Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 609.1: Diễn còn dở hơn bất cứ ai

.Các dấu hiệu đều cho thấy, lần này Nguyên gia thật sự muốn động rồi.
.Hàn Nghệ cũng không thể không đối đãi việc này thận trọng, còn chuyện trong triều, dù sao bây giờ cũng không cần hắn, sau khi ra khỏi hiệu thuốc Lư gia, hắn lập tức trở về.
.Nhưng vừa vào cửa thì gặp được Tang Mộc: - Ai ui! Ân công, ngươi về rồi, thật sự là tốt quá, ta còn đang định đến trại huấn luyện tìm ngươi đây.
.Hàn Nghệ thấy vẻ mặt Tang Mộc lo lắng, gật đầu nói: - Có phải ngươi muốn nói chuyện khu chợ Nguyên gia không?
.Tang Mộc sửng sốt, lập tức gật đầu.
.- Ta cũng đã biết rồi.
.Hàn Nghệ chỉ vào trong phòng, nói: - Vào phòng rồi nói.
.Đi vào phòng, vừa đóng cửa lại, Tang Mộc liền nói: - Có điều ân công, có chuyện có thể ngươi chưa biết, sáng sớm hôm nay, phía Nguyên gia cho người đến, nói trong tháng này, bọn họ sẽ đóng hết tất cả cửa hàng ở ngõ Bắc.
.Hàn Nghệ gật đầu, chuyện này cũng hợp lý, hỏi: - Là ai tới?
.- Chỉ là quản sự ở mấy cửa tiệm.
.- Vậy bọn họ có nhắc chuyện tiền thuê không?
.- Bọn họ nói sẽ tuân thủ khế ước, bọn họ không cần tiền thuê.
.Không hổ là Nguyên gia nha, kẻ có tiền nha! Hàn Nghệ cảm thán một tiếng, đột nhiên hỏi: - Nữ Sĩ Các thì sao?
.Tang Mộc nói: - Về Nữ Sĩ Các lại không nói gì.
.Hình như ta từng nghe Vô Y nói, Nữ Sĩ Các thuộc về Nguyên Mẫu Đơn, không thuộc Nguyên gia, vậy có thể Nguyên Mẫu Đơn không muốn rút khỏi Nữ Sĩ Các. Ồ, nếu lỡ như không phải, vậy thì hỏng bét, nàng ta sẽ không mượn danh Nữ Sĩ Các cướp đi ngày Nữ nhân chứ, xem ra thể nào cũng phải tìm nàng ta một chuyến rồi. Hàn Nghệ cau mày không nói.
.Tang Mộc cẩn thận nói: - Ân công, Nguyên gia làm thế có phải là nhằm vào chúng ta không.
.- Vậy cũng không sợ!
.Hàn Nghệ lập tức trả lời.
.Tang Mộc nói: - Ta không phải sợ, nhưng những thương nhân kia sợ, sáng nay bọn họ đã chạy đến hỏi chuyện khu chợ Nguyên gia, nếu những cửa hiệu này đóng thì khó tránh lòng người sẽ không bàng hoàng.
.Hàn Nghệ cười nói: - Muốn tới thì trốn cũng không trốn được, ngươi yên tâm, ta sẽ ra mặt nói chuyện với họ, tạm thời ngươi giúp ta ổn định bọn họ, bởi vì trước đó ta muốn gặp Nguyên Mẫu Đơn trước.
.Phường Sùng Nhân.
.Đông đông đông!
.Hàn Nghệ đứng trước cổng lớn Nguyên gia gõ cửa.
.Một lát sau, nghe thấy một tiếng két, cửa lớn được mở ra, chỉ thấy một tiểu đồng thò đầu ra, đôi mắt lanh lợi liếc nhìn Hàn Nghệ: - Xin hỏi ngài là?
.Hàn Nghệ cười nói: - Ta là Hàn Nghệ, đặc biệt tới bái phỏng Mẫu Đơn nương tử!
.- Ngươi đợi một lát!
.Tiểu đồng nói xong thì đóng cửa lại.
.Hàn Nghệ nghi hoặc nói: - Chẳng lẽ Mẫu Đơn nương tử vẫn còn ở đây, cũng tức là chưa đổi người chủ sự à!
.Một lát sau, cửa lại được mở ra, chẳng qua lần này không phải là hé ra một khe nhỏ, mà là mở toang ra, tiểu đồng cung kính nói: - Mời Đặc Phái Sứ vào.
.Hàn Nghệ nhìn chằm chằm tiểu đồng nói: - Oa! Ngươi hoàn toàn giống như biến thành người khác vậy!
.Tiểu đồng cười ngoan ngoãn, cũng không đáp lời.
.Vào cửa chính, chỉ cảm thấy mùi hoa ập đến, không khỏi thoải mái trong lòng, quét mắt nhìn, chỉ thấy hai bên bậc đá trước cửa trồng đủ loại hoa, phóng mắt nhìn qua, màu sắc sặc sỡ, thật sự là cảnh đẹp ý vui. Nhìn thấy cảnh này, Hàn Nghệ không khỏi nhớ đến Nguyên Mẫu Đơn, hỏi: - Mẫu Đơn nương tử có ở đây không?
.Tiểu đồng nói: - Đặc Phái Sứ, mời bên này.
.Hàn Nghệ sửng sốt, tình huống gì thế? Nói: - Lỡ như ngươi bán ta thì làm sao?
.Tiểu đồng ngơ ngác nhìn hắn.
.Ngươi đủ hung hăng!
.Hàn Nghệ đỡ trán, đi theo y vào trong, kẻ lừa gạt sợ nhất là câm điếc.
.Đi đến trước hậu viện, chợt nghe thấy tiếng chó sủa.
.Hàn Nghệ nhíu mày, Nguyên Mẫu Đơn còn có thú vui nuôi sủng vật.
.Tiểu đồng dừng bước trước cửa, vươn tay nói: - Đặc Phái Sứ, mời vào trong.
.Hàn Nghệ tỏ vẻ cẩn thận đi vào, bên trong trồng không ít hoa cỏ, lại nghe thấy tiếng chó sủa dồn dập, hắn ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy trong viện có hai con chó to há cái miệng to như bồn máu, giương nanh múa vuốt sủa to với Hàn Nghệ, nhưng trước sau không thể tiến lên nửa bước, lại thấy một nam tử trung niên lười biếng ngồi trên ghế đá, hai chân bắt chéo, một tay nắm dây chó, lưng tựa vào bàn, cũng không phải nhìn hắn một cách thân mật.
.Là ông ta?
.Hàn Nghệ nuốt khí, trong lòng không ngừng kêu khổ, nhưng cũng đã đến rồi, chỉ có thể cứng rắn tiến lên.
.Hắn càng đến gần, hai con chó kia càng làm dữ.
.Nói thật, Hàn Nghệ rất không thích chó, thậm chí là ghét, nhưng cũng không sợ, như không có gì, đi đến cách chó chừng một bước thì dừng lại, chắp tay nói: - Hàn Nghệ bái kiến Nguyên Bảo Chủ.
.Người này chính là Nguyên Ưng.
.Nguyên Ưng liếc Hàn Nghệ, hừ một tiếng.
.Hàn Nghệ sửng sốt, nghĩ bụng, không phải ngươi chứ, Nguyên gia ngươi đến gây phiền phức cho ta, ngươi còn ở đây tỏ sắc mặt cho ta coi, được rồi, coi ai đủ ngoan!
.Hàn Nghệ đủ lễ nghĩa, dựng thẳng người, nói: - Xin hỏi Nguyên Bảo Chủ, không biết Mẫu Đơn nương tử có nhà không.
.Nguyên Ưng nhìn Hàn Nghệ chằm chằm không nói gì cả.
.- Cáo từ!
.Hàn Nghệ tiêu sái ném lại hai từ, xoay người đi.
.Sắc mặt Nguyên Ưng căng thẳng, vội hét lên: - Đợi đã.
.Tiểu tử!
.Hàn Nghệ xoay người lại, mỉm cười nói: - Nguyên Bảo Chủ có việc gì sao?
.Nguyên Ưng hừ nói: - Coi như ngươi còn chút lương tâm, biết đến tìm tiểu muội ta.
.- Gâu gâu gâu!
.Một tràn tiếng chó sủa!
.Sặc! Đừng nói mờ ám như thế được không, may mà ông ta nói Nguyên Mẫu Đơn, không phải nói bản thân ông ta. Hàn Nghệ liếc nhìn, nói:
.- Nguyên Bảo Chủ nói gì, ta nghe không hiểu lắm.
.Nguyên Ưng nói: - Ngươi rõ ràng là đùa giỡn ta, ta nói rõ ràng như thế, ngươi lại không nghe thấy?
.- Hả? Xin lỗi, ta thật sự nghe không hiểu lắm. Hàn Nghệ vờ câm điếc nói.
.Nguyên Ưng lập tức trừng to hai mắt, buông tay ra, hai con chó to lập tức xông tới Hàn Nghệ.
.Hàn Nghệ đứng yên bất động, không hề chớp mắt.
.Mắt thấy cái miệng to như bồn máu kia gần trong gang tấc, chỉ thiếu bốn năm tấc lại trước sau không thể đến gần, hai con súc sinh ỷ vào lực kéo của dây, hai chân dựng lên, cao suýt soát Hàn Nghệ, rít gào lên với Hàn Nghệ.
.Trong mắt Nguyên Ưng lóe lên chút tán thưởng, bàn tay to kéo lại, hai con súc sinh vừa nãy khí thế hùng hổ lập tức nhỏ giọng ăng ẳng hai tiếng, sau đó ngoan ngoãn lùi về bên chủ nhân.
.Nguyên Ưng giao dây thừng cho hai hạ nhân bên cạnh.
.Hai hạ nhân lập tức kéo hai con súc sinh còn đang căm hận nhìn Hàn Nghệ rời đi.
.- Hảo tiểu tử, thật sự có can đảm.
.Nguyên Ưng ngẩng đầu lên nói.
.Trong họng Hàn Nghệ phát ra tiếng kêu khẽ nhỏ, nghĩ bụng, tên điên này, lần sau còn gặp lại ngươi, lão tử phải vòng đường đi. Vừa nãy hắn sợ muốn chết, nếu mà xông lên, hắn chạy cũng không chạy được, nhưng làm một kẻ lừa gạt, đầu tiên phải làm được dù gặp bất cứ chuyện ngoài ý muốn gì cũng đều mặt không đổi sắc tim không đập, khẽ cười nói: - Đa tạ Nguyên Bảo Chủ khích lệ.
.- Tạ ơn thì không cần.
.Nguyên Ưng khẽ hừ nói: - Nếu không phải thấy ngươi có chút lương tâm, biết đến tìm tiểu muội của ta, vừa nãy ta cũng sẽ không dễ dàng tha cho ngươi.
.Hàn Nghệ hoang mang nói: - Tại hạ thật sự không biết sao Nguyên Bảo Chủ nói như thế?
.Nguyên Ưng nhìn Hàn Nghệ chằm chằm nói: - Ngươi thật sự không biết?
.Hàn Nghệ lắc đầu nói: - Thật sự không biết.
.Nguyên Ưng hơi kích động nói: - Ngươi không biết tiểu muội ta vì ngươi, vì ngươi ngay ngay !
.Nói xong đột nhiên ông ấy cảm xúc dâng trào, lấy tay che mắt, ngửa mặt không nói.
.Oa! Diễn xuất vụng về như thế, ngươi còn không biết xấu hổ mang ra khoe khoang, Hàn Nghệ có chút không nhìn tiếp được nữa, nhưng ngẫm lại, dù sao cũng là trưởng bối, vẫn phải phối hợp một chút, vẻ mặt lo lắng nói: - Mẫu Đơn nương tử thế thế nào rồi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận