vì đa số thương nhân đều coi trọng lợi ích của mình hơn tất cả mọi thứ, bao gồm cả quốc gia và dân chúng. Tất cả những gì bọn họ làm đều là vì bản thân, hoàn toàn không có bất cứ cống hiến gì cho quốc gia. Bệ hạ làm thiên tử, dĩ nhiên là đặt những người có giá trị với quốc gia lên hàng đầu, người không có giá trị chắc chắn phải đặt phía sau, do vậy xếp hạng sĩ nông công thương cũng không hề sai.
.Lý Trị cười nói: - Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao?
.- Vi thần không dám lừa gạt bệ hạ.
.Hàn Nghệ đột nhiên xoay chuyển lời nói, lại nói: - Nhưng đó chỉ là giá trị quan của tuyệt đại đa số thương nhân. Tuy vi thần là một thương nhân, nhưng vi thần hoàn toàn không thông đồng làm bậy, mà là lấy quốc gia và dân chúng làm trọng, đây cũng là lý do tại sao vi thần có thể làm quan, có thể được bệ hạ thưởng thức.
.Lý Trị cười ha ha nói: - Trẫm chưa từng nhìn thấy một người khen mình mà khen hiên ngang như thế.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ và Cao Lý Hành đều không nhịn được cười.
.Duy chỉ có Hàn Nghệ vẫn mang dáng vẻ nghiêm trang, nói: - Vi thần chỉ là nói theo sự thật, trong lòng thẳng thắn vô tư, đương nhiên không sợ bị người ta chê cười. Vi thần từng gặp rất nhiều thương nhân, bản thân bọn họ đều oán giận, nói mình lưng quấn vạn quan, năng lực xuất chúng lại bị người ta coi thường khắp nơi, nhưng họ lại không hề nghĩ rằng bản thân mình đã cống hiến gì cho quốc gia, năng lực có mạnh hơn nữa cũng chỉ là chuyện của một người, nhưng ngươi không có cống hiến gì cho quốc gia và dân chúng, ngược lại còn lợi dụng năng lực của mình, không ngừng hút lấy của cải của dân chúng. Loại thương nhân này chỉ là sâu mọt, họ liều mạng hút hết dinh dưỡng của cây đại thụ, đợi sau khi đại thụ bị bọn họ hút khô, bọn họ cũng chết không nghi ngờ gì. Đây chính là đạo lý môi hở răng lạnh, sự oán giận của bọn họ chỉ khiến người ta cảm thấy buồn cười mà thôi.
.- Nhưng loại tâm lý này của thương nhân làm sao nuôi dưỡng được vậy? Thật ra cũng đều vì từ xưa đến nay trọng nông khinh thương, sự tự ti của thương nhân đã trở thành trạng thái bình thường, mỗi một thời đại đều cho rằng thương nhân ti tiện, bản thân thương nhân cũng cảm thấy mình ti tiện, có thể nói đã cam chịu rồi. Bọn họ cho rằng bất kể ta làm gì cũng sẽ không được người khác tôn trọng, vậy chi bằng trước tiên làm một thương nhân tự tư tự lợi, chí ít có thể sống cuộc sống giàu có. Song, khi bọn họ đạt được lượng lớn gia tài rồi, lòng tự tin bành trướng đến cực độ, lại bắt đầu cảm thấy bất mãn vì tình cảnh của mình. Đây chính là sự tuần hoàn ác tính, thương nhân liều mạng theo đuổi lợi ích, thậm chí mặc kệ quốc gia và dân chúng, triều đình càng thêm không coi trọng bọn họ, áp bức bọn họ nơi nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận