Hiệp Đạo Xuyên Đường Triều

Chương 677.2: Lâm nguy chiêu tế

.Nguyên Mẫu Đơn đứng dậy, trong đôi mắt đẹp lộ ra một tia lo lắng.
.Bọn họ không phải là người của nghị hội, lúc không cần đến họ, họ buộc phải lui ra.
.Đợi sau khi họ rời khỏi, sắc mặt Nguyên Hy nghiêm túc nói:
.- Việc đến nước này, chúng ta phải nghĩ cách cứu chữa, chứ không phải ngồi đây bàn cãi.
.Nguyên Nhạc lập tức nói:
.- Ta đề nghị để Mẫu Đơn làm người chủ sự, giải hòa với Hàn Nghệ, tiếp tục hợp tác.
.Nguyên Hy nói:
.- Nhưng nếu làm vậy thì người khác sẽ cho rằng chúng ta thần phục vì thất bại, điều này thậm chí còn ảnh hưởng đến chi nhánh của Nguyên gia chúng ta, tuyệt đối không thể làm vậy.
.Một lão già đột nhiên nói:
.- Sau cuộc tranh giành lần này, chúng ta có thể nhìn rõ thực lực làm ăn của Hàn Nghệ, ta cho rằng tài nghệ của Hàn Nghệ chính là những gì mà Nguyên gia ta đang thiếu. Cho dù Hàn Nghệ có thắng thì Nguyên gia ta cũng không tổn thất gì, cho dù ta đánh bại Hàn Nghệ, chúng ta cũng không có được gì, nhưng nếu chúng ta có thể dùng đến Hàn Nghệ, vậy dù mất mặt biết mấy cũng đáng đấy, các ngươi đừng quên, Nguyên gia chúng ta không phải sĩ tộc Sơn Đông, mục đích của ta không phải mua danh chuộc tiếng, cầu lợi, tiền tài, đất đai mới là gốc rễ sống còn của Nguyên gia.
.Mọi người gật gật đầu tán thành, kỳ thật trong Nguyên gia luôn có người vô cùng thưởng thức Hàn Nghệ, cảm thấy người này thật biết làm ăn, trải qua trận đấu này, năng lực của Hàn Nghệ dù không thể khiến Nguyên gia cúi đầu thần phục, nhưng đích thật khiến họ nể phục từ đáy lòng, một người từ nơi khác đến Trường An, trải qua sự tích lũy trong một hai năm thì có thể đánh bại Nguyên gia, năng lực như vậy khó lòng khiến người khác không thưởng thức.
.- Tên tiểu tử Hàn Nghệ đích thật rất thông minh, là kỳ tài thương nghiệp hiếm thấy, thật ra một trong những mục đích lúc trước ta tán thành áp chế ngõ Bắc cũng hy vọng có thể chiêu hắn vào.
.- Nguyên liệu làm nước hoa và rượu mà Hàn Nghệ cần, chúng ta đều có, hơn nữa chất lượng còn là tốt nhất Đại Đường ta, từ điểm này, Nguyên gia ta và Hàn Nghệ đúng là tác hợp trời định.
.Thật ra Nguyên gia cũng không sợ Hàn Nghệ, ngươi dù lợi hại đến đâu cũng không thể nắm hết nguyên liệu trong tay, đất đai toàn nằm trong tay của quý tộc và hoàng thất, chỉ dựa vào điểm này thì Hàn Nghệ không thể đả động đến gốc rễ của Nguyên gia. Chỉ có điều Nguyên gia là Tiên Ti tộc, họ tuy có tư tưởng quý sĩ, nhưng họ cũng có tự tôn của mình, không bị đồng hóa hoàn toàn bởi văn hóa Trung Nguyên. Cảm thấy làm ăn buôn bán là chuyện ti tiện. Một số gia tộc tôn sùng võ sĩ, một số thì tôn sùng mưu sĩ, còn Nguyên gia thì tôn sùng lợi ích, hơn nữa tuân thủ nguyên tắc kẻ mạnh vi tôn, năng lực hơn hết.
.Nguyên Ưng vẫn luôn nằm đó đột nhiên ngồi dậy, nói:
.- Các vị bá bá nói rất đúng, một nhân tài tốt thế, chúng ta sớm nên triệu hắn vào mới đúng.
.Nguyên Hạc hừ nói:
.- Ngươi nói nghe dễ, nay Hàn Nghệ xuân phong đắc ý, ngạo mạn hơn người, bây giờ Nguyên gia ta còn là kẻ bại trận dưới tay hắn, hắn sao lại chịu đến Nguyên gia ta.
.Nguyên Ưng nói:
.- Vậy thì phải xem chúng ta triệu hắn bằng cách nào rồi, ngươi mời người ta đến làm quản gia, là ta ta cũng không chịu. Nhưng nếu ngươi mời hắn đến làm người đứng đầu quản sự, vậy thì khác rồi.
.- Người đứng đầu?
.Mọi người có mặt đều cả kinh.
.Nguyên Ưng nói:
.- Với năng lực của Hàn Nghệ, ngoài đứng đầu quản sự ra, còn gì thích hợp hơn?
.- Hồ đồ!
.Nguyên Hy nói:
.- Người làm chủ nhất định phải là người của Nguyên gia mới được.
.Nguyên Ưng chậc một tiếng, bảo:
.- Chiêu hắn làm rể, thì chính là người của mình thôi.
.Mọi người lại hoang mang, này hình như càng nói càng xa đề tài.
.- Làm rể?
.Nguyên Hy kinh ngạc nói:
.- Hàn Nghệ là người đã có vợ, sao có thể chiêu hắn làm rể?
.Nguyên Ưng họ nhẹ vài tiếng, bảo:
.- Đại bá, chẳng lẽ bá quên là lúc trước ta cũng là người đã có vợ rồi sao?
.- Phốc!
.Mấy lão già đột nhiên cười ra tiếng.
.Nguyên Nhạc bảo:
.- Ta cảm thấy cách của Phi nhi không tồi, Nguyên gia ta không quá để ý đến môn đăng hộ đối, với năng lực của Hàn Nghệ, và tiềm lực của hắn, đủ để trở thành con rể nhà ta, như vậy, còn có thể tránh Nguyên gia ta bị mất mặt.
.Nguyên Hy suy tư một lúc, có chút động lòng, ông ta tin Hàn Nghệ có thể mang đến lợi ích lớn hơn cho Nguyên gia họ, nói:
.- Nhưng đây chẳng qua là đơn phương chúng ta nghĩ thế, không chắc Hàn Nghệ sẽ đồng ý, nếu hắn từ chối, chúng ta càng mất mặt hơn.
.Nguyên Nhạc cười nói:
.- Chuyện này ta nghĩ là sở trường của Phi nhi rồi.
.Nguyên Ưng nói:
.- Chuyện này đừng nói có là sở trường không, phải xem có tâm đầu ý hợp hay không, không hợp thì thủ đoạn mạnh mấy cũng như không.
.Nguyên Hy ngạc nhiên hỏi:
.- Nguyên gia ta có cô gái tâm đầu ý hợp với Hàn Nghệ sao?
.- Tiểu muội a!
.Nguyên Ưng nói:
.- Tiểu muội tâm đầu ý hợp với Hàn Nghệ, lúc trước Hàn Nghệ còn mạo hiểm tính mạng cứu tiểu muội, chuyện này mọi người đều biết.
.Nguyên Nhạc nói:
.- Phi nhi, đừng ăn nói lung tung, ta chưa từng nghe Mẫu Đơn nhắc đến.
.- Nhị bá, chuyện này sao có thể nói lung tung.
.Nguyên Ưng không vui đáp lại.
.Nguyên Nhạc chau mày bảo:
.- Phi nhi, chuyện này ngươi phải làm rõ ràng, lúc trước chúng ta quyết định gả Mẫu Đơn đến Độc Cô gia, kết quả thì thế này, trong lòng chúng ta cũng khó chịu, bây giờ Hàn Nghệ không chỉ là người làm ăn,, hắn còn là Hoàng gia Đặc phái sứ, nếu còn tổn thương Mẫu Đơn, đối với Mẫu Đơn thật là đau khổ vô cùng đấy.
.Nguyên Ưng tự tin nói:
.- Yên tâm, lần này ta đã nhắm đúng, tuyệt đối không sai đâu.
.Mọi người lập tức xì xào to nhỏ, nếu được như vậy thì càng tốt rồi.
.Nguyên Hy liếc nhìn Nguyên Ưng, trong lòng ông ta rất rõ, trên dưới Nguyên gia người thương yêu Mẫu Đơn nhất e sợ chính là Nguyên Ưng đây, trầm tư giây lát, bảo:
.- Nếu Phi nhi có lòng tin như vậy, sao chúng ta không thử xem?
.Những người còn lại đều gật đầu.
.Nguyên Ưng ha hả nói:
.- Yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt việc này.
.Tên này vừa mới vỗ ngực cam đoan xong, nhưng vừa quay lưng thì chạy đến vườn thú cho thú cưng ăn.
.Vườn thú này chiếm một nửa diện tích của Nguyên gia bảo, là do Nguyên Ưng tốn nhiều tiền để xây dựng đấy, trong đó có núi nhân tạo, ao hồ, có rừng cây rậm rạp, thảm cỏ xanh lục, có nuôi không ít sài lang hổ báo, trên cơ bản chúng đều được hoạt động tự do, cứ như là vườn bách thú vậy. Đương nhiên, cũng có lời đồn nơi này cất giấu kho vàng của Nguyên gia.
.Ngược lại Nguyên Ưng dành rất ít chỗ cho người khác, ông ta chỉ dùng lan can sắt để vạch ra một khu an toàn rộng hai trăm mét vuông.
.Nhưng Nguyên Ưng hình như không sợ tí nào, hơn nữa ông ta cũng không thích bị lan can cản trở sự giao lưu với thú cưng. Xách theo một thùng chứa thịt, đi thẳng vào trong, ném ra từng miếng thịt, trên cơ bản miếng thịt không bao giờ rơi xuống đất cả.
.Một lát sau, đột nhiên một người đi vào, người này đứng bên lan can, hơi cuối đầu nói:
.- Thúc thúc.
.- Ngươi đến rồi à.
.Nguyên Ưng ném một miếng thịt ra, quay đầu lại, cười ha hả nói:
.- Lần này để ngươi chịu thiệt rồi, coi như thúc thúc nợ ngươi một ân tình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận