Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 989.1: Khó có thể nắm bắt

.Thật ra từ trước đến nay, Hàn Nghệ và những quý tộc này đều có một khoảng cách không thể vượt qua, đây không phải là lỗi của bên nào, mà là hình ảnh thu nhỏ của thời đại này, điểm khác duy nhất chính là, ngay từ đầu Hàn Nghệ đã biểu hiện vô cùng cứng rắn, khi đối mặt với những quý tộc này hắn chưa từng sợ hãi, bất luận là sĩ tộc Sơn Đông, hay là quận vọng Quan Trung.
.Điều này đã dẫn đến Hàn Nghệ luôn phá vỡ quy tắc hiện có, thật ra rất nhiều quý tộc đều có ý thù hằn với hắn, chỉ là lúc đầu chuyện phế Vương lập Võ cản trở trước mặt, sau này Hàn Nghệ lại lập công lao lớn như vậy, bọn họ vẫn chưa tìm được cơ hội, nếu không thì bọn họ nhất định sẽ hợp bầy đàn lại mà tấn công, chuyện này không cần nghi ngờ.
.Vậy nhưng, lần này Hàn Nghệ đã trực tiếp lột bỏ mặt nạ ngụy tạo, trực tiếp tuyên chiến với bọn họ, không còn là tranh chấp địa vị sĩ thứ mà là hai bên tranh chấp lợi ích trung tâm của giai cấp.
.Tuy chỉ là mấy tên tá điền mà thôi, nhưng lợi ích mà mấy tên tá điền này gánh trên lưng lại tương đối phức tạp, mâu thuẫn cũng vô cùng sắc nhọn, sẽ chẳng ai dễ dàng nhượng bộ.
.Phủ Thái úy!
.- Thái úy, Hàn Nghệ này vừa mới gia phong Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm đã lộ nguyên hình, kiêu căng phách lối, không hề coi ai ra gì, hành động lần này của hắn dẫn đến từ vương công quý tộc cho đến hương thân địa chủ đều bị hắn đắc tội. Bây giờ xem ra, hắn vẫn còn quá trẻ, không đủ kiên nhẫn.
.Nói đến đây, Hàn Viện liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, nói: - Thái úy, ta nghe nói rất nhiều quý tộc đều muốn tố cáo Hàn Nghệ, chúng ta có cần tham gia cùng hay không.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thoáng nhíu mày, nói: - Ta hỏi ngươi, tiểu tử Hàn Nghệ đó có khi nào không phách lối kiêu căng? Trước đây trên đại điện, mấy lần hắn tranh cãi khiến Đăng Thiện phải á khẩu không nói được, rồi suýt nữa danh dự của tứ đại gia tộc bị hủy hoại trong chốc lát, nếu hắn không phách lối kiêu căng, hắn làm được như vậy sao?
.Hàn Viện sửng sốt, trầm mặc không nói.
.Trưởng Tôn Vô Kỵ thở dài, nói: - Bá Ngọc, ta biết trong lòng ủy khuất, nhưng càng là lúc như thế này thì càng phải cẩn thận, không được can thiệp vào thêm nữa, chuyện này có thể sẽ dẫn đến họa sát thân a. Ngươi đi căn dặn những người bên dưới, không được tố cáo Hàn Nghệ vì chuyện này, mấy tên tá điền thôi mà, cần phải trên nhảy dưới tránh như vậy không, dù gì bọn họ cũng đều là danh môn quý tộc.
.Hàn Viện nói: - Vâng, ta biết rồi.
.Hoàng cung.
.- Bệ hạ, thần thật sự ủy khuất a, thần đã lớn tuổi như vậy rồi, lại là Tân Thành huyện công do Thái Tông thánh thượng khâm phong, mà lại bị một tên tiểu tử hơn hai mươi tuổi giáo huấn trước mặt bao nhiêu người như vậy, thần khiến Vũ Văn gia chịu nỗi nhục nhã lớn này, thật là không còn mặt mũi nào đối diện với phụ thân đại nhân đã khuất, mong bệ hạ làm chủ cho vi thần a!
.- Bệ hạ, dù có nói thế nào thì chúng thần cũng là hậu duệ của công thần khai quốc, nhưng Hàn Nghệ ỷ vào sự tín nhiệm của bệ hạ, nhiều lần ức hiếp chúng thần, nếu cứ tiếp tục như vậy, sẽ làm đau lòng các công huân a!
.- Mong bệ hạ làm chủ cho chúng thần!
.- Xin bệ hạ làm chủ cho chúng thần a!
.Chỉ thấy hơn mười người nước mắt nước mũi sụt sùi đứng trước mặt Lý Trị, ở đây hoặc là hoàng thân quốc thích, hoặc là con cháu công huân, phải biết là hậu duệ của khai quốc công huân ít nhất cũng đến chừng bốn mươi tuổi, cảnh này nhìn có vẻ thật đáng thương a!
.Lý Trị đang xem tấu chương bọn họ dâng lên, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bọn họ, ánh mắt chớp động, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, qua một lúc lâu, y đặt tấu chương xuống, gật gật đầu nói: - Trẫm biết rồi, các khanh về trước đi, trẫm nhất định sẽ điều tra rõ việc này, cho các khanh một lời giải thích.
.- Chúng thần khấu tạ hoàng thượng.
.Đợi sau khi những người này lui xuống, Lý Trị lại quay sang Trương Đức Thắng đứng bên cạnh nói: - Đức Thắng, ngươi đi tuyên đại thần trung ương nhập cung nghị sự.
.Trương Đức Thắng kinh ngạc nói: - Bệ hạ, chỉ mấy tên tá điền mà thôi, cũng cần phải tuyên đại thần trung ương thương nghị?
.Lý Trị đột nhiên lườm Trương Đức Thắng.
.Trương Đức Thắng lúc này kinh sợ nói:
.- Bệ hạ thứ tội, tiểu nhân đã lắm mồm.
.Lý Trị đột nhiên bật cười ha hả, nói: - Được rồi! Trẫm nói muốn trách ngươi khi nào, trẫm chỉ rất rất bực bội.
.Trương Đức Thắng hiếu kỳ nói: - Bệ hạ bực bội chuyện gì?
.Lý Trị nói: - Những con cháu công huân, hoàng thân quốc thích bọn họ đều là người đọc sách thánh hiền lớn lên, nhưng còn không bằng một người chẳng đọc sách gì như ngươi.
.Trương Đức Thắng cười hì hì nói: - Bệ hạ quá khen rồi, tiểu nhân sẽ đi tuyên đại thần trung ương nhập cung nghị sự ngay. Nhưng mà bệ hạ, hình như Ngự sử đại phu gần đây thân thể có chút không khỏe, vẫn luôn cáo bệnh ở nhà tĩnh dưỡng.
.- Vậy thì đừng đến làm phiền ông ta. Lý Trị nói: - Hãy gọi Ngự sử trung thừa đến đi, cả Hộ Bộ thượng thư cũng gọi đến.
.Một lúc lâu sau.
.Bảy người đang đứng trong điện Lưỡng Nghi, Lý Tích, Hứa Kính Tông, Lý Nghĩa Phủ, Đỗ Chính Luân, Cao Lý Hành, Hàn Nghệ, còn có một người vừa mới nhậm chức Ngự sử trung thừa - Vi Tư Khiêm, vì một năm gần đây ông ta biểu hiện vô cùng tốt, hơn nữa lại từng đắc tội với Chử Toại Lương, bởi vậy rất được Lý Trị yêu mến.
.Trước tiên Lý Trị cho bọn họ ngồi xuống, sau đó nói nhỏ: - Trong lúc mấy vị ái khanh đến đây, trên bàn của trẫm lại có thêm hơn mười bản tấu chương tố cáo Hàn Nghệ!
.Gọn gàng dứt khoát!
.Mấy đại thần cốt cán lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng hiểu chuyện là thế nào, dù sao cũng đã ầm ĩ khắp cả thành rồi.
.Lý Trị đột nhiên nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: - Hàn Nghệ.
.- Có thần.
.Hàn Nghệ vội vàng đứng lên.
.Lý Trị hỏi: - Chắc khanh biết tại sao bọn họ tố cáo khanh?
.Hàn Nghệ lắc đầu vẻ mặt ngây thơ nói: - Thần không biết.
.Lý Nghĩa Phủ liếc nhìn, tiểu tử này đúng là diễn kịch, chúng ta đều biết, chỉ ngươi không biết.
.- Không biết?
.Lý Trị cau mày nói:
.- Khanh thật không hiểu, hay là giả không biết?
.- Thần thật không hiểu. Hàn Nghệ cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.
.Lý Trị khẽ gật đầu, lại nhìn về phía đám người Lý Tích nói: - Vậy không biết mấy vị ái khanh có biết?
.Hứa Kính Tông nói trước tiên: - Hồi bẩm bệ hạ, lão thần cho rằng Đặc phái sứ biết rõ mà còn giả vờ, hắn gây ra chuyện lớn như vậy, cả thành Trường An đều biết, chỉ có hắn không biết, lão thần không tin.
.Đương nhiên là ông ta đứng về phía quý tộc, với lại cộng thêm ân oán cá nhân của ông ta và Hàn Nghệ, lúc này không đâm Hàn Nghệ hai đao thì không giống tác phong của ông ta.
.Lý Trị lại nhìn về phía Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ kinh ngạc nói: - Hứa đại học sĩ, không biết ta đã gây chuyện gì? Xin hãy nói rõ.
.Hứa Kính Tông hừ nói: - Ngươi muốn tuyển dụng năm ngàn tá điền đến Phượng Phi Lâu ngươi làm việc, không biết lão phu có nói sai?
.Hàn Nghệ dang hai tay ra nói: - Đây là gây chuyện sao? Ta chỉ tuyển dụng một số người đến làm việc, ta đường đường chính chính, Đại Đường nhật báo đã đăng bài rồi.
.Lý Trị vừa thấy hai người bọn họ lại muốn đấu nhau, hết sức đau đầu, vội nói: - Vậy tại sao có người tố cáo khanh ỷ thế hiếp người, làm nhục con cháu công huân, hoàng thân quốc thích trước mặt nhiều người, khuyến nông hành công, phá hoại giang sơn xã tắc?
.Hàn Nghệ hoang mang nói: - Bệ hạ, thần thần thật không biết từ đâu mà nói vậy a.
.Lý Trị nói: - Vậy trẫm hỏi khanh, hôm qua Tân Thành huyện công Vũ Văn Tăng Bi có đến tìm khanh?
.- Quả thật đã tới tìm vi thần.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, lại nói: - Nhưng cũng là ông ta nhục mạ thần, dù gì thần cũng là Đồng trung thư Môn Hạ tam phẩm do bệ hạ khâm phong, ở trước cửa nhà thần, ông ta một mực la lối thằng ranh Hàn Nghệ cút ra đây, lúc đó có rất nhiều người đã nghe thấy, thần thật không biết là ai làm nhục ai.
.Hứa Kính Tông lập tức nói: - Tân Thành huyện công và ngươi không hề có liên quan, nếu không phải ngươi đã đắc tội với ông ta trước, tại sao ông ta đến tìm ngươi gây chuyện, thị phi đúng sai, trong lòng ngươi hiểu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận