Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 1310: Chuộc tội

.Kỳ thật liên quan đến việc xây dựng Học viện Chiêu Nghi Hoàng gia đối với Hàn Nghệ hiện giờ mà nói là hoàn toàn không có bất cứ khó khăn gì, thật sự có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng ý nghĩa thì lại hết sức trọng đại, sự xuất hiện của chế quân điền chủ yếu là để phối hợp với chế phủ binh, nhưng khiếm khuyết chính là khó có thể tiếp tục, bởi vì ruộng đất có hạn, hơn nữa thôn tính đất đai cũng là xu thế tất nhiên, việc này rất khó ngăn chặn được. Nếu như đưa sản xuất công nghiệp vào phối hợp với chế phủ binh, không những có thể duy trì lâu hơn, mà sau này triều đình tự nhiên sẽ coi trọng sản xuất công nghiệp, đây là điều tất nhiên.
.Chỉ có sự coi trọng và ủng hộ của triều đình, sản suất công nghiệp mới có thể phát triển.
.Bởi vậy Hàn Nghệ căn bản cũng không có nghĩ tới, mượn việc này đến gia tăng uy vọng của chính mình, chỉ cần Lý Trị gật đầu, vậy là tất cả đều là của ngươi, lợi ích của Hàn Nghệ ở ngay cái gật đầu của hoàng đế.
.Chỉ là chuyện này khá vụn vặt, hơn nữa phải suy nghĩ hết sức cẩn thận, việc này dù sao cũng là làm từ từ, bởi vậy ở Binh Bộ không có chuẩn bị thỏa đáng, Lý Trị sẽ không lập tức tuyên bố tin tức này ra ngoài, chỉ sợ đến lúc đó có sơ suất gì, dẫn đến một số người cảm thấy không vui, thế thì không thể bù đắp được cái mất.
.Vừa mới tiễn bước Trịnh Thiện Hành, Tiểu Dã đột nhiên chạy tới, nói nhỏ mấy câu bên tai Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ nghe xong, cười nói: - Thật là hiếm cố, cô ta cũng biết chủ động đến tìm ta.
.Tiểu viện trúc lâm, Khúc Giang Trì.
.- Nhìn thấy đại giáo chủ mỹ mạo như trước, Hàn Nghệ yên tâm rồi.
.Hàn Nghệ nhìn vị đại mỹ nhân xinh tươi thoát tục trước mặt, mỉm cười tán dương.
.Đại mỹ nhân này tất nhiên là Trần Thạc Chân đã lâu không lộ diện, đối mặt với lời khen của Hàn Nghệ, nàng ta chỉ dửng dưng nói: - Ta nhìn xấu hay đẹp, có liên quan gì đến ngươi?
.Hàn Nghệ ngẩn người, ho hai tiếng: - Lời khách sáo mà thôi, không cần coi là thật chứ.
.Trần Thạc Chân khẽ lắc đầu, nàng không làm sao mà thích được tính cách nói năng ngọt xớt này của Hàn Nghệ.
.Khen cô cô cũng không vui, nữ nhân a! Trong lòng Hàn Nghệ cảm thán một tiếng, lại hỏi: - Không biết lần này Trần đại giáo chủ tìm ta đến là có chuyện gì?
.Ánh mắt Trần Thạc Chân lóe lên vài cái, nói: - Ta nghe nói lần trước ngươi đã đến tìm ta?
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Hôm đó đúng lúc ta đi qua chỗ này, muốn tìm cô tán gẫu. Đúng rồi, hôm đó cô đi đâu thế?
.Trần Thạc Chân ánh mắt hơi lay động, nói: - Chẳng lẽ ngươi quên lúc trước ngươi đã trả số vàng đó cho ta sao.
.Hàn Nghệ ồ một tiếng: - Lẽ nào cô đi tuyển binh mãi mã sao?
.Trần Thạc Chân ừ một tiếng.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy không biết tiến hành như thế nào?
.Trần Thạc Chân nói: - Hết sức thuận lợi, chỉ là
.- Chỉ là cái gì?
.- Tiền không đủ lắm.
.- Thật hay giả.
.Hàn Nghệ hồ nghi liếc mắt nhìn nàng ta một cái, nói: - Đó là một trăm lượng vàng đấy nhé, hơn nữa ta chỉ bảo cô tìm một ít cao thủ đến bảo vệ hai người chúng ta, ta không bảo cô đi tuyển binh mãi mã tạo phản.
.Trần Thạc Chân hơi hơi nhíu mày nói: - Chắc ngươi từng tuyển binh mãi mã?
.- Này này này, câu này của cô là ý gì?
.Hàn Nghệ hoảng sợ nói: - Lời này không thể nói lung tung, ta là đại đại trung thần đấy, sao lại làm loại chuyện này.
.Trần Thạc Chân nói: - Nếu ngươi đã chưa từng làm, thì sao biết một trăm lượng vàng đó có đủ dùng hay không.
.Ha ha ha! Ức hiếp ta không có kinh nghiệm? Hàn Nghệ cười nói: - Phải, quả thực ta không biết, nhưng ta biết tính toán sổ sách a. Cô cho ta một con số, cô muốn tuyển bao nhiêu người, cô đã tuyển bao nhiêu người.
.Trần Thạc Chân lại nói: - Lúc đó ngươi đã nói rồi, đây chỉ là món tiền thứ nhất, đợi ngươi kiếm được tiền rồi, sẽ còn tiếp tục cho ta. Ta nghe nói gần đây ngươi đã kiếm được không ít.
.Đại giáo chủ vậy mà lại có hứng thú với tiền, có mưu mẹo! Nhất định có mưu mẹo! Hàn Nghệ cười nói: - Cô đừng chuyển đề tài, tiền thì ta có, nhưng ta cũng không phải kẻ ngốc, ta phải biết tiền này đã dùng vào chỗ nào, nếu quả thực cần thêm nhiều tiền, ta tuyệt đối không hai lời. Ta là kim chỉ, ta nghĩ như vậy không quá đáng chứ.
.Trần Thạc Chân nghe vậy trầm mặc không nói.
.Hàn Nghệ có chút lo lắng nhìn nàng ta, nói: - Cô sẽ không lại quay lại nghề cũ chứ. Trời ạ! Vậy thì bây giờ chúng ta dứt khoát ôm nhau cùng chết chung được rồi, tránh liên lụy người khác, bởi vì chuyện này không thể nào thành công.
.- Ngươi mới quay lại nghề cũ. Trần Thạc Chân hơi trừng mắt.
.Hàn Nghệ nửa đùa nói: - Ta vẫn luôn không buông nghề cũ của ta xuống, chẳng qua chỉ là thay đổi hình thức mà thôi. Nói tới đây, hắn lại nói: - Đừng ấp a ấp úng, với quan hệ của hai chúng ta, còn có gì không thể nói được.
.- Giữa chúng ta chỉ có thù hận. Trần Thạc Chân lập tức nói.
.- Đương nhiên a!
.Hàn Nghệ nói: Ta chính là ý này, giữa kẻ thù với nhau thì nên thẳng thắn, dù sao ta cũng đã biết cô muốn giết ta, cô còn có gì không thể nói với ta nữa, lẽ nào là thời gian và địa điểm giết ta.
.Điều này cũng nói thông được?
.Trần Thạc Chân suýt nữa đã bị hắn thuyết phục rồi, khẽ lườm hắn một cái, đột nhiên nói: - Chỗ vàng đó vốn chính là của ta.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói:
.- Đương nhiên, bởi vậy lúc đó ta dùng từ "trả", chứ không phải "cho".
.Trần Thạc Chân nói: - Nếu đã như vậy, ta dùng thế nào, ngươi cũng không quản được.
.Hàn Nghệ gật gật đầu nói: - Đương nhiên ta không quản được, nhưng vấn đề là, bây giờ cô còn muốn xin tiền ta, vậy có phải là ta có tư cách hỏi một chút không.
.Lông mày kẻ đen của Trần Thạc Chân khé nhíu lại, như có ẩn tình khó nói.
.Hàn Nghệ cũng đã sớm nhìn ra, nhưng trong lòng hắn thật sự muốn giúp nàng ta, nếu không thì cũng sẽ không hỏi nàng ta nhiều như vậy, vì thế lại nói: - Chỉ cần cô không quay lại nghề cũ, tất cả đều dễ nói.
.Trần Thạc Chân nhìn hắn một cái, trôi qua một lúc lâu, rốt cục nàng ta mở miệng nói: - Ta lấy đi chuộc tội rồi.
.- Chuộc tội?
.Hàn Nghệ nghi ngờ nói: - Chuộc tội gì?
.Trần Thạc Chân cúi đầu trầm mặc trong chốc lát, mới nói: - Lúc trước ngươi nói đúng, năm đó ta khởi binh vốn là vì bách tính huyện Thanh Khê, nhưng kết quả thì đã hại nhiều người hơn, mặc dù đến bây giờ, chuyện này đã trôi qua rồi, nhưng ta vẫn mang đến tổn hại không thể bù đắp cho rất nhiều bách tính vô tội, đây là tội nghiệt ta tạo ra, nếu ta vẫn còn sống, ta nghĩ ta nên làm chút gì đó cho họ.
.Hàn Nghệ nhíu mày, nói: - Cô đã đi Giang Nam?
.Trần Thạc Chân gật gật đầu.
.Thì ra là thế! Hàn Nghệ nói: - Cô đem hết số tiền đó cho bách tính trước đây đã cửa nát nhà tan vì cô?
.Trần Thạc Chân gật gật đầu, lại nói: - Nhưng chỉ là như muối bỏ biển.
.Hàn Nghệ nói:
.- Bởi vậy cô muốn lừa tiền của ta, đi chuộc tội cho mình, nói cho cùng, cô vẫn là quay lại nghề cũ a!
.Năm đó Trần đại giáo chủ không phải cũng là lừa sao.
.Trần Thạc Chân lập tức hai má ửng hồng, nhưng có vẻ càng kiều diễm hơn, nói: - Ngươi tiêu tiền này, còn không phải là muốn bảo vệ bản thân, nhưng với địa vị của ngươi hiện giờ, người thật sự có thể giết ngươi, không phải là mấy phiến phu tẩu tốt chúng ta có thể bảo vệ nổi, bởi vậy ta cảm thấy ý nghĩa này không lớn lắm.
.Đương nhiên ta không có hy vọng xa vời cô tới bảo hộ ta, ta chỉ là! Hàn Nghệ cười nói: - Bởi vậy ta nên đưa tiền này cho cô đi chuộc tội.
.- Cũng cũng không phải thế.
.Trần Thạc Chân thần sắc quẫn bách, lại rất xấu hổ nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Nếu như ngươi không muốn cho, ta cũng không có tư cách cưỡng ép ngươi.
.Hàn Nghệ nói: - Nhưng phương diện này, cô cũng chỉ có thể dựa vào ta.
.Trần Thạc Chân trầm mặc hồi lâu, coi như đã mặc nhận rồi. Nếu như nàng ta muốn kiếm tiền, cũng chỉ có thể quay lại nghề cũ, giả thần giả quỷ, hãm hại lừa gạt, nhưng đây là đang chuộc tội, vẫn còn là làm trầm trọng thêm a!
.Hàn Nghệ bỗng nhiên cười: - Cô muốn bao nhiêu tiền?
.Trần Thạc Chân ngẩn ra, kinh ngạc nói: - Ngươi chịu giúp ta?
.Hàn Nghệ nói: - Nếu có thể khiến cô hiểu rõ tội ác mình đã phạm phải, vậy giữa chúng ta sẽ không phải thù hận nữa, mà là ân tình, dù sao thì ta cũng đã ngăn cản cô làm hại thêm nhiều người Đừng phản bác, nói cho cô biết, trước mắt tôi vẫn chỉ là nhận lời cô, chưa có đưa tiền cho cô, cũng không có ký khế ước, nếu cô muốn phản bác, ta sẽ không đồng ý nữa.
.Lời này đã đến bên miệng rồi, Trần Thạc Chân lại miễn cưỡng nuốt trở về, sắc mặt càng giận dữ hơn, nhưng cũng dám giận mà không dám nói.
.Hàn Nghệ cười đắc ý, nói:
.- Lui mười ngàn bước mà nói, cô ghi nhớ chuộc tội, đó cũng là tốt hơn so với ghi nhớ việc giết ta, nếu đã như vậy, tiền này ta cảm thấy tiêu cũng đáng.
.Trần Thạc Chân nghe vậy trầm mặc không nói, hai đầu lông mày lộ ra một tia áy náy. Hàn Nghệ thực sự không phải là thuận miệng mà nói, chính như tự Trần Thạc Chân đã nói, nàng ta sống trên đời, ngoài trừ trả thù ra, đã không có bất cứ ý nghĩa gì, bởi vì sự xuất hiện của nàng ta sẽ chỉ liên lụy đến người vô tội, có thể nói là sống không bằng chết, là thù hận vẫn luôn ủng hộ nàng ta sống đến bây giờ. Đối với Hàn Nghệ mà nói, Trần Thạc Chân lấy chuộc tội làm mục đích để sống tiếp, vậy cũng tốt hơn nhiều so với lấy trả thù làm mục đích sống tiếp, việc này đã cho bọn họ một cơ hội để gỡ bỏ nút thắt giữa hai người.
.Hàn Nghệ lại nói: - Nhưng ta có một điều kiện.
.- Điều kiện gì?
.- Chính là cô không cần lại đi Giang Nam nữa.
.- Vì sao?
.- Đầu tiên, cô là cận vệ của ta, cô đã đi Giang Nam rồi, vậy còn cận cái gì, ta đã tiêu tiền rồi, còn tổn thất một cận vệ, vụ mua bán này cô nghĩ tôi sẽ làm sao. Tiếp đến, Trường An không có bao nhiêu người biết cô, nhưng Giang Nam thì có không ít người biết cô, nếu như cô bị bắt được, tìm hiểu nguồn gốc, có thể sẽ dẫn đến phiền phức vô cùng lớn.
.Trần Thạc Chân nghe xong, trong lòng có một tia cảm động khó nói, nói: - Chỉ cần ngươi chịu cho ta tiền, ta có thể đồng ý với ngươi.
.- Không ngờ ân ân oán oán giữa chúng ta cuối cùng vẫn nằm ở một chữ "tiền", có thể tiền đúng là một thứ tốt a! Hàn Nghệ cảm khái nói.
.Trần Thạc Chân nghe vậy trong lòng không khỏi cảm thấy buồn bã, nàng ta tự hỏi từ trước đến nay đều coi tiền như cặn bã, nàng ta mới có khí khái nói mình là vì bách tính huyện Thanh Khê, chứ không phải vinh hoa phú quý, nhưng hiện giờ nàng ta cũng không thể không vì tiền mà khom lưng, lại liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: - Ta biết ngươi rất có chủ ý ở phương diện này, nếu như có thể, ngươi có thể giúp ta nghĩ một kế lâu dài, chỉ cho tiền không, sợ là không thể giúp đỡ được bao nhiêu người.
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta thân là mệnh quan triều đình, tất nhiên sẽ dốc hết toàn sức để cho bách tính sống cuộc sống tốt hơn, bách tính huyện Thanh Khê đương nhiên cũng nằm trong số đó. Nhưng còn tiền ấy mà, cô cầm đi cho là được rồi, không cần nghĩ quá nhiều.
.Trần Thạc Chân hiếu kỳ nói: - Vì sao?
.Hàn Nghệ nói: - Bởi vì tiền này chỉ là cầm đi để trong lòng cô dễ chịu một chút, giảm bớt tội nghiệt trên người cô, hơn nữa cô còn phải mau chóng đem cho, đừng đợi quá lâu, nếu không thì ngay cả cơ hội này cũng không có nữa.
.Trần Thạc Chân mơ hồ nói: - Sao lại nói như vậy?
.Hàn Nghệ cười nói: - Chắc hẳn cô cũng nghe nói đội thuyền của Trường An đã xuôi nam, một khi thành công thì sẽ khiến cả vùng Giang Nam được lợi ích không nhỏ, cuộc sống của bách tính Giang Nam sẽ trở nên tốt hơn, bởi vậy cô không giúp nổi, bách tính huyện Thanh Khê cũng sẽ đi ra khỏi bóng đen chiến tranh. Ta sẽ lại cho cô năm ngàn quan, cô cầm đi giúp đỡ một số người cực kỳ khó khăn là được rồi, còn những người khác, triều đình sẽ giúp đỡ bọn họ.
.Nói xong, hắn lại nói: - Nói ra thì, cô thật sự đã làm một việc tốt.
.Trần Thạc Chân nói: - Ý gì?
.Hàn Nghệ nói: - Cô nghĩ mà xem, nếu như không phải cô tạo phản, vậy ta cũng sẽ không trổ hết tài năng, càng sẽ không trời đưa đất đẩy mà đến Trường An, mà sau khi ta đến Trường An, cuộc sống của bách tính Giang Nam lại trở nên tốt hơn so với trước khi cô tạo phản, cứ như vậy mà nói, cô đã làm một việc rất tốt a!
.Trần Thạc Chân nghe vậy vừa tức vừa buồn cười, nhưng cũng biết Hàn Nghệ đang an ủi nàng ta, chỉ là kiểu an ủi này khiến người ra rất khó không tức giận, mím môi nói: - Nếu đã như vậy, tại sao ngươi không bẩm báo hoàng thượng, bảo hoàng thượng đặc xá ta vô tội.
.- Ặc!
.Hàn Nghệ nói: - Hay là chúng ta bàn xem làm sao gửi tiền đến tay cô đi, chuyện này thực sự có chút khó khăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận