Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 470.3: Ẩn họa của thịnh thế

.Những khách nhân này thật đúng là tò mò. Trước kia Hàn Nghệ luôn xuất trướng, nhưng chung quy là vì hư thanh nổi lên bốn phía, hiện nay Hàn Nghệ cũng ít tham dự, nên bọn họ lại nhớ tới Hàn Nghệ.
.Không ai thèm để ý đến hắn.
.Sau khi Lưu Nga, Cố Khuynh Thành, Mộng Nhi các nàng vào chỗ ngồi, vải đỏ chậm rãi mở ra.
.Trong lầu lập tức an tĩnh lại.
.- Bán bánh bao, bán bánh bao, bánh bao nóng hầm hập, không mua cũng đến xem ah.
.Nghe thấy thanh âm này, lập tức một mảnh đều là tiếng cười.
.Nhưng đồng thời trong lòng mọi người cũng vạn phần tò mò, Giọng hát hay đã nói đâu rồi?
.Chỉ thấy Hùng Đệ trên người đeo mâm gỗ, lắc lư nhoáng lên một cái hô to, lại hướng tới người xem dưới đài tố khổ nói: - Các vị khách quan, ta năm nay xui xẻo lắm, nói ra cũng sẽ không có người nào tin tưởng cả. Từ đầu năm bị người lừa gạt đến tận cuối năm, một cái đầu đột nhiên xoay lung tung đã lừa gạt ta đến mức gia đạo sa sút, cho tới hiện tại đã luân lạc tới hoàn cảnh bán bánh bao, lời này nói ra có người nào tin không?
.- Tin tưởng! Ha ha!
.Dưới đài khách nhân không kìm lòng nổi hô.
.Hùng Đệ trừng mắt nhìn nói: - Nếu tất cả mọi người tin tưởng, vậy đến mua cái bánh bao chư sao.
.- Được!
.Đang lúc lúc này, bên trái lại có một người đi ra.
.- Là đại lừa đảo!
.Không ít người lập tức hô.
.- Ai ôi! !!. Cái tên Thiên Sát này lại tới nữa, ta phải đi nhanh lên, bằng không bánh bao này cũng đều sẽ bị lừa gạt hết mất thôi.
.Hùng Đệ co rụt đầu lại, quay lưng định chuồn đi, lập tức dẫn tới ồn ào cười to.
.- Tiểu Mập! Tiểu Mập!
.Đỗ Tổ Hoa khẩn trương đuổi theo mau, giữ chặt Hùng Đệ.
.Hùng Đệ vẻ mặt đưa đám nói: - Ta nói này đại lừa đảo, ngươi thế nào mà cứ luôn tìm được ta để lừa đảo thế, dưới đài nhiều người như vậy, ngươi không biết đi lừa sao, ta cũng đã bị ngươi lừa đến mức bán bánh bao rồi, ngươi hãy bỏ qua cho ta đi, ta van ngươi đấy.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Ta sớm đã cải tà quy chính, không lừa đảo người nữa rồi.
.- Lừa đảo!
.- Thật sự, ta hôm nay là có nhiệm vụ mà tới.
.- Lại lừa đảo nữa.
.Cái giọng Dương Châu đặc sệt kia, chọc cho mọi người thoải mái cười ầm lên, khó có thể nói nên lời.
.Đợi đến khi tiếng cười mọi người nhỏ dần, Đỗ Tổ Hoa mới nói: - Là sự thật, không nói gạt ngươi, trước mấy ngày gặp được một cao nhân pháp danh Bạn của phụ nữ, trải qua hắn làm phép, ta đã hoàn toàn ngộ đạo rồi, quyết định quy y cửa Phụ nữ, à không, Bạn của phụ nữ kia vì khảo nghiệm ta, liền an bài cho ta một cái nhiệm vụ, để cho ta đi tìm thanh âm đẹp nhất trên đời này, người này ta cũng đã tìm xong rồi, tuy nhiên một mình ta cũng nghe không ra cái gì là thanh âm đẹp nhất, suy nghĩ mãi liền tìm ngươi để cùng nhau đi, hai người để thương lượng cũng tốt hơn có một người.
.- Không đi, không đi.
.Hùng Đệ lắc đầu, nói: - Ta muốn bán bánh bao, cái gì Giọng hát hay, ta không có một chút hứng thú nào.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Người ta tìm đều là mỹ nữ ah.
.- Vậy ta đi.
.Hùng Đệ lập tức gật cái đầu mập.
.Dưới đài nghe vậy lại điên cuồng cười to một trận.
.Mà ngay cả Tiểu Dã đang hậu trường cũng cười không ngừng nổi.
.Loại chuyện cười hơi mang chút bậy bạ này, là lần đầu xuất hiện.
.Khi hai người nói chuyện, thì đã đi đến giữa sân khấu.
.Hùng Đệ nhìn trái nhìn phải, bất mãn nói: - Mỹ nữ đã nói đâu rồi?
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Ngươi đừng chỉ ngó mỹ nữ thôi, ta phải kiểm tra ngươi đã.
.- Kiểm tra cái gì?
.- Ngươi cho rằng cái gì mới là thanh âm tuyệt vời nhất.
.Hùng Đệ suy nghĩ một chút, đột nhiên bỏ ra một cái bánh bao từng miếng từng miếng bắt đầu ăn, còn phát ra thanh âm nhóp nhép.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Bây giờ ta đang kiểm tra ngươi đó, sao ngươi lại cứ ăn thế hả.
.Hùng Đệ ngồm ngoàm hai miếng, ngây ngô nói: - Đây là thanh âm tuyệt vời nhất a!
.Đỗ Tổ Hoa sửng sốt xuống, lập tức bừng tỉnh đại ngộ nói: - Ngươi nói chính là thanh âm khi ăn thứ gì đó vọng ra hả?
.Hùng Đệ gật đầu.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Ngươi chưa từng nghe qua thì không biết nói sao, thanh âm này của ngươi khi người khác nghe, kia sẽ cảm thấy ghê tởm.
.- Khò khò khò!
.Hùng Đệ đột nhiên làm ra động tác ngáy khò khò.
.Đỗ Tổ Hoa hắc một tiếng: - Nhóc mập này như thế nào nói ngủ là ngủ luôn rồi Tiểu Mập, Tiểu Mập, tỉnh lại.
.- Ta không ngủ. Hùng Đệ ngửa cái đầu nói: - Đây là thanh âm tuyệt vời nhất a!
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Ngươi đây là ngáy ngủ, sẽ quấy rầy người khác ngủ.
.Hùng Đệ lại lắc lắc cái mông, miệng phát ra tiếng động xuỵt xuỵt.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Ngươi sẽ không nói thanh âm đi tiểu này là thanh âm tuyệt vời nhất đó chứ?
.Hùng Đệ thẳng gật đầu.
.Đỗ Tổ Hoa nói: - Hóa ra trong đời ngươi chỉ còn lại ăn uống tè ị ngủ a!
.Hùng Đệ yếu ớt nói: - Chẳng lẽ ngươi không phải sao?
.Hai người này một hỏi một đáp, mọi người đã cười sắp điên rồi.
.Lời dạo đầu này bí mật mang theo tiểu phẩm, tấu nói, đương nhiên là Hàn Nghệ thiết kế, đây là nội tình văn hóa của Phượng Phi Lâu, là thứ mà các khu thi đấu khác không có, làm một thương nhân thì không thể buông tha ưu thế của mình.
.Điều này cũng đã mang đến cho người xem hưởng thụ rất lớn, cũng may mắn lúc trước chính mình cực lực theo đuổi vé vào cửa Phượng Phi Lâu, đương nhiên, bọn họ vốn cũng là người ủng hộ trung thành của Phượng Phi Lâu.
.- Được rồi, được rồi, xem như ta đã hiểu rõ.
.Đỗ Tổ Hoa khoát tay, nói: - Hiện tại ta khiến cho ngươi nghe một chút thanh âm tuyệt vời nhất này. Nói xong y lại hướng về người xem dưới đài nói: - Sau đây xin mời vị tuyển thủ dự thi đầu tiên, Minh Nguyệt cô nương.
.Hùng Đệ nháy mắt mấy cái, nói: - Mỹ nữ a!
.Cái loại ngây ngô này, lại khiến mọi người cười đau bụng.
.Nhưng sau đó từ dưới đài lập tức tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, hoá ra vị Minh Nguyệt cô nương này chính là ca kỹ có chút danh tiếng trong đại viện Cổ Tứ mẫu, không ít người cũng biết đến nàng.
.Chỉ thấy một vị mỹ nữ đang mặc váy sam màu trắng, lượn lờ như khói đi lên sân khấu.
.Tiếng vỗ tay càng lớn.
.- Chào các vị khán giả, tiểu nữ tử tên là Minh Nguyệt.
.Minh Nguyệt đầu tiên là nhẹ nhàng thi lễ.
.Đàn thú bắt đầu rống lên.
.Dưới đài Lưu Nga nói: - Có thể bắt đầu rồi.
.Minh Nguyệt hơi chút thanh hắng giọng, sau đó bắt đầu hát lên.
.Cổ đại không có microphone, toàn bộ dựa vào thanh âm của mình, nhưng chính vì không có, cho nên mọi người cũng không cảm thấy có chút gì không đúng, vẫn đều nghe như vậy, hơn nữa nhân số cũng không phải rất nhiều, nhưng những khách nhân này vẫn vô cùng tự giác, lập tức an tĩnh lại.
.Minh Nguyệt ngày thường có giọng hát rất hay, thanh âm vang dội, hơn nữa kỹ thuật hát cũng vô cùng cao siêu, quan trọng nhất là, đây là một bài từ khúc hoàn toàn mới.
.Cổ Tứ mẫu tốt xấu gì thì ở Bình Khang Lý cũng là nhân vật lớn có danh tiếng, không thể nào để cho ca kỹ của mình tùy tiện đi lên hát một bài, nên cũng hạ đủ công phu, nói là Giọng hát hay, nhưng ai cũng biết, đây đồng dạng cũng là một cuộc thi hoa khôi, ai có thể thắng lợi, vậy khẳng định là xứng đáng với cái tên đệ nhất hoa khôi. Bài Từ khúc là tìm người đo ni đóng giày cho Minh Nguyệt, hơn nữa còn được tập luyện rất nhiều lần rồi.
.Lưu Nga an bài Minh Nguyệt là người thứ nhất lên, chính là để bắn đi phát súng đầu tiên, chứ đừng để người thứ nhất đi lên, liền bỏ chạy mất, như vậy nàng sẽ cảm thấy rất mất mặt.
.Nhưng nếu như là Hàn Nghệ ấy mà, thì sẽ không như vậy, bởi vì hắn hy vọng gặp phải cái tình huống bỏ chạy này, như vậy mới có đặc sắc, nếu giọng hát đã được trải qua tập luyện, vậy thì cũng quá không có gì thú vị nữa rồi.
.Mọi người nghe đều cũng rung đùi đắc ý, như si mê như say sưa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận