Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 419.1: Ta cứ lù lù bất động

.- Đối thủ đứng ở thế bất bại?
.Lưu Nga sững sờ một chút, sau đó chợt thổi phù một tiếng, cười khanh khách không ngừng.
.Oa lúc này rồi mà ngươi còn cười nổi, hoá ra kẻ bỏ đá xuống giếng mới là ngươi a. Hàn Nghệ chỉ cảm thấy chiêu thức nhìn mặt đoán lòng của mình đụng phải Lưu Nga liền một cái rắm cũng không bằng rồi. Chỉ biết kinh ngạc nói: - Ta nói này Lưu tỷ, ta thật không biết chuyện này thì có gì mà buồn cười như thế.
.Lưu Nga vẫn cười khanh khách nói: - Nghe ngươi nói như vậy ta liền yên tâm.
.- What?
.Hàn Nghệ bị Lưu Nga làm cho thần trí không rõ rồi, ngay tiếng Anh cũng bắt đầu sổ ra, bèn nói: - Nghe thấy đối thủ đứng ở thế bất bại, tỷ liền yên tâm, rốt cục là đầu của tỷ bị nước vào, hay là đầu của ta bị nước vào thế?
.Lưu Nga nói: - Bây giờ mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi, hơn nữa ngõ Bắc còn có kịch nói, có ngày nữ nhân. Tuy là địch nhiều ta ít, nhưng cung không thể nói bọn họ đứng ở thế bất bại được, ngươi chẳng qua chỉ đang cố doạ cho ta sợ mà thôi, Bởi vậy có thể thấy được, ngươi khẳng định đã có biện pháp rồi.
.Ta doạ ngươi làm cái mẹ gì chứ, vẫn luôn là ngươi doạ ta mới đúng. Hàn Nghệ cả kinh, dở khóc dở cười nói: - Từ lúc nào mà tỷ trơ nên thông minh như vậy thế?
.Lưu Nga hừ lạnh nói: - Trước đây lão nương rất ngu à?
.- Trước đây có ngu hay không, ta cũng không biết, thế nhưng hiện tại nha... ha ha.
.Hàn Nghệ đều bị Lưu Nga chọc cho phát cười rồi, chỉ nghe hắn nói: - Thế nhưng tỷ chỉ nói đúng được môt măt, nhưng lại quên mất một vấn đề phi thường trọng yếu.
.Lưu Nga hỏi: - Vấn đề gì?
.Hàn Nghệ nói: - Vấn đề chính là, hiện tại ta không chỉ đơn thuần là một vị thương nhân, ta vẫn còn là một vị quan nữa.
.Lưu Nga nói: - Đây là chuyện tốt mà, nếu như bây giờ ngươi còn chưa làm quan quan, ta cũng không thoải mái như thế này.
.- Ách.
.Hàn Nghệ triệt để không còn gì để nói rồi, vừa vuốt mặt vừa vô cùng thành khẩn nói: - Lưu tỷ, tuy ta coi như thật sự phục tỷ, thế nhưng ta đúng là vẫn nói thật đấy. Vấn đề hiện tại là, ta không thể xuống tay độc ác với bọn họ, không thể uốn nắn bọn họ, mà bọn họ thì lại có thể. Bởi vậy ta chỉ biết bó tay bó chân, còn bọn họ lại trắng trợn không kiêng dè. Tỷ thử nói xem, trò đùa này còn có gì vui vẻ không?
.Lưu Nga kinh ngạc hỏi: - Ngươi nói thế là có ý gì?
.Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: - Lẽ nào tỷ đã quên gần đây ta đang rất bận rộn trù bị chuyện chợ đêm sao? Ngõ Bắc của chúng ta có bao lớn chứ, căn bản không mở nổi chợ đêm, cũng chỉ còn cách dựa vào hai chợ mà thôi. Dù sao vẫn phải dựa vào những thương nhân kia, nếu như ta phế bỏ hết bọn họ, vậy còn ai giúp ta làm chợ đêm nữa? Chợ đêm làm không được, hoàng thượng chắc chắn sẽ trách tội, như vậy cũng tương đương đi tong rồi. Nói chung, bọn họ vốn đứng ở thế bất bại, còn ta thì lại bị bó chân bó tay khắp nơi. Nói thế tỷ đã hiểu chưa?
.Quan thương kết hợp tuy là chuyện tốt, nhưng có khả năng sẽ làm hỏng chuyện. Có một câu nói rất hay, trên đời không có thứ gì là tuyệt đối cả.
.- Vậy vậy...
.Lưu Nga nhất thời choáng váng rồi.
.Hàn Nghệ liếc nhìn nang một chút, hỏi: - Hiện tại đã biết sợ chưa?
.Lưu Nga vội vàng gật đầu.
.Hàn Nghệ nói: - Vậy thì mau nhanh chóng nghĩ biện pháp đi.
.Lưu Nga nói: - Nếu không chúng ta liền không làm buôn bán này nữa là được. Chẳng may chuyện của hoàng thượng không có làm tốt, vậy thì coi như rơi đầu nha.
.- Cmn. Hàn Nghệ suýt chút nữa liền giơ ngón tay giữa lên. Ngươi nói thế còn không bằng không nói còn hơn.
.Tang Mộc đột nhiên nói: - Một khi đã như vậy, sao ân công không thử nhờ hoàng thượng xem.
.Hàn Nghệ khoát tay một cái nói: - Chuyện này càng không thể được, lúc trước hoàng thượng đã thiên vị ta rồi, bởi vậy ngõ Bắc mới thuận lợi mở cửa như thế, đối với chuyện này bên Hộ bộ vẫn luôn canh cánh trong lòng. Nếu như hiện tại ta lại đi tìm hoàng thượng, như vậy Hộ bộ khẳng định sẽ lên tiếng phản đối. Dù sao ta cũng sẽ không làm chuyện mất mặt như vậy, việc này chung quy cũng chỉ có thể dựa vào chính chúng ta mà thôi.
.Lưu Nga nói: - Thế nhưng chúng ta làm sao có thể vẹn cả đôi đường như thế được. Nếu không hay là chúng ta cứ thử co mình phòng thủ, không đấu với bọn họ là được. Ngược lại bọn họ cũng không thể đuổi chúng ta ra khỏi ngõ Bắc mà.
.- Tỷ nghĩ ta muốn đấu với bọn họ lắm chắc. Chuyện này là do bọn họ khởi xướng trước đấy.
.Hàn Nghệ tức giận trả lời một câu, đột nhiên lại nhíu nhíu mày, nói:
.- Nhưng tỷ nói cũng không sai, nếu chúng ta không thể lấy công làm thủ, như vậy cũng chỉ có lấy thủ làm công mà thôi. Như vậy sẽ không ảnh hưởng tới căn bản của bọn họ, chỉ cần để bọn họ biết sợ là được.
.Nói tới đây, hắn liền nhíu mày trầm ngâm.
.Hai người Tang Mộc, Lưu Nga chỉ im lặng đứng ở một bên cũng không dám quấy rầy hắn.
.Trôi qua nửa ngày, Hàn Nghệ đột nhiên ha ha nở nụ cười, nói:
.- Suýt chút nữa thì quên mất gốc rễ đặt chân của chúng ta rồi.
.Lưu Nga thấy hắn bật cười, vẻ mặt vui vẻ, liền hỏi: - Ngươi nghĩ ra biện pháp tốt rồi hả?
.Hàn Nghệ gật gật đầu.
.Tang Mộc hỏi: - Ân công hẳn là muốn lợi dụng kịch nói đúng không?
.Hàn Nghệ nói: - Cũng gần tương tự thế.
.Lưu Nga nói: - Nhưng vở Bạch sắc sinh tử luyến cũng sắp kết thúc rồi, vở tiếp theo vẫn còn chưa bắt đầu tập luyện mà.
.- Tỷ cho rằng ta chỉ biết dùng kịch nói thôi sao, thủ đoạn của tiểu đệ vẫn còn rất nhiều. Hàn Nghệ lộ ra nụ cười xấu xa, nói:
.- Việc này hai người không cần lo, ta sẽ có cách giải quyết. Nói chung mặc cho gió táp mưa sa, ta vẫn lù lù bất động, chúng ta chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, quyết không thể tự loạn trận cước. À, việc này cung đừng nói cho đám Mộng Nhi biết, miễn cho các nàng lo lắng.
.Hai người Lưu Nga, Tang Mộc cùng gật đầu. Trên phương diện buôn bán, bọn họ vẫn luôn vô cùng tin tưởng Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đột nhiên hỏi:
.- Đúng rồi, Bạch sắc sinh tử luyến bao giờ kết thúc?
.Lưu Nga nói: - Bên nam nhân còn hai hồi liền đến đại kết cục rồi, còn bên nữ nhân chỉ còn lại đại kết cục thôi. Mấy vị nương tử kia còn trách chúng ta, vì sao hôm nay không diễn đại kết cục luôn.
.- Hôm nay mà diễn đại kết cục thì lần tới các nàng sẽ không có gì để chờ mong rồi, đạo lý này có lẽ các nàng đều không hiểu.
.Hàn Nghệ trầm ngâm chốc lát, nói: - Đúng rồi, tin tức Cố Khuynh Thành đến Phượng Phi Lâu chúng ta hình như cũng không gây ra náo động gì đúng không?
.Lưu Nga lập tức nói: - Làm sao không có chứ. Ta thậm chí còn nghe nói, Vào cái đêm Cố Khuynh Thành đến Phượng Phi Lâu chúng ta, lập tức liền có không ít công tử ca chạy đến Hoa Nguyệt Lâu. Chỉ là ngõ Bắc vừa vặn đang diễn ra ngày nữ nhân, mà nữ nhân cũng không quan tâm mấy chuyện này, còn nam nhân lại không thể bước vào chỗ chúng ta. Hơn nữa triều đình lại còn truyền ra tin tức muốn huỷ bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm, vì vậy mới im ắng như thế. Ngươi cứ chờ mà xem, ngày mai mấy vị công tử ca kia nhất định sẽ hỏi đến việc này.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: - Tốt lắm, ngày mai kịch nói liền dời lại một ngày, chúng ta sẽ tổ chức một buổi hội chiêu đãi cho Cố Khuynh Thành.
.- Hội chiêu đãi?
.Lưu Nga không rõ nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ giải thích: - Cái này tương tự một kiểu nghi thức hoan nghênh long trọng vậy. Nói chung kể cả chúng ta không chủ động tổ chức, bọn họ khẳng định cung có rất nhiều vấn đề muốn hỏi. Đã như vậy, sao không làm càng thêm chính thức một chút. Ít nhất cũng có thể tranh thủ một chút thời gian cho chúng ta.
.Lưu Nga nghe thấy thế liền tỏ ra nghi hoặc, nói: - Tranh thủ thời gian?
.Hàn Nghệ cười nói: - Sau đó tỷ sẽ minh bạch.
.Hôm sau.
.- Oa Tiểu Mập, đệ sinh bệnh rồi phải không?
.- Không có a.
.- Vậy sao hôm nay đệ không cần chúng ta gọi vẫn có thể tự giác rời giường được thế?
.- Hàn đại ca, huynh không biết đấy thôi, mấy hôm nay Tiểu Mập đều thức dậy từ rất sớm, thậm chí có hôm huynh ấy còn đến gọi đệ nữa đấy.
.- Thật hay giả?
.- Ha ha hình như đúng là như thế, Tiểu Dã không nói đệ cũng quên rồi. Kỳ thực đệ cũng không biết tại sao đệ có thể dậy nổi nữa. Trước đây đệ vốn rất ghét chạy bộ buổi sáng, thế nhưng mấy hôm nay không thấy Hàn đại ca chạy bộ cùng bọn đệ. Không hiểu sao đệ lại vô cùng hoài niệm thời gian ba người chúng ta cùng chạy bộ buổi sáng, mỗi ngày trước khi đi ngủ, đều muốn cố dậy sớm một chút để chạy bộ.
.Hùng Đệ lắc lắc cần cổ mập mạp, nói liến thoắng một hồi, quả thật là thao thao bất tuyệt.
.Hàn Nghệ nghe thấy thế đột nhiên ngừng lại.
.Hùng Đệ hiếu kỳ hỏi: - Hàn đại ca, huynh làm sao vậy?
.Tiểu Dã, Đỗ Tổ Hoa cung kinh ngạc nhìn Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ lộ ra vẻ mỉm cười, đột nhiên vươn tay ra, sờ sờ đầu Hùng Đệ, nói: - Không có gì, tiếp tục chạy đi. Kinh thiên động địa, đây mới là thời điểm ta vui sướng nhất.
.Sau khi chạy xong, cả đám lại đi đến tửu lâu mua chút bữa sáng mang về cho mấy người Lưu Nga.
.Trở lại trong viện, Tiểu Mập liền lăng xăng khắp nơi, gọi cả đoàn đi ra ăn điểm tâm. Rất nhanh, trong viện dần dần càng ngày càng nhiều người. Thế nhưng bởi khí trời cũng bằt đầu trở lạnh, đám nữ nhân như Mộng Nhi đều là cầm bữa sáng về phòng ăn, mà đám Hàn Nghệ, Tiểu Mập vẫn là ngồi ở trong viện ăn. Kỳ thực bữa sáng là thời điểm thể hiện ra văn hóa của Phượng Phi Lâu nhất, mọi người tuy hai mà một, tụ tập cùng một chỗ ăn uống, vui vẻ hoà thuận. Thứ tình cảm này có thể nói là có thể gặp nhưng không thể cầu.
.- Hàn Nghệ. Hàn Nghệ.
.Chợt nghe ngoài viện có người hô.
.Hùng Đệ trợn lên đôi mằt nhỏ, lại chớp chớp, nói: - Hình như là tiếng của Dương công tử thì phải.
.Hàn Nghệ đảo cặp mắt trắng dã nói: - Hình như cái gì chứ, rõ ràng chính là gã còn gì. Sao cái tên trẻ trâu này mới sáng sớm đã đến đây rồi, chẳng lẽ lại đến vay tiền?
Bạn cần đăng nhập để bình luận