Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 697: Vạn thương triều hạng

.Thần tượng!
.Đây là tuyệt đối thần tượng a!
.Trong thời khắc này, sự sùng bái của Lạp Mỗ Hi Đức đối với Hàn Nghệ giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt, lại giống như Hoàng Hà vỡ đê, không thể cứu vãn.
.Cũng cho đến hôm nay, ông ta mới tỉnh ngộ, thì ra buôn bán nước hoa là làm như vậy a!
.Mới trong chớp mắt, năm ngàn quan đã rơi vào túi.
.Giá này đắt không?
.Đương nhiên đắt a, vụ mua bán này của Hàn Nghệ ít nhất cũng kiếm được hơn bốn ngàn quan, hắn nghiên cứu chế tạo nước hoa giá thành chủ yếu chỉ là nhân công và phí vận chuyển. Mấu chốt là ở chỗ, có đắt thì ngươi cũng phải mua, ngươi mua rồi cũng không thể nói đắt, đây là cảnh giới cao nhất của việc buôn bán.
.Nhưng nhìn từ phương diện khác, người Đại Thực này quả thực giàu có, là đế quốc vừa mới nổi lên, tiền của quý tộc mới đều là cướp được, của cải tập trung thật sự là quá nhanh, cũng không biết nên tiêu thế nào.
.Vừa hay Hàn Nghệ đã cho bọn họ một lý do để tiêu tiền.
.Hơn nữa, vàng không thông dụng ở Đại Đường, là kim loại hiếm có, nhưng là tiền tệ thông dụng giữa quý tộc ở địa khu Châu Âu và địa khu Tây Á, còn về đạo lý của hiếm là của quý, tất nhiên sức mua phải thấp hơn sức mua của triều Đường, cho nên trong phương diện này cũng có một sự chênh lệch sức mua.
.Bởi vậy đây cũng là giá cả mà Pháp Lý Tư bọn họ có thể chấp nhận được.
.Ngoài thứ này, Pháp Lý Tư còn muốn mua một lượng giấy lớn, nhưng câu trả lời nhận được là số lượng nhỏ.
.Giấy mực này ngay cả người trong nhà ta cũng không đủ dùng, đâu có dư thừa bán cho người ngoài, sở dĩ Hàn Nghệ đáp ứng bán cho bọn họ một ít đều là vì nghĩ đến tương lai, đây cũng chẳng khác gì một kiểu tuyên truyền.
.Nhưng ở phương diện giấy mực, Hàn Nghệ cũng không có lừa gạt bọn họ, mấu chốt là không dễ lừa gạt, bởi vì giấy mực không giống nước hoa, giấy mực có niêm yết giá công khai, đều có cửa hàng bán ra, phương diện giá cả không có thay đổi, nhưng cũng chỉ bán cho bọn họ hai trăm năm mươi cân giấy, chút giấy đó sợ rằng cũng không đủ. Ngoài ra còn có rượu, nến, bọn họ cũng mua mỗi thứ một ít, đều không nhiều, không phải bọn họ không có tiền, mà là Hàn Nghệ không có hàng.
.Đây là điều Hàn Nghệ buồn bực nhất.
.Nhưng Hàn Nghệ có một yêu cầu, toàn bộ đều dùng tiền vàng để mua, ngọc thạch, kim khí ngân khí gì đó đều không muốn, chỉ muốn loại tiền vàng mà người Ba Tư dùng trước đây.
.Mặc dù trong lòng Hàn Nghệ cũng hy vọng những tác phẩm nghệ thuật này, nhưng mấy thứ đồ chơi này không có trợ giúp quá lớn đối với thị trường, thứ thị trường cần nhất chính là tiền tệ, cũng không biết có phải chịu ảnh hưởng của kiếp trước hay không, hắn vĩnh viễn có cảm tình đặc biệt như vậy đối với vàng.
.Sau khi nói chuyện xong, Hàn Nghệ lại đưa bọn họ ra ngoài đi một vòng, chủ yếu là giới thiệu văn hóa của Ngõ Bắc với bọn họ, và nói cho họ biết một số chuyện liên quan đến đại hội giao lưu mậu dịch.
.Ngõ Bắc là một thị trường kiểu mới, hứng thú của bọn họ đối với Ngõ Bắc thực sự không thua kém gì nước hoa, luôn miệng hỏi cái này, hỏi cái kia.
.Bọn họ cũng vô cùng có hứng thú với Tiền Hào, Hàn Nghệ cũng hết sức vui vẻ giảng giải cho bọn họ nghe về cái này, nhưng chỉ nói đại khái, đương nhiên, đều là nói điểm hay, chẳng hề nói đến điểm xấu, ví dụ như nếu triều đình mở Tiền Hào, vậy thì có thể sẽ sinh ra nhiễu loạn lớn.
.Sau khi đi một vòng, Hàn Nghệ lại mời bọn họ đến Dương Châu Đệ Nhất Lâu ăn một bữa cơm, dù sao cũng lừa được của người ta nhiều tiền như vậy, mời bọn họ ăn một bữa cơm cũng là việc nên làm.
.Mãi cho đến buổi chiều, Pháp Lý Tư bọn họ mới rời đi.
.- Phù! Cuối cùng cũng đi rồi!
.Lạp Mỗ Hi Đức uống đến nỗi mặt đỏ bừng, đứng cũng không vững, liền đặt mông ngồi ngay trên thềm đá dưới mái hiên.
.Hàn Nghệ hơi liếc mắt nhìn ông ta, nói: - Lạp Mỗ, ông rất thân với bọn họ sao?
.Lạp Mỗ Hi Đức nói: - Ta chỉ quen biết Pháp Lý Tư, trước đây ông ta là thương nhân hương liệu của Đại Thực, khi ta ở Ba Tư, ông ta cũng thường xuyên đến chỗ ta mua hương liệu. Nói tới đây, ông ta thở dài, nói: - Chẳng qua là bọn họ đã đánh bại Bái Chiêm Đình rồi, lại đánh bại Ba Tư chúng ta nữa, ở chỗ chúng ta không ai bì nổi, tự nhiên ông ta cũng nước lên thì thuyền lên.
.Nói đến phần sau, còn có một chút không phục.
.Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: - Nếu đã như vậy, chắc ông hết sức căm hận bọn họ, Đại Thực bọn họ đã tiêu diệt quốc gia của ông.
.Lạp Mỗ Hi Đức thở dài: - Đây không phải là chuyện ta có thể làm chủ, hơn nữa nếu đắc tội với bọn họ thì ta cũng xong đời rồi.
.Ông ta là người buôn bán hàng hóa Tây Vực, nếu Tây Vực không cung cấp hàng thì ông ta sẽ phá sản. Hơn nữa ông ta là người Do Thái sinh sống ở Ba Tư, cũng không có kiểu tình cảm quốc dân đối với vương triều Sassaind, cho dù có, dân tộc bọn họ, tình cảm tôn giáo cũng lớn như tình cảm quốc gia.
.Hàn Nghệ cười gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.
.Lạp Mỗ Hi Đức đột nhiên cười ha hả nói: - Hàn tiểu ca, nước hoa này của người thật sự có phí tổn cao như vậy sao?
.Hiển nhiên là không quá tin tưởng.
.Hàn Nghệ thì lại gật đầu hết sức nghiêm túc: - Hiện giờ là đúng, nhưng một khi kỹ thuật hoàn thiện rồi, có thể sẽ thấp đi không ít.
.Lạp Mỗ Hi Đức thấy Hàn Nghệ không có chút hàm hồ nào, không khỏi tin vài phần, cười ha hả nói: - Ây! Hàn tiểu ca, hiện giờ nước hoa này kiếm được tiền như vậy, ngươi đừng có đổi ý, lúc đầu chúng ta đã nói rồi, cùng nhau hợp tác, đem nước hoa đến Tây Vực bán.
.Ông ta thấy nước hoa kiếm được tiền như vậy, mạo hiểm lớn hơn nữa cũng đồng ý đi a!
.Hàn Nghệ gật đầu cười nói: - Đương nhiên.
.Hai người nói chuyện một lúc rồi ai về nhà nấy, dù sao cũng đã uống không ít rượu rồi.
.Giống như Hàn Nghệ, Tang Mộc cũng hết sức mệt mỏi, ngồi trong sảnh đường nhắm mắt dưỡng thần, hiển nhiên buổi trưa cũng uống không ít rượu, nhìn thấy Hàn Nghệ đi vào, vội vàng đứng dậy - Ân công, người đến rồi.
.Hàn Nghệ gật gật đầu, cười nói: - Ngươi nói chuyện với đồng hương của ngươi thế nào rồi?
.Tang Mộc cười ngượng ngùng, nói: - Bọn họ đến chủ yếu là vì giấy mực, còn về nước hoa, ta đã tặng bọn họ 5 lọ như người căn dặn, bọn họ cũng không có nhiều tiền như Pháp Lý Tư, chỉ dự tính mua thêm hai mươi lọ, nhưng bọn họ hy vọng có thể dùng bạc để trả.
.Khát vọng của người Phù Tang thua xa người Đại Thực, nhưng khát vọng của bọn họ đối với văn hóa Đại Đường thì hơn hẳn bất cứ quốc gia nào xung quanh, giấy mực là từ văn hóa mà ra, đây là thứ bọn họ yêu thích nhất.
.Hàn Nghệ cười nói: - Bạc cũng được, nhưng giá không thể thay đổi, nếu chúng ta đã mở đầu rồi thì nhất định phải tiếp tục duy trì giá cả.
.- Vâng. Ta biết rồi.
.Nói đến giá cả, Tang Mộc lại có vẻ cực kỳ hưng phấn, nói: - Chậc chậc! Mấy người Đại Thực này cũng thật là giàu có, hai lượng vàng mà bọn họ cũng đồng ý mua, không giấu ân công, lúc nãy khi người nói ra giá tiền này, ta cũng chết khiếp.
.Hàn Nghệ cười ha hả nói: - Trên đời này không có thương nhân ngu xuẩn, hương liệu vẫn luôn là thứ vô cùng được ưa chuộng ở quốc gia bọn họ, bọn họ mua về, tặng cho hoàng thất của quốc gia bọn họ, tất nhiên sẽ nhận được phong thưởng, nói không chừng còn có thể thăng quan tiến chức, một khi đã làm quan lớn rồi, nhiều tiền đến đâu cũng sẽ lấy lại được, chỉ có một ngàn lượng vàng thì có là gì.
.Tang Mộc nghe xong, chỉ thấy trong làm mua bán này rất có học vấn a.
.Hàn Nghệ chỉ biết chuyện người Đại Thực và người Ba Tư đã kết luận chắc chắn bọn họ sẽ mang theo lượng lớn tiền của hàng hóa đến. Chính bởi vì phán đoán này mới nói ra cái giá cao như vậy.
.Nhưng mà, Pháp Lý Tư và thương nhân Phù Tang cũng chỉ là nhóm người thứ nhất, sau đó còn có ngoại thương tử khắp nơi lục tục kéo đến Phượng Phi Lâu hỏi thăm, Thổ Phiên, Thổ Hỏa La, Đột Quyết, Cao Câu Ly vân vân. Mang lễ vật đến nhà giống như là triều cống vậy.
.Đương nhiên bọn họ nhằm vào sản phẩm mới của Phượng Phi Lâu mà đến.
.Dù sao thì phía tây có nhu cầu nước hoa, phía đông có nhu cầu giấy mực.
.Đại hội giao lưu mậu dịch còn chưa bắt đầu, mậu dịch của Phượng Phi Lâu đã bắt đầu trước rồi.
.Mục đích thương mại của Hàn Nghệ lần này vô cùng rõ ràng, chính là kết giao bằng hữu, tạo cơ sở để sau này mở rộng thương mại, thứ mậu dịch cần có chính là quen biết và thân thiết, một rồi hai, chỉ cần thân rồi, người quen biết nhiều hơn sẽ có trợ giúp lớn lao đối với mậu dịch. Bởi vậy Hàn Nghệ chiêu đãi bọn họ cũng hết sức nhiệt tình, hết sức hào sảng, mỗi người đều tặng cho ít nước hoa, nhưng chỉ bằng giá cả của nước hoa, những lễ vật vừa mới tặng đi chưa đến một khắc đã kiếm được cả vốn lẫn lãi.
.Nhưng bọn họ cũng không giàu có như Pháp Lý Tư, giá thành đắt đỏ này, bọn họ thực sự khó mà mua nặng tay, nhiều thì gần trăm lọ, ít thì mấy lọ.
.Nhưng chỉ bán vụn vặt lẻ tẻ như vậy, nước hoa trong tay Hàn Nghệ đã bán hết rồi, mấu chốt là ở chỗ hàng hóa ít, duy nhất trong thiên hạ, hơn nữa còn vượt xa bất cứ loại hương liệu nào trên đời. Còn giấy mực, Hàn Nghệ kẹp vô cùng chặt, đều là bán với số lượng có hạn, dù sao thì giá thành của giấy mực không nâng lên, lợi nhuận không cao như nước hoa, hắn vẫn phải giữ lại hàng để dẫn dụ các quý tộc ngày ngày đến cửa, khiến bọn họ một ngày không đến Ngõ Bắc thì không quen.
.Cũng chỉ trong thời gian hai ngày, cả nhà Hàn Nghệ điên cuồng kiếm được khoảng tám ngàn quan, lại càn quét ghi chép mậu dịch bao năm qua.
.Phải biết rằng đây vẫn là trong tình huống Hàn Nghệ thiếu thốn nguồn hàng cực độ, nếu nguồn hàng dồi dào thì thật sự là quá tuyệt vời.
.Việc này đều trách Pháp Lý Tư bọn họ không có một mở đầu tốt, cho nên thương nhân đến sau đều hết sức bị động. Với mỗi một người Hàn Nghệ đều nói, Pháp Lý Tư người ta đã bỏ ra giá tiền cao như vậy, nếu ta bán giá thấp cho ông, vậy chẳng phải là ta thẹn với Pháp Lý Tư người ta sao, chuyện này chắc chắn là không được. Ngụ ý chính là, các người muốn trách thì đi trách Pháp Lý Tư, đừng đến tìm ta.
.Hôm nay, cuối cùng cũng bắt đầu đại hội giao lưu mậu dịch kéo dài ba ngày mà vạn chúng mong đợi.
.Khi trời còn nhá nhem tối, cấm đi lại ban đêm vẫn còn chưa hết, triều đình đã bắt đầu cho phép thương nhân đi lại, tất cả hàng hóa thương nhân mang theo đã đến Ngõ Bắc.
.Chỉ thấy toàn bộ cửu thành điếm môn Ngõ Bắc đóng cửa, hai bên đường phố xếp từng dãy bàn dài, bất luận là chợ mới hay là chợ cũ, cũng bao gồm cả Ngõ Trung và Ngõ Nam, thậm chí cả đường phố chính bên ngoài cũng đã thành sân bãi của đại hộ giao lưu mậu dịch.
.Triều đình vốn chỉ là quy định, cho Ngõ Bắc mượn Ngõ Trung, Ngõ Nam sử dụng, nhưng không ngờ rằng năm nay thương nhân đặc biệt nhiều, nên đến phút cuối đã mở rộng ra toàn bộ Bình Khang Lý. Ngoài ra, vì Hàn Nghệ băn khoanh danh hiệu bạn của phụ nữ của mình, yêu cầu dùng Ngõ Nam để mở chợ nữ nhân, ở giữa dùng ván gỗ phong tỏa lại.
.Về phần tại sao các cửa tiệm đều đóng cửa, chủ yếu là vì trong những thương nhân này còn bao gồm cả thương nhân hai chợ, thương nhân Giang Nam, nếu thương nhân Ngõ Bắc ngươi buôn bán trong cửa tiệm của mình, còn những thương nhân khác ở quầy hàng bên ngoài, cấp bậc phân biệt cao thấp rõ ràng, ai sẽ chấp nhận điều này, đặc biệt là thương nhân của hai chợ chắc chắn sẽ không chấp nhận. Vì thế Hàn Nghệ liền đóng cửa các cửa tiệm, mọi người đều ra quầy hàng bên ngoài, duy chỉ có những kiến trúc mang tính tiêu chí như Tự Do Chi Mỹ, Dương Châu Đệ Nhất Lâu, chợ lớn Đào Bảo, Tiền Hào là mở cửa, dù sao thì đây cũng là đại diện cho văn hóa của Ngõ Bắc, đừng chỉ cố buôn bán, cũng phải kinh doanh thương hiệu "Ngõ Bắc" này một chút.
.Khi lệnh cấm đi lại ban đêm được giải trừ, đứng ở Phượng Phi Lâu đưa mắt nhìn đi, tràn ngập trước mắt là thương phẩm, thương nhân thân mặc đủ kiểu phục sức, khiến người ta ứng tiếp không xuể, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.
.Từ Thương Châu đến triều Thanh, chỉ có triều Đường có thể làm được quy mô như thế, mặc dù thương nghiệp của triều Đường là trạng thái nguyên sinh, kém xa triều Tống, nhưng triều Tống xung quanh đều là quốc gia cường đại, có nhiều người đương đại còn không cho rằng triều Tống là trung tâm của thế giới, rất nhiều người đều cho rằng Liêu Quốc, Kim Quốc mới là trung tâm. Văn hóa của triều Đường là cường thịnh nhất, triều Đường chính là trung tâm của thế giới, đây là chuyện không có gì phải lăn tăn.
.Suốt triều đại Đường, tần suất sử dụng những danh từ như "vạn quốc", "tứ hải", "phiền hán", "hồ hán" rất cao, điều này đã thể hiện một khái niệm đại dân tộc mở rộng đã đang dần dần hình thành.
.Cộng thêm Hàn Nghệ ném hết thương phẩm trên đường, càng có vẻ vô cùng hoàng tráng.
.Đây chính là ích lợi trung tâm trong lòng Hàn Nghệ, sau khi trải qua lần này, Ngõ Bắc Trường An nhất định nổi danh trên toàn thế giới.
.Không đến nửa canh giờ, toàn bộ Bình Khang Lý đều đã là chật kín người, giống như tất cả mọi người ở Trường An đều đến đây vậy.
.Chấn động nhất thời.
.Đây thực sự là vô tình cắm liễu, liễu thành rừng, không ai dự đoán được là sẽ có một cảnh tượng lớn như vậy. Đương nhiên, đây tất cả đều là vì hàng hóa thương nhân Đại Thực mang đến quá
Bạn cần đăng nhập để bình luận