Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 755.1: Bị khinh bỉ

.Nguyên Mẫu Đơn tranh cãi theo lý: - Ta nhất định sẽ nói với đại bá bọn họ.
.Về điểm này, Nguyên Hi nhất định sẽ giúp Nguyên Mẫu Đơn nha, đến lúc đó Hàn Nghệ ngược lại đâm lao đành phải theo lao rồi.
.Hàn Nghệ chỉ vào Nguyên Mẫu Đơn mắng: - Ta giúp Nguyên gia các ngươi kiếm tiền, cô còn làm như vậy, quá vong ân phụ nghĩa.
.Nguyên Mẫu Đơn nói:
.- Ngươi có thể không cần giúp Nguyên gia chúng ta kiếm tiền đâu, ta cũng sẽ không trách ngươi.
.- Cô điên rồi!
.Hàn Nghệ nói: - Được được được, mỗi người lui một bước, nước hoa, rượu, ta có thể đáp ứng cho cô một thương hiệu riêng, nhưng giấy mực không được, bằng không ta thà ngọc nát đá tan còn hơn.
.- Thành giao.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu đáp ứng.
.Trong nội tâm nàng cũng hiểu được, nước hoa và rượu, nếu Hàn Nghệ muốn sản xuất quy mô lớn, thì nhất định phải nhờ vào Nguyên gia, nhưng giấy mực có khả năng không cần ỷ lại vào Nguyên gia quá nhiều, nên nàng khuyết thiếu tiền vốn để đàm phán.
.Kỳ thật dành ra một thương hiệu riêng, sẽ có ảnh hưởng rất lớn với Hàn Nghệ sao? Vậy thì cũng không quá lớn, nhưng Hàn Nghệ không muốn Nguyên gia có thị trường quá mức cường thịnh, dù sao thì phạm vi thế lực của Nguyên gia quá lớn, nếu còn cộng thêm kỹ thuật của hắn, vậy thì ngõ Bắc sẽ không hề có phần thắng. Nhưng hắn muốn chủ đạo thị trường, theo tư tưởng ban đầu của hắn, là muốn bồi dưỡng Nguyên gia thành kho hàng của mình, hiển nhiên Nguyên Mẫu Đơn cũng không bằng lòng với điểm đó, nàng cũng có lý tưởng của nàng, trong tay Nguyên gia nắm giữ đại lượng tài nguyên, nàng đương nhiên sẽ không mặc kệ nó rồi, bởi vì nàng trong mối quan hệ hợp tác với ngõ Bắc, là bình đẳng, hai bên đều cần nhau cả.
.Nữ nhân này không dễ lừa gạt a! Hàn Nghệ đột nhiên nói: - Nhưng ta có một điều kiện, ngõ Bắc chúng ta dùng phiếu mua hàng để đi vào thị trường của Nguyên gia các ngươi.
.Nguyên Mẫu Đơn nhíu mày, trầm ngâm một lát, nói:
.- Để ta suy xét một chút.
.Hàn Nghệ cười ha ha nói; - Chuyện tốt như này, cô còn cần suy xét ư, ta cũng thật sự bội phục cô rồi, cô rõ ràng là không tín nhiệm ta, mặc dù ta đã thỏa hiệp. Hợp tác không tín nhiệm lẫn nhau, thì cũng không thể nói tiếp được, cho nên ta có thể nói thẳng với cô rằng, chuyện này chưa quyết định, thì cũng không cần nói gì nữa, trong lúc này, ta cũng sẽ chuẩn bị cả hai tay, ta tìm những người khác hợp tác, đến lúc đó nếu đại bá cô tới hỏi, vậy thì cô nhất định sẽ vì thế mà chịu trách nhiệm.
.- Ngươi --- !
.Nguyên Mẫu Đơn trừng mắt nhìn Hàn Nghệ, dùng phiếu mua hàng ở chợ Nguyên gia, thì Nguyên Hi chắc chắn sẽ không phản đối, đều là người một nhà cả, còn thương hiệu riêng kia, thì Nguyên Hi nhất định sẽ đứng về phía Nguyên Mẫu Đơn.
.Mà Nguyên Mẫu Đơn sở dĩ cần phải suy xét, là vì nàng không hiểu hết về phương diện này lắm, nàng cũng biết dùng phiếu mua hàng tại thị trường của Nguyên gia, nhất định sẽ kích thích tiêu dùng, sở dĩ nàng cần phải suy tính, là vì nàng không tín nhiệm Hàn Nghệ lắm, nàng đã trải qua một lần rồi, nên nàng cũng không muốn lại tranh đấu với Hàn Nghệ ở một lĩnh vực không hiểu, nhưng nàng xác thực không tìm được lý do cự tuyệt, hơn nữa, bây giờ Hàn Nghệ còn là chủ quản nữa.
.Hàn Nghệ nhìn ở trong mắt, cười thầm, cô có thể bắt chước ta về thị trường kinh doanh, dù sao thì đây cũng không phải việc khó, nhưng ở hình thức tài chính thì ta xem cô muốn học theo kiểu gì, hừ, chờ ta nắm giữ tiền tệ, thì nước hoa, rượu, thì cho cô cầm hết, lão tử hơi điều chỉnh tiền tệ một chút, thì cô xong đời, dám bức ta làm Hamilton à.
.Sau khi cân nhắc một phen, Nguyên Mẫu Đơn vẫn là gật đầu, nói: - Được rồi! Ta đáp ứng ngươi.
.Hàn Nghệ cười nói: - Vậy thì chúng ta tìm một thời cơ tốt, cẩn thận trao đổi một chút chi tiết hợp tác, dù sao hiện tại có khế ước quân tử thần thánh, cũng không thể ăn nói lung tung được, chúng ta đều cần phải suy xét thận trọng.
.Nguyên Mẫu Đơn gật đầu.
.Sau khi trao đổi xong, Hàn Nghệ ngồi đây cũng chỉ là cùng Nguyên Mẫu Đơn mắt to trừng mắt nhỏ, nên dứt khoát cáo từ rơi đi, chuẩn bị đi xem trại huấn luyện thế nào, nhưng hắn vừa mới đi tới tiền viện, đã chợt nghe thấy có người hô: - Hàn Nghệ, Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, thấy là Nguyên Nhạc, vội vàng hành lễ:
.- Nhị bá!
.Nguyên Nhạc hỏi: - Ngươi đây là định đi đâu?
.Hàn Nghệ nói: - Ồ, ta tính đi xem trại huấn luyện thế nào.
.Nguyên Nhạc sách một tiếng: - Lần này ngươi mới đến bao lâu, sao đã rời đi rồi, ngươi hẳn là ở cùng Mẫu Đơn nhiều một chút.
.Ta ở cùng nàng ta? Ta nguyện ý thì nàng ta cũng không bằng lòng a! Hàn Nghệ xấu hổ cười cười: - Cũng không phải là ta không muốn, mà là Mẫu Đơn nàng thẹn thùng, dù sao chúng ta còn chưa thành hôn, nếu ở cùng một chỗ quá lâu, nàng sợ sẽ bị người ta nói lung tung, ngài xem, nàng xấu hổ nên cũng không đi tiễn ta này.
.- Điều này cũng đúng, Mẫu Đơn đưa bé này da mặt mỏng chút. Nguyên Nhạc gật đầu nói: - Vậy sau khi các ngươi thành hôn, cũng không thể thế được, phải làm bạn với Mẫu Đơn nhiều hơn, sớm sinh một đứa bé nữa.
.- Khụ khụ khụ!
.Hàn Nghệ sợ tới mức giật mình, làm Mẫu Đơn to bụng, thế cũng được sao.
.- Ngươi làm sao vậy.
.Nguyên Nhạc cực kỳ bất mãn với phản ứng của Hàn Nghệ: - Tuổi của Mẫu Đơn cũng không nhỏ nữa, nếu kéo dài thêm mấy năm, phỏng chừng cũng không sinh được nữa, ngươi phải cố gắng a! Nói xong, ông ta lấy một tờ giấy từ trong tay áo ra, nhỏ giọng bảo: - Cầm.
.Hàn Nghệ thấy ông ta thần thần bí bí, bèn nhận lấy, hiếu kỳ hỏi: - Đây là gì?
.Nguyên Nhạc cười ha ha nói: - Đây chính là bài thuốc tổ truyền của Nguyên gia chúng ta, ngươi thường xuyên sắc uống, bồi bổ thân mình, đảm bảo ngươi sớm được ôm con trai.
.Mẹ! Đây chẳng lẽ là thuốc tráng dương trong truyền thuyết sao? Hàn Nghệ cảm thấy mình đã bị vũ nhục, hơn nữa loại vũ nhục này bất cứ một nam nhân nào đều không chịu được, hắn nói: - Nhị bá, ta phỏng chừng không cần dùng đến thứ này, tiểu chất hiện giờ tuổi trẻ khí thịnh, đang lúc chính trực tráng niên, thực sự dư thừa tinh lực, ta còn lo rằng --- ha ha, Mẫu Đơn sẽ chê ta quá mức dũng mãnh ấy. Nhị bá là người từng trải, hẳn là hiểu chứ.
.Nguyên Nhạc hỏi: - Vậy hiện tại ngươi có con trai chưa?
.Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, xấu hổ nói: - Ách, chưa có.
.- Thế không phải là cần sao.
.- Nhưng --- nhưng ta lâu rồi chưa gặp mặt thê tử của ta, không có con chứng tỏ ta chung thủy a.
.- Chẳng lẽ sau khi ngươi cùng thê tử thành hôn đã tách ra sao.
.- Ách ngược lại không có.
.- Thế không phải là cần sao.
.Nguyên Nhạc nói: - Ngươi cũng không còn trẻ nữa, ngươi xem Nguyên Kiệt bằng tuổi ngươi, nhưng đã có ba đứa con cả trai lẫn gái rồi, còn có hai con vợ lẽ nữa, đứa lớn nhất cũng được năm tuổi rồi.
.Mẹ kiếp? Năm đứa? Ngươi muội a, thật sự là xấu hổ a! Hàn Nghệ kinh ngạc hỏi: - Vậy không biết Nguyên Kiệt kết hôn năm bao nhiêu tuổi?
.- Mười bốn tuổi.
.- Mười bốn tuổi?
.- Đúng rồi!
.Hàn Nghệ mãnh liệt hít một ngụm khí lạnh, ta quả thật không trẻ tuổi a.
.Nguyên Nhạc nói: - Nhanh chóng bồi bổ đi, ta không cần ngươi bằng được với bọn Nguyên Kiệt, nhưng ngươi lạc hậu nhiều lắm, muốn đuổi theo cũng không kịp, ta chỉ cầu ngươi trước hết để cho Mẫu Đơn mang thai, nam hay nữa đều không quan trọng.
.Hàn Nghệ bị nói cho á khẩu không trả lời được, khuất nhục ừ một tiếng.
.Nguyên Nhạc vỗ vỗ bờ vai hắn, nói: - Ngươi cùng Mẫu Đơn đều là người thông minh, sinh ra con cái nhất định cũng sẽ rất thông minh.
.- Ta đồng ý lời này của nhị bá. Hàn Nghệ gật đầu nói.
.- Vậy ngươi cần cố gắng nhiều hơn đi, tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ ngay đêm động phòng ấy.
.- Vâng vâng vâng.
.Hàn Nghệ gật đầu, trong lòng lại dở khóc dở cười.
.Nguyên Nhạc cười vui tươi hớn hở, lại nói tiếp: - Đúng rồi, hiện giờ cách ngày ngươi thành hôn cũng không còn mấy ngày nữa, ngươi cũng đừng có quên đấy.
.Mẹ kiếp! Ngài không nói, ta còn quên thật đấy, còn cần phải đi cho hết việc nữa, thật sự là khốn nạn. Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: - Đây --- đây là đương nhiên, sao ta có thể quên được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận